Ánh mắt mong đợi lại xao động.
Phòng ngủ chỉ bật một chiếc đèn đầu giường mờ tối. Trên sàn nhà là quần áo hỗn độn, cùng với mảnh vụn thủy tinh bị Alpha đánh vỡ.
Yến Trì rũ mắt. Trong ánh sáng lay động, tóc Alpha rối bời, ánh mắt đầy mệt mỏi. Hắn trần trụi nửa thân trên, vai và khuỷu tay đều bầm tím, hiển nhiên là do va chạm với mặt đất tạo thành. Đây có lẽ chính là nguồn gốc của tiếng động trầm đục cậu vừa nghe thấy.
Quý Việt Đình... Hóa ra thiên chi kiêu tử cao cao tại thượng cũng sẽ có bộ dáng nghèo túng như vậy sao?
Hắn không cười, ngược lại hốc mắt đỏ hoe, như bị ủy khuất lớn, hắn cũng không hề làm phiền bạn đời, chỉ là quỳ trước mặt mình, ánh mắt tha thiết, hơi thở run rẩy mà cầu xin một cái ôm.
Cảm giác kỳ dị trong lòng Yến Trì lao nhanh tuôn trào.
Cậu đưa tay, nâng mặt Quý Việt Đình.
Hơi thở của Alpha chợt cứng lại, rồi sau đó dồn dập nặng nề. Hắn bất an túm lấy vạt áo Yến Trì, sợ người trước mắt bỏ qua mình mà đi.
"Sao lại làm mình đáng thương đến mức này chứ, Quý Việt Đình." Yến Trì khẽ than.
Cậu cúi người, dùng toàn bộ không gian chứa đựng của hai tay mà hoàn toàn ôm lấy hắn. Sống lưng Alpha run rẩy rất nhỏ dần dần dừng lại trong vòng ôm của cậu, xu hướng bình tĩnh. Chỉ có tiếng thở dốc nặng nề vẫn như cũ, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng.
Ôm là một đơn vị rất nhỏ, chỉ có thể chứa đựng hai cơ thể phù hợp.
Lồng n.g.ự.c hai người kề sát phập phồng, cũng không biết là tim ai đập nhanh hơn, chấn động lồng n.g.ự.c gần trong gang tấc tê dại lên men.
"Bây giờ được chưa, anh xem, tôi không có nói dối, đang ôm anh đây này." Nhận thấy sự thay đổi của Alpha, Yến Trì nhẹ nhàng nói.
Cậu luôn rất biết cách trấn an những đứa trẻ khóc nháo. Cho dù là tình huống mà các giáo viên khác ở viện phúc lợi bó tay, cậu cũng có thể giải quyết hoàn hảo.
Trấn an Alpha trong kỳ mẫn cảm, dùng bộ này chắc cũng không sao đi?
"Ừm," Quý Việt Đình thần sắc thả lỏng, nghiêng đầu, gối lên vai Yến Trì, "Cậu không nói dối."
Yến Trì cười khẽ, từ đáy lòng cảm thấy Alpha trong kỳ mẫn cảm thật sự rất giống trẻ con, tư duy đơn giản trắng trợn, thoạt nhìn không phân rõ phải trái, trên thực tế rất dễ dỗ.
"Bây giờ còn khó chịu không, có chỗ nào đau không?" Yến Trì biết hắn sẽ đau, nhưng không biết cụ thể là chỗ nào.
Alpha lười biếng tựa vào lòng cậu, không muốn động. Lâu sau mới nói: "Cổ đau nhất."
Cổ, đó chính là tuyến thể?
Yến Trì cũng không biết nên làm thế nào, vì thế liền giống như thổi vết thương, thổi nhẹ vào sau cổ Quý Việt Đình.
"Không!" Cơ thể Alpha đột nhiên cứng đờ, thần sắc đột nhiên sắc bén, cánh tay hắn phát lực, trong nháy mắt liền đè kẻ gây rối lên chân giường.
"?" Yến Trì không rõ nguyên do, chỉ ngơ ngác bị Alpha đẩy lên cao.
Tư thế này quá mức thân mật. Cả người cậu đều ngồi trên đùi Quý Việt Đình, đối phương mặt hướng về phía cậu. Vải dệt quần ngủ mỏng manh mềm mại, căn bản không thể ngăn cản được độ ấm từ da thịt.
Yến Trì ban đầu vùng vẫy vài cái, nhưng một hai phút sau, cậu không dám động.
Sự tồn tại có chút mạnh mẽ, Yến Trì không thể làm như không thấy.
"..." Yến Trì thả nhẹ hơi thở.
Cậu xoay người muốn tránh xa một chút, nhưng động tác này vừa mới có manh mối, đã bị Quý Việt Đình túm chặt eo kéo trở lại.
"Cậu nói, sẽ không không cần tôi." Ngữ khí Alpha quá ủy khuất, khác một trời một vực so với vẻ tự nhiên mọi việc thường ngày, làm Yến Trì không biết phải làm sao mới tốt.
Chờ kỳ mẫn cảm kết thúc, Quý Việt Đình sẽ lưu lại ký ức về đoạn này sao? Đến lúc đó chắc không trách cậu đâu nhỉ, cậu thật sự không cố ý... Người không có tuyến thể nào biết tuyến thể có thể mẫn cảm đến mức đó.
Nhưng chuyện trước mắt Yến Trì thật sự không xử lý được.
Cậu không biết làm sao, đành phải như khúc gỗ bất động. Quý Việt Đình thấy thế cũng ngoan ngoãn bất động, nhưng cái tên đó không biết chuyện, vẫn cứ đờ đẫn đứng thẳng. Vài phút trôi qua, tình thế không có chút chuyển biến tốt đẹp nào. Tai Yến Trì nóng đến bốc khói, thật sự không có cách nào làm như không thấy.
Cậu khó chịu quá, ghé sát vào người hắn nhỏ giọng hỏi: "Quý Việt Đình, làm sao bây giờ?"
"Làm sao bây giờ?" Alpha tâm trạng rất tốt, dùng đầu của dụng cụ ngăn cắn cọ cọ tai Yến Trì: "Bây giờ thoải mái lắm, không cần làm gì cả."
"..." Cái này sao có thể không làm gì?
Yến Trì mệt mỏi trong lòng, chỉ có thể gửi hy vọng vào việc cái tên đó sẽ tự mình tiêu đi, đổi sang đề tài khác hỏi hắn: "Thời gian kỳ mẫn cảm dài như vậy, anh ăn gì?"
Quý Việt Đình nghĩ nghĩ: "Dinh dưỡng dịch."
"Cách dụng cụ ngăn cắn thì uống bằng cách nào?"
"Bảo bối, có ống hút."
Hóa ra có ống hút à, Yến Trì thật sự không ngờ tới.
Khoan đã...!
"Anh, anh vừa rồi gọi tôi là gì?" Yến Trì trừng lớn mắt.
Quý Việt Đình nhìn về phía cậu, đương nhiên: "Bảo bối à. Cậu không phải sao?"
Yến Trì rất muốn nói không phải, nhưng tình huống trước mắt rất vi diệu. Lúc này mà đi kích thích Alpha hiển nhiên là vô cùng không sáng suốt, vì thế cậu trầm mặc một lát rồi đáp: "... Ừm, tôi là."
Câu trả lời này làm Alpha rất hài lòng, pheromone cũng bình ổn đi không ít. Tuy Yến Trì không ngửi được mùi, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được áp lực xung quanh giảm bớt.
"Vậy tôi đi lấy dinh dưỡng dịch cho anh được không, anh để ở đâu?" Yến Trì tiếp tục phát triển sự nghiệp giáo dục mẫu giáo của mình.
Quý Việt Đình nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt hẹp dài chớp chớp: "Cậu muốn chạy trốn."
"Tôi không trốn, rất nhanh sẽ quay lại." Yến Trì biện giải.
"Cậu muốn."
"Tôi không."
Quá ngây thơ, bọn họ đang nói cái gì vậy chứ?
Cuối cùng, sau vài phen giằng co, Quý Việt Đình miễn cưỡng đồng ý đề nghị của Yến Trì, chẳng qua để bảo hiểm, hắn đề xuất muốn cùng Yến Trì đi.
Sự nghiệp giáo dục đạt được tiến triển mang tính đột phá, Yến Trì vui mừng trong lòng, đứng dậy.
Còn không đợi cậu bước ra một bước, Quý Việt Đình đã vô thanh vô tức đứng phía sau cậu, ôm lấy lưng và khoeo chân cậu nhẹ nhàng nhấc lên, bế cậu kiểu công chúa.
"Anh làm gì vậy?" Yến Trì bị cảm giác mất trọng lượng làm kinh hãi.
Quý Việt Đình không quan tâm, ôm người ổn định rồi lại lắc lắc, như đang lắc lư xe.
Yến Trì bị lắc đến muốn say xe, thẳng đến khi "lạch cạch" hai tiếng, đôi dép lê của cậu rơi xuống đất, Quý Việt Đình mới dừng động tác.
Yến Trì hiện tại thật sự bó tay với hắn, nhưng vẫn không vui mà liếc Quý Việt Đình một cái: "Giải thích?"
"Bảo bối, đôi giày này quá lớn, sẽ bị té ngã," Quý Việt Đình cúi đầu, dụng cụ ngăn cắn chạm vào chóp mũi Yến Trì, "Muốn xuống lầu nói, tôi ôm cậu là được."
"Đây là điều kiện phụ."