YÊU TÔI XIN SỚM NÓI RA

chap 24

 

Chương 24: Tình yêu bị phát hiện

 

Đến chạng vạng, ở dưới lầu nhà Tiền Dật Triết, bên trong xe một mảnh tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở dồn dập của hai người đan xen. Ngoài cửa sổ xe, sự ồn ào của thành phố như bị ngăn cách bởi một tấm kính. Hoàng hôn dần buông xuống, bao phủ khoang xe nhỏ bé trong một bầu không khí mờ ảo.

Tô Hoành An dịu dàng nói: “Thứ Bảy này đến nhà anh.”

Tiền Dật Triết thở hổn hển: “Không đi đâu, mệt chết mẹ luôn.”

Tô Hoành An lại cúi xuống gần hơn: “Không biết ai, lúc nãy cứ kêu…”

Tiền Dật Triết cắn vào môi Tô Hoành An như một hình phạt: “Chuyện trên giường có thể đừng mang ra trêu chọc không?”

Tô Hoành An khẽ cười: “Được, không đùa em nữa. Thứ Bảy là sinh nhật anh.”

Động tác của Tiền Dật Triết khựng lại, cậu nghiêm túc hỏi: “Anh muốn gì không?”

“Anh muốn em.” Giọng nói lạnh lùng của Tô Hoành An tràn đầy sự mê hoặc, Tiền Dật Triết suýt nữa đã rên lên thành tiếng.


Thứ Bảy, Tiền Dật Triết gần trưa mới đến. Cậu có chìa khóa căn hộ của Tô Hoành An, nhẹ nhàng mở cửa bước vào.

Nào ngờ, vừa vào đã bị một bàn tay túm chặt vào một cái ôm ấm áp. Tiền Dật Triết giãy dụa: “Khoan đã, để tôi đặt đồ xuống đã.”

Tô Hoành An hơi nới lỏng vòng tay, giọng trầm thấp đầy bất mãn: “Sao đến muộn vậy?”

Tiền Dật Triết đưa cho anh một chiếc hộp được gói cẩn thận: “Đây, cho anh. Đồ rẻ tiền, anh đừng chê nhé.”

Hai người đi đến sô pha ngồi. Tô Hoành An liếc nhìn Tiền Dật Triết, ánh mắt đầy vẻ trách móc: “Chỉ vì cái này mà chậm trễ lâu vậy sao?”

Miệng thì nói vậy, nhưng động tác bóc quà lại nhanh không tả.

Tiền Dật Triết đứng dậy, đặt bánh kem vào tủ lạnh, quay lại nói vẻ không vui: “Không cần trả lại cho tôi đâu.”

Tô Hoành An làm lơ, mở lớp bọc bên ngoài. Mở hộp ra là một chiếc bật lửa tinh xảo và nhỏ nhắn. Vỏ ngoài màu trắng, hạt cát màu trắng lấp lánh trong lớp vỏ acrylic trong suốt, giống như những hạt tuyết mịn màng. Dưới ánh sáng, hạt cát lấp lánh, từ từ chuyển động, tạo ra hiệu ứng thị giác mộng ảo. Khi bật lửa bị lộn ngược, những hạt cát trắng chảy xuống như một dòng thác.

Tô Hoành An như một đứa trẻ nhận được món đồ chơi yêu thích, ngắm nghía không ngừng.

Thấy Tô Hoành An thích, Tiền Dật Triết cũng rất vui: “Lát nữa chúng ta ra ngoài ăn tối. Bộ phim mới chiếu gần đây đang rất hot, nghe nói là bom tấn, đánh giá rất tốt. Chiều chúng ta đi xem nhé.”

Tô Hoành An cất bật lửa đi, kéo cậu vào lòng: “Anh không có hứng thú với thứ khác, anh chỉ muốn em.”

Tiền Dật Triết giãy ra không được, nũng nịu nói: “Tối chúng ta có rất nhiều thời gian mà. Chiều chúng ta đi xem phim được không? Chúng ta ở bên nhau lâu vậy rồi mà còn chưa hẹn hò chính thức lần nào.”

“Được.” Tô Hoành An đồng ý: “Nhưng mà, để anh nếm thử trước đã.” Nói rồi, anh cúi xuống hôn.


Hai người ra khỏi nhà thì đã hơn 1 giờ chiều.

Ăn xong cơm và xem phim xong, trời cũng đã sẫm tối.

Vừa về đến nhà, Tiền Dật Triết đã bị đẩy vào tủ giày, hai người hôn nhau nồng nhiệt.

Sau đó, tiếng tháo dây lưng vang lên, Tiền Dật Triết vội đưa tay ngăn lại: “Đi… lên giường đã.”

Tô Hoành An không dừng lại, nâng mông Tiền Dật Triết lên và đi về phía phòng ngủ.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. Tiền Dật Triết giật mình: “Có người.”

Tô Hoành An không có ý định dừng lại cho đến khi điện thoại trong túi đổ chuông, hai người mới chịu ngừng.

Tô Hoành An bực mình nói: “Alo.”

Giọng Triệu Diên Chu vọng đến: “Tô Hoành An, mở cửa.”

Cúp điện thoại, Tô Hoành An giúp Tiền Dật Triết chỉnh lại quần áo: “Triệu Diên Chu và mấy người nữa đến. Anh sẽ đuổi họ đi.”

Tiền Dật Triết gật đầu.

Cửa vừa mở, Triệu Diên Chu và đám bạn đã lờ đi vẻ mặt âm u của Tô Hoành An, đi thẳng vào trong. Triệu Diên Chu nói: “Làm gì mà mãi không mở cửa vậy?”

Tô Hoành An còn chưa kịp nói gì, mấy người đã ngồi xuống sô pha. Triệu Diên Chu thậm chí còn đi thẳng vào bếp, lấy vài chai nước từ tủ lạnh.

Vẻ mặt Tô Hoành An càng đen thêm vài phần: “Các cậu đến nhà tôi làm gì?”

Triệu Diên Chu: “Đương nhiên là chúc mừng sinh nhật cậu rồi. Cậu xem này, đồ mua cho cậu đều là hàng tốt nhất. Anh em bọn tôi mệt không nhẹ đâu đấy. Tối nay chúng ta không say không về.”

Sắc mặt Tô Hoành An tuy không tốt nhưng cũng không thể đuổi người đi.

Triệu Diên Chu thở dài: “Đáng tiếc là tôi ban đầu tính rủ cả Tiền Dật Triết đến nữa, nhưng cậu ấy nói hôm nay có việc.”

Tiền Dật Triết vừa bước ra khỏi phòng ngủ, đứng sững lại.

Chiều nay ở rạp chiếu phim, Triệu Diên Chu quả thật có liên hệ với cậu, nhưng lúc đó cậu không nghe máy. Triệu Diên Chu đã nhắn trên WeChat hỏi cậu có rảnh không, và cậu đã trả lời là bận, không có thời gian.

Đám bạn nhìn về phía phòng ngủ, cũng sững sờ.

Tiền Dật Triết cười gượng: “Hì, trùng hợp thật, ha ha.”

Triệu Diên Chu đứng dậy, chỉ vào Tiền Dật Triết rồi lại chỉ vào Tô Hoành An: “Cậu… cậu… hai người…”

Tiền Dật Triết bước đến gần: “Sao cậu không nói sớm là đến chúc mừng sinh nhật Tô Hoành An, tôi còn tưởng cậu tìm tôi có việc gì khác.”

Triệu Diên Chu nghi ngờ nhìn hai người. Tô Hoành An nói: “Còn chúc mừng không?”

“Chúc mừng, chúc mừng, anh em chiến hết mình đi!”

Tiền Dật Triết tức khắc nhẹ nhõm.

Đám người uống rất vui vẻ. Giữa chừng Tiền Dật Triết vào bếp gọt trái cây, Tô Hoành An cũng đi theo.

Tô Hoành An ôm Tiền Dật Triết từ phía sau, hôn lên gáy cậu. Tiền Dật Triết giãy dụa: “Tránh ra, nhột chết đi được. Anh mà làm bậy, cẩn thận tôi gọt trúng tay bây giờ.”

Nghe câu này, động tác của Tô Hoành An dừng lại. Vòng tay vẫn ôm chặt, đầu ngoan ngoãn tựa vào vai Tiền Dật Triết, đi cùng cậu để rửa và gọt trái cây.

“Làm sao bây giờ?” Sau khi uống rượu, giọng Tô Hoành An như đang nũng nịu.

“Cái gì, làm sao bây giờ?”

“Uống rượu xong, càng muốn làm em, làm sao bây giờ?”

Lúc này, Tiền Dật Triết đã bày trái cây ra đĩa: “Đợi mọi người đi rồi.”

Tay Tô Hoành An luồn vào áo Tiền Dật Triết: “Không đợi được. Anh muốn ngay bây giờ.”

Tiền Dật Triết giãy dụa: “Tô Hoành An, anh có thể ngoan ngoãn một chút được không?”

Miệng Tô Hoành An cũng dán vào: “Không ngoan được một chút nào đâu.”

Đúng lúc này, cửa chung cư mở ra. Từ phía đối diện nhà bếp, mọi hành động của hai người đều bị nhìn thấy rõ mồn một. Tiết Phương Lâm không thể tin nổi vào cảnh tượng trước mắt.

Hai người đột ngột tách ra. Triệu Diên Chu và mấy người kia cũng im lặng khi thấy người đến: “Bác gái Tiết.” Họ vội đứng dậy chào hỏi.

Nếu là thường ngày, Tiết Phương Lâm tuy không thích bừa bộn và ồn ào nhưng cũng sẽ khách sáo đáp lại. Nhưng hôm nay, bà rõ ràng không thể.

Tô Hoành An vỗ vai Tiền Dật Triết, an ủi: “Em về trước đi.”

“Vâng.” Tiền Dật Triết thấy vẻ mặt giận dữ của Tiết Phương Lâm, biết mình không nên ở lại nữa, gật đầu đồng ý.

Triệu Diên Chu và đám bạn thấy vậy cũng vội vàng dọn đồ ra về.

Đợi mọi người đi hết, Tiết Phương Lâm nói: “Lập tức chia tay với người đàn ông đó.”

“Không thể nào.”

Câu nói của Tô Hoành An như một que diêm, lập tức châm lửa Tiết Phương Lâm: “Con có biết đồng tính là biến thái không? Dù con có tàn tật, nhưng với điều kiện của con, tìm người phụ nữ nào mà không được? Mẹ còn thương con hôm nay sinh nhật, em trai con ở nhà khóc lóc như vậy, mẹ vẫn nghĩ phải đến đây bên con. Con thì hay rồi, ở đây gây chuyện cho mẹ, có ghê tởm không chứ?”

Tô Hoành An tức đến bật cười, nắm chặt tay: “Chuyện của con không cần mẹ quản. Nếu mẹ thấy mất mặt, sau này cứ coi như không có đứa con trai này.”

Tiết Phương Lâm chỉ vào Tô Hoành An, tay ôm ngực nói: “Được lắm… Được lắm… Tô Hoành An, con giỏi lắm. Vì con thiếu một chân, dù ngày thường con có khó tính thế nào, mẹ vẫn luôn đối xử nhẹ nhàng với con. Giờ nếu mẹ không quản được con, thì để nhà họ Tô quản.”

Nói rồi, bà run rẩy lấy điện thoại, gọi cho Tô Thế Kiệt.

Đầu dây bên kia vừa tức giận bắt máy, Tiết Phương Lâm đã hét lên qua điện thoại: “Tô Thế Kiệt, con trai ông là đồng tính luyến ái! Ông có quản không? Ông lập tức đến đây cho tôi!”

Một lúc sau, Tô Thế Kiệt dẫn Lý Mạn đến.

Tô Thế Kiệt liếc nhìn Tô Hoành An, rồi vẻ mặt đầy nghi vấn: “Rốt cuộc là sao? Đồng tính luyến ái gì chứ? Con trai tôi không thể là đồng tính luyến ái. Tiết Phương Lâm, bà lại gây chuyện gì vậy?”

Tiết Phương Lâm hét lên: “Tôi gây chuyện gì? Ông nên hỏi thẳng con trai ông đi!”

Tô Thế Kiệt nhìn về phía Tô Hoành An. Tô Hoành An bình thản nói: “Con đúng là đang hẹn hò với một người đàn ông.”

back top