Chương 60: Anh ấy nóng nảy
Trong phòng bệnh đều là người từng gặp qua, Ôn Duẫn An không còn quá câu nệ. Cậu tách khỏi Hoắc Duật Hoành, đến gần giường bệnh xác nhận Tần Hách không bị thương nặng, cuối cùng mới yên tâm.
Lục Bách Trạch, vốn im lặng, liền cười mở miệng:
“Tiểu tẩu tử cũng tới rồi à, lâu rồi không gặp nha ~ Thật tiện nghi cho Tần Hách, chỉ chịu chút thương nhỏ mà còn chiêu được tiểu tẩu tử tới thăm. Biết sớm thì tôi cũng lái xe của Hoắc Duật Hoành đi cho rồi.”
“A?” Ôn Duẫn An ngây ngô đáp lại, nghe không hiểu. Sao lại có người còn mong mình bị thương chứ?
Đi đâu cũng có kẻ để mắt đến tiểu thê tử xinh đẹp của mình, Hoắc Duật Hoành khó chịu ra mặt, sắc mặt đen sì:
“Ngươi có thể thay công ty bảo hiểm bồi tiền cho ta thì coi như tiện nghi rồi.”
“Ấy ấy đừng vậy ~ tôi chỉ nói đùa thôi, đùa chút thôi mà ~ anh cứ để công ty bảo hiểm lo đi.”
Bùi Chấn đứng bên cạnh, cố tình cười híp mắt nhìn Ôn Duẫn An:
“Tiểu tẩu tử, Hoắc tổng nhà em nóng nảy lắm đó nha.”
Ôn Duẫn An đơn thuần hỏi:
“Vì sao vậy?”
“……” Biết bọn họ yêu nhau thì cũng thôi, nhưng không ngờ lại thẳng thắn đến mức này. Bùi Chấn bất lực xua tay, không nói thêm.
Hoắc Duật Hoành xoa nhẹ tay cậu:
“Bảo bối, ngồi xuống đi.”
Bùi Chấn vừa hâm mộ vừa ghen tỵ:
“Chậc chậc, nghe kìa, lời đường mật chua loét luôn ~”
Hoắc Duật Hoành nghiêm giọng:
“Nói chính sự đi, rốt cuộc là thế nào?”
Tần Hách bèn kể lại:
“Hôm đó tốc độ xe tôi không nhanh. Có kẻ cứ bám theo, rồi bất ngờ tăng tốc lao thẳng vào. Nhìn hướng va chạm thì mục tiêu rõ ràng là xe của anh, có lẽ tưởng trên xe là anh.”
Ngày thường Hoắc Duật Hoành ra ngoài đều có vệ sĩ đi theo giữ khoảng cách, muốn gây chuyện không dễ. Lần này đối phương chắc nghĩ tìm được sơ hở.
“Nhìn kiểu bất chấp mạng sống đó thì e là muốn anh không chết cũng tàn phế.”
Tần Hách thở dài:
“Xem ra tôi thay anh lãnh nạn rồi, có manh mối gì không?”
Trên thương trường lăn lộn bao năm, loại người nào Hoắc Duật Hoành cũng từng gặp, nhưng đối thủ cứ ngu xuẩn lặp đi lặp lại thủ đoạn rẻ tiền thế này thì hiếm thấy. Anh đã đoán được tám chín phần là ai.
Chỉ là một đối tác nhỏ bé, anh vốn chẳng thèm để mắt, định nể tình để một đường sống. Nhưng đối phương liên tục trả đũa con nít, nay còn dám động đến tính mạng người khác, đã vượt ngoài giới hạn anh có thể nhẫn nhịn.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng tiểu thê tử sẽ bị liên lụy thôi, lửa giận đã bùng lên trong ngực.
“Chắc chắn là họ Lâm.” Ánh mắt Hoắc Duật Hoành lóe lên tàn nhẫn. Anh lập tức gọi cho thư ký Trần, chỉ dặn một câu: điều tra rõ, rồi nợ cũ nợ mới tính một lượt, tiễn hắn vào tù.
Tần Hách cười cợt:
“Vậy thì làm đi. Ha, coi như tôi đã giúp anh thử nghiệm va chạm thật rồi?”
Bùi Chấn gật gù:
“Chỉ tiếc chiếc xe mấy chục triệu mới tậu đã nát bét. Đối phương chắc chẳng có nổi từng ấy tiền mà bồi thường.”
Đối với mấy Alpha, bị thương không đáng là gì, hồi phục nhanh, không quá để tâm.
Nhưng Ôn Duẫn An nghe mà choáng váng. Thế giới này sao lại có người cố ý gây tai nạn hại người như vậy?
Cậu vô thức liếc Tần Hách. Dù anh ta tỉnh táo, nhưng cánh tay gãy kia trông thật đáng sợ. Nếu lúc đó Hoắc Duật Hoành đang lái xe, thì người nằm đây chính là anh.
Chỉ nghĩ đến cảnh ấy thôi, tim cậu đã run rẩy, mặt tái nhợt đi.
Hoắc Duật Hoành đang nói chuyện cũng nhận ra phản ứng của cậu, lập tức cúi xuống:
“Bảo bối? Sao mặt trắng bệch vậy, có phải sợ không?”
Anh hối hận vì đã để cậu nghe hết chuyện này trước mặt mọi người, chắc hẳn làm cậu hoảng sợ.
“Lão công……” Trong đầu Ôn Duẫn An toàn là hình ảnh anh bị thương, tim rối loạn.
“Ừ, lão công ở đây. Xin lỗi, dọa bảo bối rồi phải không?”
Cậu khẽ lắc đầu, lí nhí:
“Không có dọa, chỉ cần ngươi đừng bị thương……”
Hoắc Duật Hoành sững lại:
“Bảo bối lo cho lão công?”
“…… Dù sao cũng không được bị thương.”
“Được.”
“Lão công, sau này đừng đến học viện đón ta nữa. Em tự về nhà.”
…… Ý gì đây?
Hoắc Duật Hoành nghiêm giọng:
“Không được, ta không yên tâm.” Anh thực sự lo, cho dù có nguy hiểm anh cũng muốn ở cạnh bảo vệ cậu.
“Em tự về được, tin tức tố của em giờ cũng ổn định rồi, một hai ngày không về nhà cũng chẳng sao. Anh đi đón em, trên đường càng thêm nguy hiểm.”
Anh bình tĩnh đáp:
“Bảo bối, mỗi ngày ta đến đón, em nhìn thấy ta, mới có thể tận mắt xác nhận ta an toàn. Ngược lại, ta cũng tận mắt thấy em an toàn. Như vậy còn tốt hơn mỗi người về nhà một mình, đúng không?”
Nghe cũng có lý. Cậu ngập ngừng:
“Ân…… chắc là……”
Hoắc Duật Hoành dứt khoát ngắt lời:
“Bảo bối ngoan, vậy quyết định thế nhé. Lão công nói được làm được.”
Ánh mắt anh nhìn đến độ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Bùi Chấn vội ho khan át đi:
“Khụ khụ khụ! Xin lỗi cắt ngang, nhưng đây là phòng bệnh VIP của Tần Hách, không phải phòng tân hôn xa hoa của hai người đâu.”
Rồi còn cố tình thêm:
“Có điều bên cạnh cũng là phòng VIP, thật ra hai người có thể……”
Hoắc Duật Hoành lập tức lạnh mặt:
“Bùi tổng, hôm nay rảnh lắm nhỉ?”
Ôn Duẫn An ngây ngô bị lôi vào, kéo tay Hoắc Duật Hoành hỏi:
“Lão công, ý gì vậy? Phòng VIP không phải đều là phòng lớn xa hoa sao?”
Bùi Chấn phì cười:
“Ha ha, đúng đúng, tiểu tẩu tử quả là thiên tài! VIP phòng bệnh đúng là xa hoa như phòng lớn!”
Ôn Duẫn An chớp mắt, thật thà:
“Thật à? Cảm ơn nha, anh cũng thông minh lắm đó!”
Hoắc Duật Hoành: “……” Ngốc thỏ.
Anh không muốn để đề tài này kéo dài, bèn xoa má cậu. Khuôn mặt xinh đẹp của tiểu Omega đỏ hồng lên vì vui vẻ.
“Bảo bối, về nhà thôi, em còn chưa ăn gì.” Anh dắt cậu đứng dậy.
“Đừng mà, còn sớm. Ngồi lại uống chén rượu nhé?”
Từ khi cưới, Hoắc Duật Hoành trở thành lão công nghiện vợ. Mỗi lần hẹn nhậu, anh đều từ chối, chỉ muốn ở bên cậu. Hôm nay khó lắm bọn họ mới tụ tập đủ bốn người.
“Có việc gấp, lần sau đi.”
Lục Bách Trạch liền buột miệng:
“Gấp gì mà dữ vậy? Chẳng lẽ vội về nhà khanh khanh ta ta?”
Nghe xong, mặt Ôn Duẫn An đỏ ửng, tai cũng nóng bừng.
Khanh khanh ta ta? Anh với Hoắc Duật Hoành á? Làm gì có đâu!
Hoắc Duật Hoành không phủ nhận, khóe môi còn cong lên nhạt nhòa ý cười. Anh bóp nhẹ tay cậu:
“Đi thôi, bảo bối.”
“À… vậy, lần sau gặp nhé. Tần tiên sinh nhớ nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ lại tới thăm. Mọi người đi đường cẩn thận, tạm biệt ~”
Cậu nhanh chóng chào từ biệt, rồi chạy theo Hoắc Duật Hoành.