XUYÊN SÁCH ĐẾN MẠT THẾ, TÔI TRỞ THÀNH NGƯỜI CÓ DỊ NĂNG

chap 15

Chương 15: Ăn Kẹo Không?

Hai người tiếng nói cười đùa ngày càng xa, chủ đề là Bách Trần Trúc cả người đã lâng lâng, vô tri vô giác chìm vào giấc mộng hắc ngọt.


Chờ anh tỉnh lại thì trời đã sáng. Giang Dã không biết từ lúc nào đã đổi chỗ với Chu Chước Hoa, đang cắn kẹo que, thong thả xoay vô lăng.

Thấy Bách Trần Trúc ngồi dậy qua kính chiếu hậu, Chu Chước Hoa thò đầu ra từ ghế phụ, mặt đầy mệt mỏi: “Tiểu Bách, đổi chỗ với ngươi đi, tôi muốn nằm một lát.”

Giang Dã vẫn là cái tính không ai ưa đó, cười nhạo: “Heo.”

Bách Trần Trúc muốn đánh hắn.

Nhưng nghĩ người này đang lái xe, vẫn nhịn xuống nắm đấm đang ngứa ngáy. Anh gật đầu với Chu Chước Hoa, vượt sang ghế phụ, đổi chỗ với nàng.

Chu Chước Hoa hiển nhiên mệt đến cực độ, với đôi mắt gấu trúc hốc hác đi ra ghế sau, tháo kính, co chân nằm xuống liền ngủ say, hơi thở dày đặc.

Bách Trần Trúc xoa xoa mặt để giữ tỉnh táo, uể oải nhìn về con đường phía trước.

Họ đang chạy trên một con đường nhỏ hai bên là núi.

Giang Dã ăn kẹo que vị dâu tây với tư thế hút thuốc. Mùi vị rất đậm, Bách Trần Trúc ngồi bên cạnh hắn có thể ngửi thấy vị dâu tây nồng nặc.

Mặt trời mọc từ hướng Tây rồi sao, Giang Dã lại không hút thuốc lá. Bách Trần Trúc nhướn mày, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, muốn xem người trước mặt có phải bị mạo danh thay thế không.

Cảm nhận được ánh mắt anh, Giang Dã liếc nhìn anh: “Ăn kẹo không?” Nói xong hắn ngậm kẹo trong miệng, một tay nắm vô lăng, một tay với ra từ bên cạnh ghế lái vơ một đống kẹo bỏ vào lòng Bách Trần Trúc.

Những viên kẹo rực rỡ rơi xuống như pháo hoa, sự cảnh giác và lãnh đạm trên người Bách Trần Trúc bị phá hủy gần như hoàn toàn. Ôm đầy lòng kẹo, anh mặt đơ hỏi: “Ngươi dỗ trẻ con à?”

Giang Dã không đáp, chỉ nheo mắt nhìn về phía trước. Hình dáng hắn sâu, một khuôn mặt nồng đậm rực rỡ, mặt mày luôn trầm xuống, trông có vẻ khó gần. Lại thích mặc áo sơ mi hoa hòe và quần đùi, nhìn đặc biệt… không đứng đắn.

Ai ngồi bên cạnh hắn đều sẽ bị tôn lên trông như người tốt.

Bách Trần Trúc không muốn nhìn thêm cái người ăn mặc chói mắt bên cạnh mình một cái nào nữa. Anh tìm ra một viên kẹo vị chanh, mở ra nếm thử, chua chua ngọt ngọt, mùi vị rất tươi mát, làm tâm trạng người ta tốt hơn không ít.

Giang Dã nhìn anh, đột nhiên mở miệng nói: “Sao ngươi biết thứ tới là chuột?”

“Ừm?” Động tác Bách Trần Trúc khựng lại.

Đối diện Chu Chước Hoa, thái độ Giang Dã thong dong tùy ý, nhưng đối với Bách Trần Trúc, hắn lại có thêm vài phần hung hăng dọa người: “Sao biết chính xác vị trí của ta?”

Bách Trần Trúc quẹt kẹo bằng đầu lưỡi. Tâm trạng tốt vừa nãy không còn sót lại chút nào. Anh ngước mặt nhìn về phía Giang Dã mặt vô cảm, không nói gì.

“Ngủ lâu như vậy, đau đầu?” Giang Dã nhìn anh một cái.

Giang Dã sẽ đột nhiên hảo tâm quan tâm cơ thể anh sao? Không. Gã này chỉ là vì bản thân đau đầu, nên dùng cái này để thử anh mà thôi. Bách Trần Trúc nhíu mày.

Anh hậu tri hậu giác nhận ra, Giang Dã cứ thích treo củ cà rốt để dụ anh chạy về phía trước. Anh đã sắp lột trần đến quần lót rồi, gã này vẫn che che giấu giấu.

Bách Trần Trúc dựa vào cửa xe như không xương, véo giấy gói kẹo chơi. Tâm trạng không tốt, thái độ anh liền không thể nói là tốt, “Sao, đại lực sĩ không phải sao?”

Nghe vậy, Giang Dã cười. Dường như đã có được đáp án hài lòng nào đó, hắn nói: “Ta thì đau đầu thật. Nhưng không lợi hại như ngươi, ngủ được như heo.”

Bị so sánh thành heo, sắc mặt Bách Trần Trúc lập tức chìm xuống. Thiện cảm không đáng kể vừa mới dâng lên không còn chút nào. Anh sắc giọng nói: “Đau đầu là ‘đãi ngộ’ chỉ ngươi mới có, ta chỉ hơi mệt thôi.”

“Là hơi mệt, ngủ cả ngày.” Giang Dã không để bụng, giọng nói đột nhiên chuyển hướng: “Ngươi thức tỉnh dị năng gì rồi?”

Bách Trần Trúc bốn lạng đẩy ngàn cân, hỏi ngược lại: “Giang đại thiếu gia thức tỉnh dị năng gì rồi?”

Giang Dã hờ hững nói: “Đại khái là cái gì đó đại lực sĩ đi.”

Ám quang lóe lên trong mắt Bách Trần Trúc. Anh vẫn còn nhớ Giang Dã đã dùng chuyện ‘dị năng’ này để dụ anh lên xe. Anh mặt không đổi sắc: “Vậy Giang thiếu gia cảm thấy, tôi cũng sẽ biến thành đại lực sĩ sao?”

Giang Dã nghe ra sự dò hỏi của anh, nhướn mày cười: “Ta nói sẽ, ngươi tin không?”

Đương nhiên không tin. Nếu nói ‘đại lực sĩ’ là một loại dị năng làm cơ thể cường tráng hơn, thì Bách Trần Trúc lại rõ ràng cảm thấy mình đang đi theo hướng ngược lại, cơ thể càng thêm gầy yếu vô lực.

Hai người qua lại thăm dò nhất thời im lặng.

Cùng là áo sơ mi, Giang Dã màu sắc rực rỡ, tươi tắn như khổng tước xòe đuôi. Bách Trần Trúc trên người lại là màu sắc sạch sẽ thuần khiết. Hai người không hợp nhau, giới hạn rõ ràng, có lẽ việc có thể bình tĩnh ngồi cùng nhau như thế này chính là một kỳ tích.

Bách Trần Trúc lặng lẽ nhìn phía trước, trong tay vô ý thức véo giấy gói kẹo chơi. Anh đang tự suy nghĩ mọi chuyện, khi không cười, khí chất thanh lãnh vốn có vẻ càng thêm đứng đắn nghiêm túc, có loại kiêu ngạo và cao lãnh cự tuyệt người ngàn dặm.

Tuy nhiên điều đó lại không khiến người ta chán ghét, ngược lại cảm thấy vốn nên là như vậy, giống như hoa sen tuyết vốn kiêu ngạo mọc trên đỉnh núi, không rơi trần thế.

Nhưng Giang Dã lại thích lạt thủ tồi hoa (ra tay tàn phá cái đẹp), một ngày không ‘tồi’ là ngứa tay ngứa chân, ngứa lòng, cả người không thoải mái.

Giang Dã liếc mắt, trắng trợn táo bạo đánh giá người trên ghế phụ, viên kẹo trong miệng cắn đến kẽo kẹt kẽo kẹt vang. Bách Trần Trúc thật sự hoài nghi người này đang cắn kẹo thay cắn anh.

Ánh mắt kia nóng rực như lửa, theo thời gian trôi qua dần dần khiến người ta khó lòng bỏ qua. Bách Trần Trúc buộc phải hoàn hồn, tâm trạng không tốt liếc hắn một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

Giang Dã mặt không đổi sắc nói: “Ngươi có thể nhìn ta, tại sao ta không thể nhìn ngươi?”

Bách Trần Trúc nhịn xuống lời thô tục, cố gắng làm mình trông hiền lành như vẻ ngoài: “Ngươi nhìn ta, ta mới nhìn ngươi, hiểu không?”

“Không, hiểu.” Giang Dã ác liệt nói: “Ngươi không nhìn ta, sao biết ta đang nhìn ngươi? Nếu ngươi có thể nhìn ta, tại sao ta không thể nhìnngươi? Ngươi nhìn ta nhìn ngươi mới nói ta nhìn ngươi, nhưng kỳ thật là ngươi nhìn ta mới biết được ta nhìn ngươi cho nên nói ta không thể nhìn ngươi…”

“Giang Dã!” Bách Trần Trúc bị hắn lải nhải đến đau đầu, lại không duy trì được sự đạm nhiên kia, trên mặt tràn đầy nhẫn nhịn. Anh hít sâu mấy hơi, mới nhịn xuống ý tưởng nguy hiểm muốn đâm nam chính một nhát.

Dường như thần sắc Bách Trần Trúc khiến hắn cảm thấy hài lòng, Giang Dã nhướn mày, thổi một tiếng huýt sáo vòng vo, tâm trạng rõ ràng vô cùng tươi đẹp.

“Ngươi sao lại ấu trĩ như vậy?” Bách Trần Trúc hết cách với người này, bất đắc dĩ xoa xoa sống mũi.

Anh có thể cảm nhận ra Giang Dã đang xem anh như một niềm vui, một món đồ chơi, thỉnh thoảng lại đến trêu chọc một chút, giống như một con mèo nghịch ngợm luôn lăn lộn cuộn len vô tội, vồ những con chim non đang bay lượn.

“Đó cũng là do ngươi hại.” Giang Dã trực tiếp đổ hết lỗi lên đầu anh, bản thân sạch sẽ: “Trước khi gặp ngươi, ta còn là một người tốt chính thức. Cho nên ngươi phải tự kiểm điểm mình đi.”

Bách Trần Trúc lần đầu thấy người mặt dày như vậy, như đao thương bất nhập nước lửa không xâm. Anh biết luận khẩu khí, mình sợ là không sánh bằng người này, liền từ bỏ phân cao thấp với hắn, lắc đầu, mắt không thấy tâm không phiền nghiêng đầu đi.

Vậy là không thèm để ý người ta? Giang Dã quan sát một hồi, thấy Bách Trần Trúc thật sự không đếm xỉa tới hắn, liền lén lút vươn một bàn tay, ý đồ chọc vào má đang hơi phồng của anh.

Bách Trần Trúc đang nhắm mắt dưỡng thần chính xác vỗ rớt móng vuốt của hắn.

Ngay khi anh tưởng ai đó cuối cùng cũng an phận rồi, một móng vuốt khác lại vươn tới.

Bách Trần Trúc đẩy viên kẹo cứng bên má bằng đầu lưỡi. Viên kẹo vị chanh nếm đến cuối chỉ còn lại một vị ngọt. Anh trực tiếp nhét giấy gói kẹo vào tay đối phương: “Đừng quậy, tự đi chơi đi.”

“A.” Giang Dã mới lạ nhéo giấy gói kẹo vằn vện trong tay. Một tay nhét giấy gói kẹo vào túi, ngừng quấy phá. Nhưng hứng thú đối với người bên cạnh chỉ tăng không giảm.

Người ở ghế sau phát ra một tiếng nói mê.

“Ê ——” Giang Dã kéo dài giọng, nhìn qua kính xe thấy người ở ghế sau đang ngủ mơ mơ màng màng: “Chị —— đại tỷ, mau dậy thay ca.”

Hắn gọi vài tiếng, Chu Chước Hoa không có phản hồi. Giang Dã bóc một viên kẹo que nhét vào miệng, bất mãn lẩm bẩm: “Người này có phải muốn lười biếng không.”

Nói tới nói lui, Giang Dã không có ý định mạnh mẽ đánh thức nàng.

Bách Trần Trúc tinh tế đánh giá Chu Chước Hoa trong gương.

Chu Chước Hoa ở ghế sau cau mày, nhắm mắt ngủ. Sắc mặt nàng ửng hồng, giữa trán ướt sũng, trên người cũng nổi mồ hôi. Áo ngắn tay ướt nhẹp dính vào người, không biết mơ thấy gì, thỉnh thoảng lại tay đấm chân đá vào không khí.

Bách Trần Trúc ngồi thẳng, giọng nói vững vàng, tốc độ nhanh cực nhanh: “Giang Dã, dừng xe, Chu Chước Hoa không ổn.”

Giang Dã không tự chủ được mà nghe lời anh, tìm một đoạn đường bằng phẳng dừng lại.

Hai người xuống xe, một trái một phải mở cửa ghế sau, chui vào.

Giang Dã trực tiếp đưa tay tát vào má Chu Chước Hoa: “Dậy đi, đừng ngủ… Khoan đã, sao mà nóng dữ vậy!” Hắn rụt tay lại lắc lắc.

Bách Trần Trúc sờ trán Chu Chước Hoa. Nhiệt độ nóng bỏng thậm chí không cần nhiệt kế cũng có thể biết tình hình: “Nàng ấy phát sốt.”

Phát sốt? Từ ngữ mẫn cảm này nhanh chóng khiến Bách Trần Trúc liên tưởng đến một phương diện nào đó. Anh bất chấp sự khác biệt nam nữ, nhanh chóng kéo ống quần Chu Chước Hoa lên.

Một bên hoàn hảo không tổn hại, bên kia mắt cá chân lại có vết xanh tím. Đó là vết bầm do lúc gặp chuột biến dị vội vàng lên xe, bị Bách Trần Trúc kéo kẹp vào cửa xe.

Chỉ là kẹp vào cẳng chân không đến mức phát sốt.

Bách Trần Trúc nhìn tới nhìn lui, cuối cùng phát hiện ba vết thương rất nhỏ bên cạnh vết bầm, đã đóng vảy.

“Nhìn như là vết cào,” Giang Dã ý thức được điều không ổn, hắn sầm mặt xuống: “Các ngươi lúc đó gặp phải cái gì?”

Bách Trần Trúc hít sâu một hơi: “Lúc đó chuột biến dị phóng tới chúng tôi. Khi tôi đẩy Chu Chước Hoa vào xe, chân nàng bị cửa xe kẹp một chút, có lẽ lúc đó, chuột biến dị đã cào bị thương nàng.”

Chỉ là tình thế nguy cấp, sự chú ý của họ không đặt vào đó, không ai phát hiện.

Giang Dã lập tức thay đổi sắc mặt, trực tiếp nắm cổ áo Chu Chước Hoa kéo người tới, lắc lắc vai nàng, lại tát vào mặt nàng: “Chước Hoa! Chu Chước Hoa! Tỉnh dậy, tỉnh dậy!”

Động tĩnh lớn như vậy, Chu Chước Hoa ngủ như thể chết rồi, không có bất kỳ phản ứng nào.

Hôn mê sâu. Sự bất an trong lòng Giang Dã ngày càng lớn.

back top