Chương 26: Đối Hắn Tò Mò
Tiếng tích — tích — tích — trên tường vang ba tiếng.
Ôn Khải đột nhiên mở mắt xoay người ngồi dậy.
Đã 6 giờ trên tường. Trong phòng thí nghiệm chữa bệnh giấu đi hơn nửa ánh nắng nhân tạo, chỉ thấy Hứa Bác Sĩ nghiêng đầu hôn mê trên ghế. Ông gục đầu xuống rồi giật mình, lập tức luống cuống tay chân đeo mắt kính đứng dậy lắc mông.
Đầu choáng váng trầm đến không giống như ngủ một giấc, ngược lại là bị người tấu một trận. À đúng rồi, hắn tới làm cái kiểm tra. Máy cánh tay cơ hồ khôi phục đến trình độ Lý Vi Ngư điều phối cho hắn trước kia. Quả nhiên kỹ thuật tiên tiến nhất vẫn là ở trong căn cứ loại này.
"Xin lỗi Hứa Bác Sĩ," Ôn Khải xin lỗi nói, "Quấy rầy đến ông tan tầm đúng hạn."
Hứa Bác Sĩ hoàn toàn không để ý: "Không có việc gì, dù sao tôi liền ở nơi này."
"A?"
Ôn Khải chỉ về một góc trong phòng thí nghiệm, quả nhiên có một chiếc giường gấp đơn đặt ở không xa cách bao con nhộng chữa bệnh. Hắn lý giải vì sao Hứa Bác Sĩ mỗi ngày đều vẻ mặt ngủ không tỉnh. Ôn Khải thành khẩn nắm lấy tay bác sĩ, kính nể chí ý đều không nói nên lời.
"Đúng rồi Hứa Bác Sĩ kết quả kiểm tra của tôi là thế nào?"
"Xác thật có máy định vị." Hứa Bác Sĩ đúng sự thật nói, "Nhưng đừng quá lo lắng. Tôi thấy thần sắc Kỷ Trung Giáo còn ổn. Tình huống cụ thể hai người các cậu tâm sự kỹ càng tỉ mỉ đi. Còn có cánh tay, từ hôm nay trở đi mỗi một tuần tới phúc tra một lần."
"Một tuần sao?"
Ôn Khải thầm nghĩ một tuần có thể hay không quá thường xuyên? Hứa Bác Sĩ giải thích: "Là có chút thường xuyên, nhưng nơi này không thể so Tổng Bộ, đa tra tóm lại là yên tâm."
Ôn Khải chỉ có thể nói cảm ơn cùng phiền toái. Cáo biệt Hứa Bác Sĩ, đi ngang qua phòng thí nghiệm, điện thoại di động trong túi đột nhiên chấn động, là Giang Lương Bình.
"Xin lỗi ca, buổi chiều làm kiểm tra thân thể quên xin nghỉ với anh."
Giang Lương Bình bên kia rất ồn ào: "Kỷ đội trưởng kia cùng tôi đã nói rồi... Bất quá cậu hiện tại ở đâu a? Chúng tôi đều đến địa phương tụ hội rồi, cậu người đâu? Nhung Khâu nói cậu không ở ký túc xá. Các cậu lại không tới chúng tôi liền uống không được."
Tụ Họp Ở Thị Trấn Thác Phỉ Oss
Thị trấn Thác Phỉ Oss đèn đuốc sáng trưng. Gió biển thổi đến tinh thần chấn hưng. Ôn Khải cố ý mặc áo dài tay, không giống Nhung Khâu súc thành trứng bên cạnh.
"Thảo thảo thảo lạnh chết rồi, độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày này cũng quá lớn đi!" Nhung Khâu túm Ôn Khải chắn gió.
Ôn Khải đẩy ra cửa hàng cười, chào hỏi Giang Lương Bình đã uống đến cổ mặt đỏ thô. Nhung Khâu nhanh nhẹn chui vào trong đám người năm bàn vuông ghép lại.
Đây là quán ăn cơm nhà địa phương. Bà chủ Dinah hơn 50 tuổi như cũ trang điểm sặc sỡ lóa mắt.
"U!" Dinah mắt sắc buông giấy tờ đứng ở trước mắt Ôn Khải: "Này thật đúng là đã lâu không thấy a."
Ôn Khải gật đầu cười: "Hơn hai năm đi, đã lâu không thấy Dinah tiểu thư."
"Nga rống rống mấy năm nay cậu đi đâu nhi! Cũng không biết đến xem cái mẹ nuôi này, có phải hay không đem tôi quên rồi?!"
"Không dám quên, mấy ngày trước đã tới, nhưng là cửa hàng không mở cửa."
Dinah cười đắc ý nói với mọi người: "Nhìn xem, đều cùng Ôn Khải học điểm, có thể hay không nói ngọt điểm? Đừng mỗi lần tới đều dì dì, lão nương còn vẫn còn phong vận đâu!"
Dinah lại đem một cái mâm đựng trái cây đơn độc đặt trước mắt Ôn Khải, nhẹ giọng nói: "Muốn cái gì cùng mẹ nuôi nói, trở về liền hảo... Còn có lát nữa cho tôi lưu cái phương thức liên hệ, đừng quên a!"
Mọi người đột nhiên đem ánh mắt định vị đến trên người Ôn Khải. Ôn Khải bất đắc dĩ giơ chén rượu lắc đầu, hắn hiểu bọn họ muốn hỏi cái gì.
"Ta đến muộn, ta trước tự phạt tam ly."
"Ai ai ai!" Tiểu Ngũ chế trụ chén rượu, mũi kích thích hai hạ sau, sắc mặt không tốt lắm mở miệng: "Ôn Khải cậu… Vừa rồi gặp qua Kỷ đội trưởng?"
Ôn Khải lắc đầu: "Không có, làm sao vậy?"
"Nga nga... Tính không quan trọng. Cậu trước giải thích giải thích Dinah tiểu thư như thế nào chính là mẹ nuôi cậu? Dựa, tôi chính là biết nàng trước kia chính là một cành hoa."
Ôn Khải trước cúi đầu quy quy củ củ uống tam đại ly. Hắn giải thích quen biết Dinah không phải chuyện xưa quá tốt đẹp. Năm đó hắn làm thực tập vừa tới một bộ, bị Lục Tư Ân ấn ngã xuống đất trong trắc nghiệm cận chiến. Buổi tối ngày đó, hắn lái xe tới bờ biển uống rượu. Hắn nghe thấy có người ở khóc, là Dinah. Hắn đi theo Dinah mãi cho đến nàng trở về cửa hàng. Dinah gọi hắn lại, hỏi hắn có muốn ăn điểm đồ vật lại đi không. Ôn Khải mới biết ngày đó là ngày giỗ trượng phu nàng.
"Nào có cái gì, trước kia tới bên này du lịch, Dinah tiểu thư cảm thấy tôi cùng con của hắn tuổi tác không sai biệt lắm đại liền nhận hạ."
Tò Mò Về Kỷ Diệu Minh
Trên bàn hòa thuận vui vẻ, Ôn Khải chỉ là yên lặng nghe.
"Lục Phó Đội, Kỷ Đội Trưởng đâu?" Thẩm Phi Ngạn mạo mắt lấp lánh hỏi: "Hắn còn chưa tới sao?"
Lục Tư Ân uống một lọ rượu trả lời: "A hắn a, hắn không tới, vốn dĩ tôi có một đống văn kiện không xử lý xong, hắn thay tôi làm."
"A ~" Thẩm Phi Ngạn thất vọng.
Lục Tư Ân nhìn Thẩm Phi Ngạn lắc đầu: "Hắn không tới mới hảo đâu." Lại nhìn Ôn Khải: "Cũng không biết đột nhiên nơi nào tới lương tâm, hắn nếu tới bữa cơm này các cậu cao thấp ăn mà biệt nữu."
Lục Tư Ân giải thích: "Hắn thường xuyên như vậy, trước kia đi học thời điểm nếu có cái gì tụ hội, hắn liền sẽ nghĩ cách tìm lý do thích hợp đẩy rớt."
Ôn Khải ngồi thẳng tắp, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Lục Tư Ân, không muốn rớt một chút chuyện có liên quan Kỷ Diệu Minh.
"Kia..." Thẩm Phi Ngạn lớn đầu lưỡi hỏi: "Kỷ Đội Trưởng hắn... Hắn đại học không nói qua yêu đương sao? Tai tiếng cũng đúng... Alpha chất lượng tốt như vậy..."
Ôn Khải cảm thấy gương mặt nóng, cúi mặt bảo đảm có thể nghe Lục Tư Ân nói chuyện.
Lục Tư Ân thần bí hề hề: "Các cậu muốn biết a? Kia đương nhiên là ——" Thẩm Phi Ngạn cùng Ôn Khải kéo dài cổ trừng lớn mắt, kết quả Lục Tư Ân vỗ mông đứng dậy: "Ta như thế nào biết hắn? Tôi chính mình cuộc sống yêu đương đều làm không rõ tôi còn lưu ý hắn đâu, như thế nào không ai quan tâm quan tâm tôi a."
Thẩm Phi Ngạn còn thanh tỉnh: "Lục Phó Đội ngài cũng soái, nhưng tố cách —— ngài có điểm giống hải vương, chúng tôi đối hải vương không có hứng thú."
Ôn Khải cười thành khẩn: "Học trưởng, nói xong câu này càng giống hải vương."
Lục Tư Ân nhìn mảnh đội viên tê liệt ngã xuống, đau đầu: "Được rồi đều thanh tỉnh thanh tỉnh tôi đã gửi tin nhắn làm người tới đón." Lục Tư Ân đạp từng người một, "Đều lên đi cửa hóng gió, tiếp theo liền thanh tỉnh."
Lục Tư Ân cởi quần áo khoác lên người Nhung Khâu, ôm vào lòng. Ôn Khải nhìn hai người, thấy học trưởng đáy mắt không phải hài hước, là một mảnh nhu tình.
"Học trưởng." Ôn Khải chỉ Nhung Khâu: "Nhung ca hắn ngủ rồi."
Lục Tư Ân cười lắc đầu.
"Người đón mau tới rồi, Ôn Khải cậu còn có thể đi sao?"
"Ta có thể..." Ôn Khải nhanh nhẹn đứng lên: "Ta có thể hành, đừng động tôi, anh xem trọng Nhung ca đi."
Thẩm Phi Ngạn bò đến trước đài tính tiền, Ôn Khải bồi hắn cùng nhau. Dinah nói Lục Phó Đội đã trả tiền. Ôn Khải đưa điện thoại cho Dinah lưu số điện thoại.
"Say sao nhi tử?"
Ôn Khải không chút do dự gật đầu: "Say."
Lục Tư Ân giải thích: "Không được, sáng mai trở về nói chúng tôi tháng này đều đừng nghĩ trở ra."
Thẩm Phi Ngạn mở cửa quán.
"Ôn Khải cậu uống nhiều sao? Tôi tới......"
Thanh âm lại xa lạ lại quen thuộc. Ôn Khải nhìn rõ người tới, theo bản năng mà, trực tiếp nhíu mày.
Tống Xán như thế nào cũng tới này?
Thẩm Phi Ngạn một chút lao vào người nọ trên người, tiếng tràn đầy vui vẻ: "Thân ái, cậu rốt cuộc tới tìm tôi, như thế nào cũng không trước tiên cho tôi gửi tin nhắn a? Tôi rất nhớ cậu, chúng ta không cãi nhau, hòa hảo đi, ân?"
Tống Xán vội vàng đẩy Thẩm Phi Ngạn triều Ôn Khải giải thích: "Không phải, Ôn Khải cậu, cậu nghe tôi giải thích......"
Ôn Khải lướt qua hắn, nhảy tới trước người cầm một chiếc áo gió đen đang đứng ở cửa.
Đó là Kỷ Diệu Minh.
Kỷ Diệu Minh rũ mắt đem áo gió khoác ở trên người hắn, nghe mùi rượu không chút che lấp bất đắc dĩ thở dài: "Chơi đủ rồi, về nhà đi?"