BẠN CHÍ CỐT CỦA TA XUYÊN LÀM HOÀNG ĐẾ

chap 5

Chương 5 – Hoài nghi thân phận

Trải qua một trận gián đoạn như vậy, Bạch Dật khôi phục lại dáng vẻ bình thường, hắn sờ đầu nói:

“Tiêu Thời Vân, ngươi làm ta sợ muốn chết. Về sau ngàn vạn lần đừng bày ra cái này nữa, chỉ số thông minh của ta không đủ, theo không nổi ngươi diễn trò.”

Tiêu Thời Vân nói:

“Vậy ngươi thật đúng là không biết kinh sợ. Vài ngày tới ở trong ngục đừng để trẫm thêm phiền toái. Nếu có người khi dễ ngươi, ngươi liền lấy dáng vẻ không sợ chết hôm nay cho hắn xem, hiểu không?”

“Không sợ chết” dáng vẻ này… Lời nói sắc bén, rất phù hợp với thân phận Hoàng đế hiện tại của Tiêu Thời Vân. Nhưng Bạch Dật vẫn vô cùng hoài niệm Tiêu Thời Vân nguyên lai, cái người “câm” kia mới là nam nhân có lễ tiết nhất.

Tiêu Thời Vân lúc còn đại học, một ngày không nói được ba câu, là tiêu chuẩn nam sinh cao lãnh huyễn khốc, ngoài mặt lạnh lùng nhưng phía sau còn có chút ấm áp.

Thường ngày sẽ hỏi Bạch Dật buổi tối ăn gì. Nếu Bạch Dật nói không ăn, Tiêu Thời Vân sẽ im lặng, chuyên tâm làm việc của mình. Nếu Bạch Dật nói ăn, Tiêu Thời Vân sẽ mang về hai phần cơm, chưa từng bắt Bạch Dật phải đưa tiền cơm.

Lúc hai người cùng đi làm thêm ở quán cà phê, Tiêu Thời Vân còn chu đáo chia sẻ sổ tay chế tác các loại cà phê cho Bạch Dật, hỏi hắn có hiểu hay không. Bạch Dật nói hiểu, Tiêu Thời Vân liền như thường ngày dặn dò:

“Có vấn đề thì tới tìm ta, ta tùy thời đều ở.”

Hiện tại nhìn Tiêu Thời Vân, lúc hỏi “ngươi có hiểu không”, Bạch Dật liền mang chút mong đợi, hy vọng cái Tiêu Thời Vân ấm áp kia chỉ là mất trí nhớ, chắc chắn một ngày sẽ trở về.

“Hiểu, ngươi yên tâm, ta biết tự bảo vệ mình. Ngươi… còn có điều gì muốn nói với ta không?”

Tiêu Thời Vân lấy vạt áo lau khô thuốc còn dính trên đầu ngón tay, tựa như chưa từng có việc gì, thái độ hơi ác liệt:

“Ngươi còn muốn trẫm nói cái gì? Nói ngươi đầu óc không dùng được?”

“Ngươi vẫn nên đừng nói nữa, coi như nửa câu sau vừa rồi ta chưa hỏi.”

Tiêu Thời Vân vốn định đi, nhưng lại bị khơi gợi lòng hiếu kỳ, muốn biết Bạch Dật rốt cuộc muốn hỏi gì:

“Rõ ràng là ngươi đang mong đợi, vậy ngươi muốn nghe trẫm nói cái gì?”

Bạch Dật:

“Ngươi phải nói ‘có vấn đề thì tới tìm ta’ loại lời ấy, bởi vì trước kia ngươi luôn nói như thế với ta.”

Nếu nghe kỹ sẽ phát hiện trong lời còn ẩn ý thân mật, nhưng chính Bạch Dật không nhận ra.

“Trẫm trước kia có từng nói với ngươi loại lời này?” Tiêu Thời Vân nhíu mày. “Còn có ai từng nói với ngươi lời như vậy?”

Bạch Dật nói: “Ngươi.”

“Trẫm chưa từng nói. Ngươi nếu dám coi trẫm thành người khác, ngươi nhất định phải chết.”

“Thôi coi như ngươi mất trí nhớ, không nhớ cũng bình thường.”

Cái hố là do Tiêu Thời Vân tự đào. Ban đầu hắn hứng chí đóng giả người trong miệng Bạch Dật, kết quả lại nổi giận.

Tiêu Thời Vân túm cổ áo Bạch Dật:

“Về sau không được nhắc lại hắn. Nếu để trẫm phát hiện ngươi còn nhắc tới, trẫm liền chém đầu ngươi.”

Nhưng rõ ràng các ngươi là cùng một người mà… Bạch Dật tất nhiên sẽ không nhận sai, chỉ là muốn đem vị Hoàng đế tâm lý biến thái này cải biến thành nam sinh ấm áp khi xưa thì cần thời gian, không thể nóng vội.

“Tiêu Thời Vân, vậy về sau ngươi có thể bớt giận một chút được không? Tính tình quá kém dễ làm tổn hại cơ thể, ngươi xem nếu không phát giận thì cũng chẳng ai làm gì được ngươi. Về sau chúng ta ôn hòa nói chuyện được không?”

Bạch Dật chân thành cảm thấy tính tình Tiêu Thời Vân quá kém, cả ngày nổi giận nhăn mày, so với người không tức giận thì dễ đoản mệnh bảy tám năm.

“Không thể. Ngươi cho rằng ngươi là ai mà còn muốn quản trẫm? Cứ ngoan ngoãn chờ đi. Trẫm có thả ngươi hay không, còn phải xem biểu hiện.”

Tiêu Thời Vân muốn Bạch Dật ở bên cạnh, chuyện Nhị Hoàng tử cùng phe Thái hậu hạ độc còn chưa xong. Nàng phái Bạch Dật tới hạ độc, nhưng chẳng thèm nhìn xem Bạch Dật có đủ đầu óc làm chuyện đó không.

Có người trình giấy bút, Tiêu Thời Vân đem tội trạng đã chuẩn bị sẵn đưa cho Bạch Dật. Trên giấy viết rõ: Bạch Dật kinh Hình Bộ thẩm vấn, cung khai Nhị Hoàng tử phi đưa cho hắn “cửu đỉnh hồng” kịch độc.

Nhị Hoàng tử phi là nữ tử Tây Vực, đồng thời cũng là con gái của bào đệ Thái hậu. Nhìn ngoài thì chỉ là nữ nhân yếu ớt không gây nổi sóng gió, nhưng thực chất mới là nhân tố nguy hiểm. Tiêu Thời Vân đã ẩn nhẫn hồi lâu, cuối cùng tìm được cơ hội nhổ tận gốc.

“Trên giấy ký tên ấn dấu tay. Sau khi rời khỏi đây, quan chức hàng lục phẩm, từ nay làm ngự tiền nội thị Cảnh Càn Điện.”

Kế hoạch này Tiêu Thời Vân đã giấu kín hai tháng. Nếu không để ý tới Bạch Dật, Kinh Châu Thứ sử cũng sẽ trở thành tội nhân.

Bạch Dật cảm thấy đầu mình sắp cháy, vốn dĩ đã không thích quyền mưu, nay còn xuyên vào một ván cờ quyền mưu. Trong triều thế lực hỗn loạn, chỉ cần chọn sai phe là mất mạng, nhưng hắn lại không có quyền chọn. May mắn Tiêu Thời Vân là huynh đệ của hắn, thế nào cũng không hại hắn.

“Ta có thể không chọn không?” Bạch Dật thành thật hỏi. Dựa vào cái gì hắn xuyên qua liền thành đại thần, còn Tiêu Thời Vân lại là Hoàng đế?

Thảm hơn, ngay cả chút thân phận tầm thường để khoác lác cũng không còn, từ nay chỉ là một con chó trong điện của Tiêu Thời Vân.

Địa vị không bằng Phúc Lai (tên chó Hoàng đế nuôi), tài sản không bằng thái giám, cốt khí chẳng hơn bát canh xương sườn. Tiêu Thời Vân bảo đi hướng đông, tuyệt đối không thể đi hướng tây. Thế nên —— hắn kiên quyết không ký.

“Hảo, ngươi có thể không ký. Đơn giản là sẽ bị Thái hậu tìm người giết, bị quần thần mắng chết, hoặc bị ám vệ trên đường đánh cho tàn phế rồi chôn sống. Còn không bằng thành thật ở lại Cảnh Càn Điện của trẫm, ít nhất không phải lo cái đầu lìa khỏi cổ.”

Tiêu Thời Vân thừa hiểu hắn nghĩ gì, liền đem hậu quả liệt kê rõ ràng.

Bạch Dật rưng rưng ấn dấu tay, viết tên mình:

“Nhưng ta vốn dĩ vô tội! Rõ ràng là các ngươi chuyện rối loạn, lại cứ nhất định kéo ta vào. Ta chỉ muốn thành thật làm một quan nho nhỏ, cái gì cũng chưa làm.”

“Trẫm thấy người mất trí nhớ hẳn là ngươi. Kinh Châu Thứ sử mười ba tuổi đã thi đậu tú tài ở Biện Kinh, năm nhược quán được quan viên tiến cử cho Thái hậu, sau quyền khuynh Kinh Châu, buôn lậu muối tư, khai ruộng muối, bí mật tổ chức ‘hội nghị muối sắt’, thu thương nhân hội phí.”

“Từng chuyện từng chuyện, cái nào không đủ để ngươi chết cả ngàn lần? Nhưng trẫm biết ngươi không có đầu óc kia, ngươi nên cảm tạ chính ngươi là hàng giả, còn phải cảm tạ gương mặt này —— giống Kinh Châu Thứ sử tới chín thành chín.”

Mấy ngày tiếp xúc, Tiêu Thời Vân đã quan sát kỹ, càng thấy không khớp. Nguyên Kinh Châu Thứ sử là chính khách cực kỳ logic, giả nhân giả nghĩa, giỏi giả vờ làm việc thiện, tìm không ra tật xấu.

Còn người trước mắt này suốt ngày ngủ nướng, chữ to không biết mấy chữ, viết ra xiêu xiêu vẹo vẹo, phảng phất chưa từng đi học, chưa từng khoa cử.

Tiêu Thời Vân đã phái người tra tung tích nguyên Kinh Châu Thứ sử, nhưng như đá chìm biển. Chỉ có kẻ đứng trước mặt hắn đây.

Hắn lạnh lùng chất vấn:

“Bạch Dật, ngươi thật sự là Kinh Châu Thứ sử?”

Bị nói trúng tim đen, Bạch Dật như bị một thanh kiếm đâm xuyên, lạnh thấu tim, tình cảnh nguy hiểm cực điểm. Xuyên không chuyện này có thể nói sao? Nếu thật nói ra, chẳng phải thiên lý bất dung?

Đã từng hắn khẳng định Tiêu Thời Vân mất trí nhớ, giờ lại thấy mình mới là kẻ mất trí.

“Không sai Hoàng thượng, thần đã mất đi ký ức ngày xưa! Thần vô cùng thương tiếc tri thức đó, giống như mất đi hài tử, ngày đêm nhớ mãi, suốt đời khó quên.”

Nói đến như thế, hy vọng Tiêu Thời Vân đừng truy cứu nữa. Hỏi hắn Kinh Châu Thứ sử đi đâu, Bạch Dật còn muốn hỏi lại Hoàng đế, trời xanh chứng giám hắn thật sự không biết. Vừa mở mắt đã thành thế này.

Tiêu Thời Vân nghe xong, trong chốc lát nghẹn lời. Đáp án đã quá rõ ràng:

“Trẫm biết ngươi không có văn hóa, câm miệng đi.”

 

back top