Chương 61: Rồi sẽ hối hận
Ôn Duẫn An lần đầu tiên rời khỏi phòng học sớm hai mươi phút.
Hôm nay, khi Hoắc Duật Hoành đưa hắn tới học viện, sắc mặt anh có vẻ không tốt lắm. Vẫn còn sợ hãi những chuyện đã xảy ra hôm qua, hắn không muốn Hoắc Duật Hoành phải chờ đợi mình quá lâu.
Ôn Duẫn An đi đến nơi hai người hẹn nhau mỗi ngày, nhưng lại không thấy xe của Hoắc Duật Hoành. Thay vào đó, hắn thấy chiếc xe đã lâu không dùng của anh đỗ ở đó, cùng với một tài xế đang chờ sẵn bên cạnh.
Hắn đã quen với việc mỗi ngày đều thấy Hoắc Duật Hoành chờ đợi, nên đột nhiên trở lại như trước kia, lại có cảm giác thật kỳ lạ.
Hoắc Duật Hoành đâu rồi?
Người tài xế hơi cúi người chào hắn: “Tiểu phu nhân, Hoắc tổng phân phó mấy ngày nay do tôi tới đón đưa ngài về nhà.”
"Mấy ngày nay?"
“Không rõ lắm, Hoắc tổng chỉ dặn dò, chờ ngài kết thúc khóa học ra ngoài, anh ấy sẽ gọi điện thoại tới giải thích với ngài.”
“Ngài có thể lên xe trước, tin rằng lát nữa anh ấy sẽ gọi điện.”
Ôn Duẫn An không muốn lên xe, trong lòng có một cảm giác rất vi diệu, nhất định phải nghe Hoắc Duật Hoành tự mình nói ra mới được.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu: “Cảm ơn ngài, vậy ta chờ hắn gọi điện thoại tới đi.”
“Vâng, được ạ.” Tài xế đành phải đáp lời, đứng sang một bên, an tĩnh chờ hắn.
Ôn Duẫn An vốn được cưng chiều từ nhỏ, hiện tại người cưng chiều hắn lại càng nhiều. Muốn sao trên trời, muốn trăng dưới nước, có ai dám trái ý hắn đâu. Nghe nói ngay cả khi Hoắc tổng nghe điện thoại của hắn chậm một chút, hắn cũng phải nói câu "Ta tưởng ngươi chết rồi" kia. Tiểu phu nhân này đúng là không thể để uỷ khuất.
Mười phút sau, khi giờ học kết thúc, điện thoại của hắn nhanh chóng sáng lên, Hoắc Duật Hoành đã gọi đến đúng hẹn.
Hắn đã đợi mười phút, vô cùng nóng lòng, liền nhanh chóng mở lời: “Lão công, ngươi đang ở đâu vậy?”
Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, giọng Hoắc Duật Hoành khàn khàn truyền tới: “… Bảo bối, mấy ngày nay anh có việc, không thể gặp em.”
“Chuyện gì vậy?”
Hoắc Duật Hoành không trả lời, chỉ nói: “Bảo bối, anh đã sắp xếp tài xế đến đón em rồi, vẫn ở chỗ cũ. Em ngoan ngoãn về nhà đi, nghe lời anh.”
Trực giác mách bảo Ôn Duẫn An rằng Hoắc Duật Hoành hẳn đang có chuyện gì đó, ngay cả giọng nói lúc này nghe cũng không giống bình thường, tiếng thở có chút nặng nề.
Tim hắn đập thình thịch. Hoắc Duật Hoành đang khó chịu sao?
Nếu là như vậy, hắn không muốn ngoan ngoãn chút nào.
“Vậy còn ngươi?”
Hoắc Duật Hoành lại trầm mặc một lát, rồi lặp lại: “Bảo bối, mấy ngày nay anh có việc, xong việc sẽ về nhà.”
Hắn khẽ nói: “Chuyện gì vậy? Lão công, ngươi đã nói sẽ không gạt ta, ta muốn biết.”
Hoắc Duật Hoành hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắn với hắn: “Kỳ mẫn cảm của anh tới rồi, không thể ở bên em, bảo bối.”
Kỳ mẫn cảm?!
Đó chẳng phải là điều mà hắn vẫn luôn mong chờ sao?
“Ta muốn tới! Lão công, ngươi ở đâu vậy?”
“Bảo bối, em sẽ bị thương, đừng tới, đợi vài ngày nữa chúng ta gặp lại được không?” Hoắc Duật Hoành vẫn đang nhẹ nhàng dỗ dành.
Trong khoảng thời gian Ôn Duẫn An không biết, Hoắc Duật Hoành đã luôn cố gắng khống chế tin tức tố của mình.
Tuy bác sĩ đã nói với Hoắc Duật Hoành rằng, với mức độ tương thích cao như vậy, có lẽ Ôn Duẫn An sẽ không bị tổn thương bởi tin tức tố cuồng bạo của anh trong kỳ mẫn cảm, nhưng Hoắc Duật Hoành không dám đánh cược.
Sau khi kết hôn một thời gian dài, lần nào Hoắc Duật Hoành cũng có thể kịp thời khống chế được. Nhưng lần này, bất kể thế nào anh cũng không thể kìm lại, anh chỉ có thể đưa ra quyết định tạm thời rời xa Ôn Duẫn An.
“Ta không cần, ta đã đợi lâu lắm rồi!”
“Bảo bối, nghe lời anh.”
Hắn không biết rốt cuộc tình trạng của Hoắc Duật Hoành như thế nào, chỉ là không hiểu vì sao Hoắc Duật Hoành lại có thể như vậy. Rõ ràng biết hắn vẫn luôn chờ đợi ngày này, vất vả lắm mới chờ được lại muốn từ chối hắn.
Hắn bắt đầu làm nũng: “Không nghe đâu, ngươi không cho ta đi, ta liền… ta liền…”
Giận sao? Hắn căn bản sẽ không giận Hoắc Duật Hoành.
“… Ta liền không thèm để ý ngươi nữa!” Hắn nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể uy hiếp Hoắc Duật Hoành như vậy, cũng không biết có tác dụng hay không.
“An An, nghe lời,” giọng Hoắc Duật Hoành quá khàn khàn, “Hiện tại không phải thời điểm.”
“Ta mặc kệ, ta liền phải tới.”
“Lão công, làm ơn ngươi đi mà…”
“Ta muốn gặp ngươi, ngươi không chịu gặp ta, ngươi liền không phải một Alpha tốt! Hừ!”
“Lão công hư!”
Cái miệng nhỏ của hắn không ngừng nũng nịu rồi lại uy hiếp. Đối diện với những lời vừa đấm vừa xoa ấy, Hoắc Duật Hoành hết cách. Cuối cùng anh vẫn báo cho hắn biết vị trí của mình.
Thỏ con này căn bản không biết mình sẽ phải trải qua chuyện gì. Hoắc Duật Hoành bất đắc dĩ thở dài, rồi lại cảnh cáo hắn: “Bảo bối, em tới đây rồi sẽ hối hận đấy.”
“Mới sẽ không hối hận đâu! Lão công, ngươi chờ ta nhé!”
Hắn lập tức vui vẻ cúp điện thoại.
“Tài xế tiên sinh, xin mời đưa ta đến Hoa Hồng Loan số 1 nhé! Cảm ơn ngài!”
Xem ra Hoắc tổng đã dỗ dành được tiểu tổ tông của mình rồi. Tài xế vội vàng gật đầu: “Vâng! Được ạ, ngài ngồi vững, chúng ta sẽ xuất phát ngay.” Ông đóng cửa xe giúp hắn, nhanh chóng khởi động xe.
Vượt qua toàn bộ khu cảng, đến Hoa Hồng Loan số 1. Đây là căn biệt thự mà Ôn Duẫn An chưa từng đến.
Nó ở xa trung tâm thành phố, môi trường yên lặng, ba mặt giáp biển, sau lưng là một khu rừng.
Trước cổng biệt thự còn có mấy người quản gia Beta đang đứng.
Đợi xe dừng lại, Ôn Duẫn An vừa xuống xe, lập tức có một cảm giác rất khác lạ. Chỉ mới đứng ở cổng, hắn đã ngửi thấy trong không khí mùi rượu Tequila nồng nặc.
Trước đây, khi ở cạnh Hoắc Duật Hoành, cậu chưa bao giờ ngửi thấy mùi hương nồng như vậy. Hắn có chút chân mềm nhũn, phải vịn vào cửa xe.
Một người quản gia tiến lên: “Tiểu phu nhân, Hoắc tiên sinh đang ở bên trong. Hắn dặn ta xác nhận lại với ngài lần cuối xem có muốn vào không. Hiện tại ngài vẫn có thể suy nghĩ lại, và có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Ôn Duẫn An cắn môi, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng: “Cảm ơn, dẫn ta đi tìm hắn đi.”
Người quản gia nhìn hắn đầy thâm ý, rồi hiểu ý gật đầu: “Ngài cẩn thận bước chân, xin đi theo ta.”
Cánh cổng biệt thự mở ra, mùi tin tức tố trong nhà càng thêm nồng nặc. Tim hắn đập đột nhiên nhanh hơn, Ôn Duẫn An không kìm được hít một hơi thật sâu.
Từ đại sảnh đến thang máy, rồi thẳng lên tầng 3, đi đến cửa phòng của Hoắc Duật Hoành. Lần đầu tiên hắn cảm thấy quãng đường mười phút lại dài lâu đến thế.
Cơ thể hắn nhẹ bẫng, tuyến thể phía sau gáy dán chặt vào tuyến thể bắt đầu đau nhói.
“Hoắc tiên sinh,” người quản gia gõ cửa, “Tiểu phu nhân đến rồi.” Nói xong, quản gia hơi cúi người chào: “Tiểu phu nhân ngài cứ tự nhiên, ta xin phép cáo lui trước.”
“Úc! Xin lỗi, suýt nữa quên mất, đây là Hoắc tiên sinh đã chuẩn bị cho ngài,” quản gia quay người trở lại, cung kính đưa cho hắn một thứ, “Cường hiệu ức chế tề, tiêm vào cổ một Alpha, có thể giúp một Alpha đang cuồng bạo bình tĩnh trong một phút, đủ để ngài có thể đi ra khỏi phòng.”
“Tuy là chuẩn bị gấp, nhưng tuyệt đối hữu hiệu, xin ngài yên tâm. Như vậy ta xin phép cáo lui.” Người quản gia hoàn thành nhiệm vụ, bước nhanh rời đi.
Lòng bàn tay hắn nắm chặt ống ức chế đã rịn mồ hôi. Một tay khác đặt trên tay nắm cửa, run rẩy có chút không thể khống chế.
Cửa không khóa. Hắn nhẹ nhàng vặn tay nắm, đẩy hé cửa ra. Căn phòng tối đen, không có chút ánh sáng nào.
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Duật Hoành từ phía sau cánh cửa truyền ra: “Bảo bối, anh cho em cơ hội cuối cùng. Có muốn đi không? Sẽ không hối hận chứ?”