Chương 20: Bước Ngoặt
Sân huấn luyện luôn vắng lặng. Đối với Ôn Khải 6 tuổi chỉ mang phòng hộ đơn sơ để tập luyện mà nói, mỗi ngày chỉ có tiếng đạn trầm đục bầu bạn. Ôn Mạc nhặt được tài sản từ chiến trường mà phát giàu, chiến đấu nửa đời người. Năm Ôn Khải 6 tuổi đã nhảy vọt trở thành phú thương của Tinh cầu Hải Lai Đặc, trở thành nhà cung cấp thuốc ức chế lớn nhất.
Nhưng Ôn Mạc không biết thỏa mãn, hắn không cam lòng chỉ làm một thương nhân đầy mùi tiền. Hắn cũng muốn Ôn gia có một chỗ đứng nhỏ trong quân đội. Vì thế hắn bắt đầu mạnh mẽ ủng hộ súng ống đạn dược, lại đem Ôn Khải ném đến Sân huấn luyện nhà Giản gia, luyện tập một cái là 12 năm.
Cũng may Ôn Khải không chán ghét. Ngược lại, anh ta vô cùng thích cảm giác huấn luyện, trừ có chút cô độc. Năm bảy tuổi, điểm cô độc này cũng biến mất không thấy.
Sân huấn luyện có hai người mới tới: Đại nhi tử của Trung tướng Kỷ và thiếu gia của Sân huấn luyện. Ôn Khải liếc mắt một cái liền nhìn ra hai người đều rất bài xích huấn luyện, đặc biệt là Giản Hữu An, thường xuyên đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, còn nhờ hai người họ giúp hắn đánh yểm trợ.
Kỷ Diệu Minh cũng rất chán ghét huấn luyện, nhưng Ôn Khải vẫn nhìn thấy anh ta âm thầm không vui mà luyện tập. Bất luận là đấu súng hay cơ giáp, một ngày không bỏ sót. Từ ngày đó bắt đầu, ba người bắt đầu gắn liền với nhau. Ba gia đình vừa vui lại vừa đau đầu. Vui là điều rõ ràng, mà đau đầu chỉ là bởi vì ba người chụm lại với nhau nghẹn không ra được cái trò tốt nào. Mỗi ngày gà bay chó sủa, thường xuyên là hắn đưa ra chủ ý, Giản Hữu An chấp hành, sau đó Kỷ Diệu Minh gánh tội (bị đổ lỗi).
Giản Hữu An là người phân hóa sớm nhất trong ba người họ, sơ nhị liền phân hóa, là một Alpha cấp A. Mà lúc đó Kỷ Diệu Minh lớn hơn một tuổi lại không có dấu hiệu phân hóa. Năm sơ tam, báo cáo kiểm tra thậm chí là một beta.
Chính là tất cả này đều thay đổi vào lúc Kỷ Diệu Minh chuẩn bị lên trường quân đội dự bị trung học.
Năm đó sau tiệc tối mùa hè, hắn và Giản Hữu An đều chú ý thấy Kỷ Diệu Minh rời tiệc sớm, muốn đi bái phỏng nhà Kỷ gia, chính là bị quản gia từ chối một mực. Nhưng thiếu niên đâu thèm nhiều như vậy. Khí phách huynh đệ chính là lớn nhất. Huống chi sắc mặt Kỷ Diệu Minh thật sự không tốt, lúc rời đi mặt ửng đỏ, hơi thở không xong. Vạn nhất sốt cao trì hoãn thì làm sao bây giờ.
Hai người trực tiếp vòng đến sau núi. Giản Hữu An phụ trách trông chừng ở dưới lầu, còn Ôn Khải thì ngựa quen đường cũ hai ba bước leo lên lầu hai.
Kỷ gia quản nghiêm, lúc trước hai người thường xuyên lén tới tìm hắn. Vì thế Kỷ Diệu Minh cũng quen để lại đường cho họ. Ôn Khải kéo cửa ra đi vào từ ban công.
Nhưng vừa đi vào, hắn lập tức nhíu mày. Không khí trong phòng như là một tấm lưới dệt bằng sương mù, đè đến làm hắn thở không nổi.
Đồ vật bên trong bày biện cũng lung tung rối loạn ——
Cánh cửa bị vỡ thành năm bảy mảnh, cái bàn chống đỡ khó khăn. Mặt đất phủ kín mảnh vỡ thủy tinh thậm chí khó có thể đặt chân. Mặc dù vậy, trong phòng lại chỉ có đèn ngủ ở đầu giường bật sáng. Trong tối tăm, Ôn Khải nghe thấy có người đang thở dốc rất mạnh. Còn chưa chờ hắn tiến đến trước giường xem, ngay sau đó giây tiếp theo đã bị người bắt lấy cổ ghì chặt xuống giường!
"Ưm..." Giữa đầu gối bị người dùng đồ vật chống lại không dùng được lực. Ôn Khải nhẹ giọng: "Kỷ Diệu Minh! Là tôi, cậu phát sốt sao?"
Người phía sau không lập tức trả lời, chỉ là không biết bao lâu sau lực ở trên cổ mới triệt hồi (rút đi). Xoa cổ, Ôn Khải nội tâm tê một tiếng, thầm nghĩ người này xuống tay thật sự không nhẹ không nặng. Cũng may thân thể hắn tốt, đổi thằng nhóc Giản Hữu An tới liền gãy ở đây.
"Ngươi tới làm gì?"
Thanh âm trầm thấp, tiếng hít thở lớn đến đáng sợ. Ôn Khải cũng không thấy hắn, nếu không hắn sẽ nhìn thấy cặp mắt như sói nhìn chằm chằm con mồi đang ghì chặt về phía hắn.
Hắn cúi lưng nhặt lấy thuốc trên mặt đất, tìm ra thuốc hạ sốt.
"Ở tiệc tối hai ta liền xem ngươi không được bình thường lắm, đoán ngươi hẳn là phát sốt. Quản gia nhà ngươi hôm nay cũng không biết làm sao lại không cho vào."
Ôn Khải lấy ra viên thuốc mới nhìn thẳng hắn. Chỉ thấy Kỷ Diệu Minh trần trụi phần trên dựa vào cửa ban công không nói một lời. Hắn không nghĩ nhiều. Nơi chứng kiến căn bản không có vật chứa nào có thể cho phép hắn lấy một chén nước tới, đều là vỡ nát lung tung. Hắn đành phải bảo Kỷ Diệu Minh uống trực tiếp.
Đặt viên thuốc vào lòng bàn tay đưa đến trước mặt hắn: "Lại cãi nhau với Trung tướng Kỷ à?"
"Ân." Ánh mắt như cũ thẳng đờ đờ, thanh âm lại khàn khàn.
"Đừng để ý hắn, có cần ta cùng Giản Hữu An ngày mai làm chút phá hoại trên đường hắn đi làm không?"
"Đút ta."
"Cái gì?"
Ánh mắt Kỷ Diệu Minh ra hiệu đồ vật trong tay hắn, lặp lại: "Đút ta."
Căn cứ nguyên tắc "giúp người giúp đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây", Ôn Khải lại tiến sát đến hắn một chút, đưa lòng bàn tay đến bên miệng hắn, vì hắn dễ bề ăn còn xê dịch vị trí viên thuốc.
Cứ như vậy, Kỷ Diệu Minh nhìn chằm chằm hắn, hơi hơi cúi đầu, thò đầu lưỡi ra liếm viên thuốc vào miệng. Cảm giác tiếp xúc của đầu lưỡi làm cánh tay hắn tê rần, theo bản năng muốn rụt tay về, nhưng ai biết cổ tay bị người ghì chặt lấy!
"Ngươi không nên... Tới."
Sức lực trên cổ tay càng lúc càng lớn. Cùng lúc đó bên ngoài cửa phòng truyền đến tiếng sột soạt, ngay sau đó giây tiếp theo tiếng gõ cửa như nhịp trống vang lên.
"Thiếu gia, bác sĩ tới. Bảo hắn đi vào giúp ngài xem xem, Thiếu gia?"
Ôn Khải giật mình, vội vàng quay đầu lại: "Người tới, tôi đi trước, bằng không quản gia tố cáo chúng ta ba đứa đều ăn không hết gói đem đi (chết chắc)! Ngô ha ——"
Lưng nóng rát mà đau. Hắn bị người ấn xuống giường. Ôn Khải giãy giụa đứng dậy, nhưng mỗi khi lại bị Kỷ Diệu Minh ấn chết.
"Ngươi làm gì!"
"Đừng nói chuyện." Người Kỷ Diệu Minh nóng đến đáng sợ. Anh ta đè trên người, nhiệt lượng toàn thân xuyên thấu qua quần áo mỏng truyền tới.
Thanh âm ngoài cửa càng lúc càng lớn. Ôn Khải cũng nóng nảy lên: "Có chuyện gì chờ ngươi khỏe lại nói, dựa... Giản Hữu An còn ở dưới lầu, chúng ta phải đi rồi."
"A." Kỷ Diệu Minh đột nhiên cười nhạo một tiếng. Gương mặt chậm rãi áp sát vào hắn, cho đến khi môi dừng lại ở gần cằm hắn, "Hắn không nói với ngươi?"
"Hắn nói a, hắn nói bảo ta đem thuốc cho ngươi rồi nhanh đi a! Dựa ngươi đừng phát thần ách..."
Là vật phẩm sắc nhọn. Cơn lốc cùng nôn nóng toàn bộ từ sau cổ xông thẳng vào đại não. Chủ nhân của nó không cho phép xen vào, cường ngạnh siết chặt thân thể hắn làm hắn không thể động đậy. Ôn Khải không khống chế được run rẩy hai cái, liên quan đến lực ở tay cũng giảm bớt.
Hàm răng sắc nhọn chống vào sau cổ. Một luồng kỳ dị, không thuộc về thân thể mình dũng mãnh ùa vào.
Thảo... Thật là ra cửa không xem lịch...
Liền sắp tới giây phút mất đi ý thức, đau đớn rời đi tuyến thể phát dục cũng không hoàn toàn, thay thế chính là cảm giác tiếp xúc liếm nhẹ của vật mềm, theo sau lực ghì ở trên người cũng đã biến mất.
Kỷ Diệu Minh lảo đảo chạy đến phòng vệ sinh quỳ xuống. Ôn Khải nhìn hắn gục ở bồn cầu, lưng giật lên từng chút một. Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác khó có thể cân nhắc.
"Thiếu gia! Đường đột!"
Phịch một tiếng vang lớn, cửa kêu lên rồi ngã rạp.
"Thiếu gia! Thiếu gia thời kỳ dễ cảm lần đầu tiên của ngài hẳn là... Ôn thiếu gia?"
Ôn Khải đến nay cũng quên không được, quản gia trung niên nhìn về phía hắn và Kỷ Diệu Minh ánh mắt rối rắm vạn phần kia, đặc biệt là chú mục vào cổ hỗn độn bất kham của hắn, thậm chí còn chảy xuống một sợi nơi ấm áp...
Tí tách tháp —— tí tách tháp —— tích,
Giơ tay tắt đồng hồ báo thức, bên ngoài trời đã sáng. Xoa huyệt thái dương lên men, Ôn Khải thở dài thật sâu.
Cũng là gặp quỷ, bao nhiêu năm cũng chưa nghĩ tới chuyện này. Khẳng định là bởi vì tối hôm qua Kỷ Diệu Minh nói những lời không đầu không đuôi kia hại hắn mơ cái giấc mộng này.
Ôn Khải nhìn thời gian, 7:30. Giờ này Kỷ Diệu Minh đã sớm đi ra cửa lầu chính xử lý công vụ rồi. Cũng tốt, anh ta còn chưa thích ứng với cái trạng thái cùng hắn sống dưới một mái nhà này.
Rửa mặt đơn giản, chọn một chiếc áo thun hưu nhàn (thoải mái). Tinh cầu trắng Phỉ Nhĩ Khắc quanh năm ấm áp, khí hậu hợp lòng người.
Cầm đồ lao động liền muốn mở cửa phòng ngủ. Ôn Khải vẫn tưởng không rõ Kỷ Diệu Minh rốt cuộc làm sao vậy, hay là hắn là bởi vì chuyện này cảm thấy chính mình vẫn luôn ghi hận hắn sao? Cho nên trong mắt hắn chính mình là bởi vì hận hắn nên nhiều năm như vậy mới vẫn luôn đi theo sau lưng hắn tìm cơ hội trả thù sao?
Hắn ông trời lặc.
Kéo cửa phòng ra. Tưởng tượng đến cái này đầu hắn liền càng đau.
Ân?
"Sớm."
Kỷ Diệu Minh ngồi ở bên bàn ăn buông văn kiện trong tay xuống. Bộ quân phục quân đội thích hợp hoàn mỹ dán sát thân hình hắn. Chỉ là quần áo này... Không phải áo sơ mi và áo khoác quân lễ phục sao? Chẳng lẽ hôm nay lại có nghi thức trao giải gì?
Hay là mặt trời mọc từ hướng Tây?
Ôn Khải ngồi vào đối diện hắn, dùng ánh mắt hung hăng xác nhận hai lần hai phần bữa sáng trên bàn cơm: "Sớm Kỷ đội trưởng, ngài không cần đi lên..."
"Gọi tên là được."
"Ách..." Đầu óc Ôn Khải bắt đầu vận chuyển điên cuồng, đây lại là chiêu số gây khó dễ tân binh mới gì?
"Đều ở chung dưới một mái nhà như vậy gọi nhiều ít sẽ làm người không được tự nhiên, chúng ta là quan hệ bình đẳng."
Ôn Khải xua tay vội vàng nói: "Tôi hoàn toàn không ngại."
"Tôi để ý."
Ôn Khải: ......
Kỷ Diệu Minh bình tĩnh nhìn thẳng hắn, không giống như là nói giả.
"Vậy được rồi, Kỷ... Kỷ..." Cái tên buột miệng thốt ra nhiều năm trước lại như mắc ở cổ họng như vậy.
"..."
Ôn Khải nghẹn hai ngụm sau quyết định buông tha chính hắn.
"Ngươi không cần đi công tác sao?"
Kỷ Diệu Minh nhìn chằm chằm mặt hắn trầm mặc nửa phút, hỏi lại: "Ngươi hôm nay không công tác sao?"
Sao có thể, bọn họ vừa mới tới ngày đầu tiên, đồ vật cần sửa quả thực nhiều như núi!
"Cần, lát nữa liền ra cửa."
Kỷ Diệu Minh gật đầu một cái: "Cho nên là đang đợi ngươi cùng đi."
?
Canh Ôn Khải vừa uống vào lập tức nghẹn ở trong cổ họng: "Ngài... Có vũ khí gì cần sửa sao? Trực tiếp nói với tôi là được, không cần như vậy tôi cũng sẽ nghiêm túc sửa chữa như nhau."
Kỷ Diệu Minh: "......"
"Mau ăn cơm đi, cơm sắp nguội rồi."