Chương 59: Ngươi giải thích
Trước mắt vừa mới thoáng qua cảm giác như đối diện với tử vong, mọi thứ không thật chút nào, đầu óc hắn trống rỗng, chỉ biết cắn môi, khẽ lắc đầu.
Hoắc Duật Hoành nhẹ giọng an ủi:
“Đừng sợ.”
Mấy người bạn của Ôn Duẫn An nhìn thấy tin tức, lo lắng mà chạy theo sau, định hỏi xem có thể giúp gì, nhưng vừa thấy hai người ôm nhau thì đồng loạt khựng lại.
Hoắc Duật Hoành thoáng trầm mắt:
“Là bọn họ?”
Ôn Duẫn An quay đầu nhìn, phát hiện chỉ là bạn bè mình, liền chui vào trong ngực hắn, nhỏ giọng:
“Không phải……”
“Được rồi, vậy trước lên xe.”
Ôn Duẫn An nghẹn thở, cố gắng mở miệng:
“Ngươi… ngươi…”
Hoắc Duật Hoành dịu dàng vỗ lưng hắn:
“Ừm? Ta làm sao? Đừng gấp, chậm rãi nói.”
Ôn Duẫn An ngẩng mặt, đôi mày thanh tú nhíu chặt, ủy khuất nhìn hắn:
“Ngươi đều không nhận điện thoại của ta…”
Trong cơn hoảng loạn, lời nói của hắn cũng lộn xộn:
“Tin tức nói ngươi gặp tai nạn xe… không phải… chính là xe của ngươi… tóm lại ngươi không nghe máy…”
Nói năng rối rắm, lại cúi đầu không dám nhìn thẳng, chỉ lẩm bẩm nức nở:
“Nếu ngươi chết rồi… ta phải làm sao bây giờ…”
Hoắc Duật Hoành ôm chặt, kiên nhẫn nghe hắn nói xong mới hiểu: hắn không phải bị ai bắt nạt, mà là bị tin tức dọa đến phát sợ.
Với Hoắc Duật Hoành, va quệt xe là chuyện thường tình, huống hồ xe dưới tên hắn nhiều vô kể, không phải cái nào cũng quản được. Chỉ không ngờ chuyện nhỏ này lại nhanh chóng thành tin tức, còn suýt làm thê tử nhỏ hoảng sợ khóc lên. Đây là lỗi của hắn.
Trước tiên phải xin lỗi, dỗ dành, rồi mới giải thích.
“Bảo bối, thật xin lỗi. Đừng khóc nữa, được không?”
Ôn Duẫn An phồng má:
“Ta không có khóc… ta không thích khóc.”
“Được rồi, bảo bối không có khóc.” Hắn bật cười, khẽ gõ mũi y, rồi chậm rãi nói: “Vậy có thể nghe lão công giải thích không?”
“Vậy ngươi giải thích đi!”
“Chiếc xe kia đúng là của ta, là xe mới. Bạn ta mượn lái, ngươi gặp rồi, hắn từng dự hôn lễ của chúng ta — Tần Hách, còn nhớ không?”
Ôn Duẫn An khựng lại, có chút chột dạ:
“Nhớ… hắn không sao chứ?”
“Ừm. Chỉ là xe bị hỏng, người thì không sao cả. Tai nạn nhỏ thôi.”
“Ồ…”
“Về phần điện thoại, ta không nghe máy là bởi cảnh sát gọi. Ta là chủ xe nên phải tới phối hợp ghi chép tình huống. Có thể lúc đó đường dây bận.”
Hoắc Duật Hoành cúi đầu nhìn hắn:
“Bảo bối cảm thấy sao? Lão công sao có thể không nhận điện thoại của ngươi chứ?”
Nghe giải thích rõ ràng, trái tim lo lắng mới dần yên ổn lại. Ôn Duẫn An khẽ hít mũi, hơi ngượng ngùng, cúi đầu vân vê vạt áo hắn:
“Nhưng sao ngươi không nói trước với ta…”
“Bảo bối,” Hoắc Duật Hoành bật cười, “Mỗi ngày ta đều sẽ ở đây chờ ngươi, chờ tận mắt nhìn thấy ngươi, chẳng phải cũng giống như nói rồi sao? Với ta, chuyện này không phải việc lớn.”
“Là đại sự!” Ôn Duẫn An lập tức ngẩng đầu, trừng mắt kiều khí, còn che miệng hắn lại:
“Lão công, ngươi không được nói mấy lời xui xẻo!”
Hoắc Duật Hoành bắt lấy tay y, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay, giọng đầy sủng nịch:
“Được rồi, đều nghe bảo bối. Về sau ta sẽ cẩn thận lời nói.”
“Ừm!”
Nụ cười cuối cùng cũng trở lại trên khuôn mặt nhỏ, khiến Hoắc Duật Hoành vừa thương vừa mềm lòng.
“Vậy bảo bối lên xe nhé?” Hắn mở cửa xe.
“Chờ một chút!” Ôn Duẫn An vội quay lại, chạy đến bên nhóm bạn, cảm ơn rồi dặn dò.
Thấy hắn ủy khuất lại đáng yêu đến thế, Sở Chiêu không nhịn được trêu:
“Ai da, Tiểu An của chúng ta suýt nữa thành quả O rồi, nguy hiểm quá nha!”
Ôn Duẫn An nghiêm túc:
“Lão công ta không sao, ngươi đừng nói linh tinh!”
Sở Chiêu liếc nhìn Hoắc Duật Hoành ở xa, chỉ thấy gương mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt như muốn giết người. Sợ run, hắn xua tay:
“Được được, mau về đi, coi kìa, ánh mắt lão công ngươi như muốn lột da chúng ta!”
“Đâu có hung dữ như vậy!” Ôn Duẫn An quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hoắc Duật Hoành lập tức đổi sang gương mặt ôn hòa mỉm cười.
Sở Chiêu: “……” Biến mặt nhanh thật.
Nhìn hai người dính lấy nhau, Sở Chiêu chỉ biết lắc đầu. Tình bạn gì tầm này, toàn thấy thức ăn cho chó!
“Đi đi, đừng để lão công ngươi chờ sốt ruột.”
“Ừm! Cảm ơn mọi người!”
Ôn Duẫn An lại dặn dò:
“Các ngươi cũng phải cẩn thận, nhớ chú ý an toàn nha!”
“Biết rồi! Tiểu An nói thì nhất định làm được!”
Ôn Duẫn An vui vẻ đáp:
“Ừm! Nhất định đó nha!”
Chạy về bên Hoắc Duật Hoành, y nhanh nhảu:
“Lão công! Chúng ta đi thôi?”
Hoắc Duật Hoành nhận lấy ba lô, dịu giọng:
“Ừm, bảo bối lên xe.”
Xe chạy ổn định trên đường. Ôn Duẫn An vài lần định nói rồi lại thôi, nhìn sang Hoắc Duật Hoành lái xe cẩn thận, không thấy có tật xấu gì.
“Trước tiên đưa ngươi về nhà, ta đi bệnh viện thăm Tần Hách.”
Ôn Duẫn An ngẩn ra. Bằng hữu bị thương, tất nhiên lão công sẽ lo lắng. Y do dự rồi nói nhỏ:
“Lão công, ta cũng muốn đi cùng.”
“Ừm?” Hoắc Duật Hoành quay sang nhìn.
“Ngươi lái xe cho đàng hoàng đi!” Ôn Duẫn An đỏ mặt, lúng túng vội chỉ huy hắn quay đầu lại.
“…Được.”
Sau khi đăng ký ở sở cảnh sát xong, Hoắc Duật Hoành đưa y đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh cao cấp, Tần Hách nằm nghỉ, bên giường có bác sĩ, y tá, còn có Bùi Chấn và Lục Bách Trạch. Cha mẹ hắn ở nước ngoài không kịp về, may mà thương thế không nặng, chỉ cần gọi điện báo bình an.
Hoắc Duật Hoành vừa bước vào cùng tiểu thê tử, không khí lập tức tĩnh lặng.
Ngay cả trong tình huống thế này, ánh mắt mọi người cũng không kìm được dừng trên người Ôn Duẫn An — tiểu Omega quá mức xinh đẹp, khiến người ta nhìn mà thương.
Hoắc Duật Hoành nhíu mày, trong lòng dấy lên ghen tuông và chiếm hữu, siết chặt tay y:
“Bác sĩ nói thế nào?”
Bùi Chấn hồi thần, đùa:
“Không sao đâu, hắn không chết được.”
Tần Hách cũng gật đầu:
“Xe kia đúng là đỉnh cấp thật, bị theo đuôi thành thế này, ta chỉ gãy xương nhẹ. Người ngồi sau mới nghiêm trọng hơn chút.”
Nghe hắn còn có tâm trạng đùa, chắc chắn không có gì đáng ngại.
Bùi Chấn liếc mắt ra hiệu, bác sĩ và y tá liền lặng lẽ rời đi.