Thuốc và ống thuốc ức chế trong tay tôi rơi vung vãi khắp sàn.
Tần Tư Yến bảo vệ sau gáy tôi, bất chấp tất cả đè tôi xuống đất, cắn xé như một mãnh thú đang ăn thịt.
Tuyến thể bị răng nanh cắn nát.
Như mọi khi, tôi có thể dùng tin tức tố Alpha để áp chế hắn.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ có thể chịu đựng cơn đau dữ dội, lơ mơ sờ soạng tìm thuốc ức chế trên thảm.
Nhân lúc hắn không đề phòng, tôi tiêm một mũi.
“Lâm Sơ…”
Lý trí của Tần Tư Yến cuối cùng cũng trở lại một chút.
Nhưng khi ngửi thấy tuyến thể không có mùi của tôi, hắn vẫn cắn điên cuồng, cố gắng truyền tin tức tố vào.
Truyền đến mức cổ họng tôi nghẹn lại… đồng tử cũng có chút tan rã.
Hắn không biết, mùi long diên hương của hắn cuối cùng đã có thể đi vào tuyến thể của tôi, hòa vào m.á.u của tôi.
Hai mươi phút sau, đồng tử của Tần Tư Yến khôi phục màu nâu nhạt.
Nhìn thấy tôi nằm dưới thân hắn như một con cá c.h.ế.t trên thớt, sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, vội vàng bế tôi về sofa băng bó vết thương.
Phía sau gáy đã bê bết máu.
Giọng Tần Tư Yến có chút khàn: “Vừa nãy, tại sao không dùng tin tức tố để áp chế?”
Tin tức tố của tôi đối với hắn vừa là thuốc giải, vừa là một loại nghiện.
Hợp đồng còn ba tháng nữa là hết hạn, nửa năm nay trừ khi thật cần thiết, tôi luôn cố gắng để hắn cai nghiện.
Bây giờ cũng coi như là đánh đâu trúng đó.
Tôi cười cười: “Vì như vậy không tốn sức, cũng không… Shh.”
Tần Tư Yến cố ý dùng sức mạnh hơn khi bôi thuốc.
Câu “không đau” đến miệng lại bị tôi nuốt xuống.
“Lâm Sơ.”
Băng bó xong, hắn ôm tôi từ phía sau, đột nhiên có chút nghẹn ngào.
“Lần sau có thể trực tiếp đánh ngất tôi, đừng để bị thương nữa.”
Tôi cười nói được.