Khởi Bẩm Bệ Hạ, Vi Thần Hoài Long Chủng

Chap 25

25 ☪ Dê Vào Miệng Cọp ◎ Vân huynh, ngươi điên rồi ◎

“Vân thị lang, bữa tiệc rượu mừng thăng chức này, ngươi không thể từ chối a.” Vu Hoàn dây dưa Vân Chiêu Trần, nhất định muốn mời hắn đi Túy Ôn Lâu uống rượu.

Vân Chiêu Trần không thể từ chối đành phải đồng ý: “Để ta về thay xiêm y đã.”

Vu Hoàn cười chắp tay thi lễ: “Hẹn gặp ở Túy Ôn Lâu.”

Vân Chiêu Trần đáp lễ lại, sau đó ngồi lên xe ngựa, trở về phủ. Vừa chưa vào cửa, liền nghe thấy tiếng la mắng đánh chửi trong sân.

Tiểu Lương Nguyệt thấy đại nhân nhà mình đã về, chạy nhanh một mạch lại đây cáo trạng: “Đại nhân, Vân nhị gia và Vân tam gia bọn họ muốn xông vào phòng ngài, bị tiểu nhân ngăn lại, bọn họ tức giận quá, đạp tiểu nhân một cước, Ôn bá giúp tiểu nhân đỡ, cũng bị bọn họ đánh, còn nói chúng ta đều là nô tài hạ tiện, không nên cản đường chủ tử.”

Vân Chiêu Trần nghe xong nhíu mày, bà con nghèo tới tống tiền thì tống tiền đi, làm ầm ĩ không biết tốt xấu như vậy, cũng đừng trách hắn không niệm tình thủ túc.

Vân Chiêu Trần sải bước vào hậu viện, Vân nhị đang đánh chửi một đứa trẻ thấy hắn, lập tức dừng tay, đi đến trước mặt hắn, cười với vẻ nịnh nọt: “Cửu đệ, không, Vân đại nhân, ngài đã về rồi.”

Vân Chiêu Trần lập tức đi lướt qua bên cạnh Vân nhị, ngồi xuống ở đình hóng gió, nhận chén trà từ tay Tiểu Lương Nguyệt, nhấp một ngụm: “Ngươi biết Ôn bá là người nào không?”

Vân nhị vẻ mặt khó hiểu: “Ngài nói là lão già hôi hám kia sao?”

“Ôn bá hầu hạ Bệ hạ nhiều năm, Bệ hạ thấy ông đã lớn tuổi, liền cho ông ở lại trong phủ ta dưỡng lão, ngày thường ta còn không dám sai bảo ông, các ngươi dám động thủ với lão nhân gia ông ấy, là không muốn cái đầu trên cổ nữa sao!” Giọng điệu của Vân Chiêu Trần không nhiều tức giận, nhưng lại làm Vân nhị sợ tới mức không nhẹ.

Vân nhị quỳ xuống nói: “Bệ hạ nếu có trách tội, Cửu đệ ngươi phải cầu xin cho nhị ca a, năm đó ngươi còn ở trong tã lót bú sữa, nhị ca ngày nào cũng ôm ngươi, cho ngươi đi dì hàng xóm xin sữa uống, còn giặt tã vải cho ngươi nữa...”

“Câm miệng!” Vân Chiêu Trần là một người rất nặng tình cũ, cũng chính vì thế, hắn luôn bị những người này làm tổn thương, mặc kệ những người này đã làm chuyện ác liệt đến cỡ nào với hắn, hắn đều sẽ vì chút tốt đẹp đã từng kia mà dễ dàng tha thứ cho họ.

Giống như Văn Thịnh, Văn Thịnh tra tấn hắn mười bảy năm, xem hắn như món đồ chơi mặc sức làm nhục, nhưng những nỗi đau đớn kia lại không để lại dấu vết sâu sắc trong lòng hắn, hắn chỉ nhớ rõ lúc Văn Thịnh không xem hắn như món đồ chơi, sẽ múa kiếm trong đình viện cho hắn xem, sẽ giúp hắn sưu tầm thiên hạ hảo thư cho hắn giết thời gian...

Vân Chiêu Trần hít sâu một hơi: “Ngươi chỉ nhớ rõ chuyện tốt ngươi làm, chuyện xấu một cọc cũng không dám nhắc, ngươi xin sữa cho ta, giặt tã vải cho ta là không sai, nhưng sau khi cha mẹ qua đời, mấy người các ngươi chia gia tài, chiếm hết ruộng đất, không để lại cho ta chút đồ vật nào, làm ta phải sống những ngày ăn nhờ ở đậu, lương tâm các ngươi ở đâu!”

Vân nhị bị bộ dáng tức giận của hắn kinh sợ, vội vàng nhận sai: “Cửu đệ, chúng ta sai rồi, xem ở là người một nhà, đừng so đo chuyện đã qua nữa.”

Vân Chiêu Trần lần này sẽ không mềm lòng nữa, “Tiểu Lương Nguyệt, cho bọn họ hai mươi lượng bạc, đuổi bọn họ đi, nếu không đi, gọi người của quan phủ bắt bọn họ đi.”

“Dạ.” Tiểu Lương Nguyệt đã sớm chịu đủ bọn họ, về phòng lấy hai mươi lượng bạc cho bọn họ.

Vân nhị và Vân tam không muốn đi, Tiểu Lương Nguyệt làm bộ muốn đi báo quan, bọn họ vội vàng xách theo bao lớn bao nhỏ đi.

Đi đến ngoài cửa, Vân tam nhổ nước miếng về phía đại môn, phi một tiếng, lớn tiếng thì thầm, cố ý để hàng xóm láng giềng đều nghe thấy: “Trần Cửu, đồ lòng lang dạ sói nhà ngươi, chính mình phát đạt, liền không màng huynh đệ ruột thịt, lấy hai mươi lượng bạc tống cổ ăn mày đấy.”

Tiểu Lương Nguyệt chạy ra, chống eo, chỉ vào bọn họ mắng to: “Lòng lang dạ sói chính là các ngươi, còn dám kêu lung tung, ta gọi người của quan phủ, đưa các ngươi về nha môn đánh mấy trăm đại bản.”

Vân Chiêu Trần cũng từ trong phòng đi ra, trong mắt mang theo một chút tức giận: “Ngươi gọi ta cái gì?”

Vân tam nhát gan, gắng gượng lấy can đảm nói: “Ta ta... Trần Cửu, hai mươi lượng quá ít, ngươi cho thêm chút nữa.”

Vân Chiêu Trần lại hỏi một lần: “Ngươi gọi ta cái gì?”

Vân tam vốn là một kẻ chân đất, chưa thấy qua việc đời lớn, vừa thấy đến quan liền mềm chân, Vân Chiêu Trần chỉ là hỏi hắn hai lần, hắn cũng không dám kêu lung tung nữa, âm lượng thấp đến như muỗi kêu: “Trần... Trần Cửu.”

Vân Chiêu Trần vẫn luôn nhớ rõ nhũ danh của mình là Triều Cửu, sao lại biến thành Trần Cửu, “Nhũ danh của ta, là Trần Cửu sao?”

Vân tam thu hồi vẻ sợ sệt trên mặt, “Đúng vậy, ngươi ngay cả nhũ danh của chính mình cũng quên rồi sao, ta vẫn luôn giúp ngươi nhớ kỹ đấy.”

Vân Chiêu Trần lúng ta lúng túng nói: “Thì ra là ta nhớ nhầm.”

Nhũ danh của hắn kỳ thật là Trần Cửu, không phải Triều Cửu, hắn nhớ nhầm, Văn Thịnh cũng gọi sai.

Dưới đáy hố kia một tiếng lại một tiếng Triều Cửu đại biểu cho cái gì, không cần nói cũng biết.

Triều Cửu, là Vân Chiêu Trần đã tự mình nói cho Văn Thịnh khi ở kiếp trước.

Vân Chiêu Trần loạng choạng lùi lại hai bước, đưa tay vịn vào khung cửa, miễn cưỡng ổn định thân hình, hắn bị lừa, bị cái tên đáng ghét Văn Thịnh kia lừa.

Tiểu Lương Nguyệt thấy hắn ngay cả đứng cũng không vững, vội vàng tới đỡ: “Đại nhân, ngài làm sao vậy?”

Vân Chiêu Trần đẩy tay Tiểu Lương Nguyệt ra, nghiêng nghiêng ngả ngả trở lại trong phòng, gọi hệ thống ra: “Văn Thịnh cũng trọng sinh.”

Hệ thống: 【 Ừm ~】

Vân Chiêu Trần tức giận đến ngứa răng: “Ngươi ừm cái gì ừm, ngươi có phải đã sớm biết, vì sao không nói cho ta, vì sao còn muốn ta tiếp cận hắn! Ngươi có ý đồ gì!”

Lần đầu tiên Vân Chiêu Trần và Văn Thịnh gặp mặt, chỉ số đã xuất hiện dị thường, lúc cao lúc thấp, hệ thống lúc đó liền kiểm tra đo lường ra, hơn nữa còn rất minh xác nói cho Vân Chiêu Trần, nói Văn Thịnh cũng thức tỉnh tự mình ý thức, chỉ là đổ lỗi cho Vân Chiêu Trần lúc đó không nghe rõ, tự mình ý thức thức tỉnh = trọng sinh.

Văn Thịnh đã lộ ra rất nhiều sơ hở, ví dụ như lần đầu tiên dùng kiếm liền biết rất nhiều chiêu thức, lần đầu tiên dùng cung tiễn là có thể bách phát bách trúng, còn có mỗi lần nhìn Vân Chiêu Trần ánh mắt đều cuồng nhiệt lại ẩn nhẫn, sơ hở nhiều đến không kể xiết, nhưng Vân Chiêu Trần lại đến tận bây giờ mới phát hiện.

Vân Chiêu Trần đột nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi: “Văn Thịnh có phải đã biết, hắn biết ta trọng sinh không?”

Hệ thống: 【 Biết ~】

Sơ hở của Vân Chiêu Trần còn nhiều hơn Văn Thịnh, Văn Thịnh vừa nhìn thấy hắn đã biết hắn cũng trọng sinh.

Vân Chiêu Trần hiện tại tâm loạn như ma: “Ta đây tính là cái gì, dê vào miệng cọp sao, đời trước khó khăn lắm mới giải thoát, quay đầu lại tự mình đưa mình lên, cho rằng mình có thể khống chế tất cả, kết quả bị Văn Thịnh xoay như chong chóng.”

“Đại nhân, kiệu liễn của Túy Ôn Lâu đã tới rồi.” Tiểu Lương Nguyệt đứng ngoài cửa, gõ gõ cửa.

Vân Chiêu Trần thay xong quần áo từ trong phòng đi ra, Tiểu Lương Nguyệt thấy sắc mặt hắn tái nhợt, quan tâm nói: “Đại nhân ngài thân thể không khỏe sao?”

“Không sao.” Vân Chiêu Trần ngồi lên kiệu liễn, đi Túy Ôn Lâu.

Hơn nửa quan lại Công Bộ đều đã tới, Vân Chiêu Trần là người đến cuối cùng, Vu Hoàn ồn ào, bắt hắn tự phạt ba chén.

Vân Chiêu Trần không từ chối, một hơi uống cạn ba chén, Vu Hoàn cười khen hắn: “Tửu lượng tốt, làm thêm một ly nữa.”

Triệu Tứ đi tới giúp Vân Chiêu Trần chắn rượu, “Ta uống, ta uống đây.”

Vân Chiêu Trần không nói một lời, nâng chén rượu lên, lại là một chén rượu xuống bụng, Triệu Tứ nhìn ra tâm trạng hắn không tốt, liền kéo hắn đến một góc ngồi xuống hỏi: “Vân huynh, ngươi làm sao vậy?”

Vân Chiêu Trần thất thần: “Không có gì.”

Bên kia, Tiền Dự đưa mắt ra hiệu cho Vu Hoàn, Vu Hoàn buông chén rượu, vỗ ba cái xuống bàn tay, hơn mười mỹ nhân dáng người thướt tha, uốn éo vòng eo nhỏ đi vào.

Triệu Tứ nhìn hoa cả mắt, đưa tay ôm một người vào lòng, thấy có mỹ nhân hướng về phía Vân Chiêu Trần, hắn vội vàng kéo người đó vào trong ngực mình, đồng thời cảnh cáo các nàng: “Vị bên cạnh kia là danh hoa có chủ, không thể tùy tiện chạm vào.”

Kim Liễu Yếu là do Vu Hoàn cố ý an bài cho Vân Chiêu Trần, dáng người gợi cảm phập phồng, vô cùng quyến rũ, nàng cầm khăn tay ném lên mặt Triệu Tứ: “Người đến chỗ này, ai mà không phải danh hoa có chủ, giống như ngươi, trong nhà thê thiếp thành đàn, không phải vẫn tới đây tìm vui sao.”

Triệu Tứ bắt lấy khăn tay của nàng: “Ta còn chưa lấy vợ đâu, đâu ra thê thiếp thành đàn, hay là, ngươi làm thiếp cho ta đi.”

Kim Liễu Yếu không để ý Triệu Tứ, thân mình vừa chuyển, liền đến bên cạnh Vân Chiêu Trần, thân thể mềm mại như không xương, lười nhác tựa vào vai Vân Chiêu Trần, cố ý phát ra tiếng rên kiều mị: “Đại nhân, chàng thật đẹp ~”

Vân Chiêu Trần liếc nàng một cái, khen: “Ngươi mới là thật sự đẹp.”

Kim Liễu Yếu che miệng cười khẽ: “Đại nhân thật biết nói đùa, ta không thể sánh bằng chàng đâu.”

Triệu Tứ nhìn không được, kéo Kim Liễu Yếu đi: “Vị kia là thật sự không thể chạm vào, sẽ bị rơi đầu đấy.”

Kim Liễu Yếu lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, đẩy Triệu Tứ ra, tiếp tục dán lên người Vân Chiêu Trần.

Vân Chiêu Trần không đẩy Kim Liễu Yếu ra, cầm lấy chén rượu, liên tục uống vài ly rượu.

Kim Liễu Yếu là người biết chơi, thấy Vân Chiêu Trần đang uống rượu, ghé sát vào nói: “Đại nhân ~ cho thiếp nếm thử rượu trong miệng chàng.”

“Được thôi.” Vân Chiêu Trần đem rượu vừa uống vào miệng, lại phun trở lại ly.

“Vân huynh, ngươi điên rồi.” Triệu Tứ thật sự bị dọa sợ, vội vàng đi qua che ở giữa hai người, ngăn cản hai người bọn họ làm bậy, cũng thấp giọng nói với Vân Chiêu Trần: “Ngươi muốn Bệ hạ chém đầu cả phòng chúng ta sao?”

“Đi đi đi, cút hết đi.” Triệu Tứ đuổi tất cả mỹ nhân bên cạnh đi, lại hỏi Vân Chiêu Trần một câu: “Hôm nay ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy?”

Vân Chiêu Trần nhàn nhạt nói: “Mau đi đi, lát nữa Văn Thịnh sẽ tới.”

Văn Thịnh đã cài không ít tai mắt bên cạnh hắn, Ôn bá là một người, trong tối còn có mấy chục người, Văn Thịnh lúc này khẳng định đã biết hắn đang tìm vui mua vui ở Túy Ôn Lâu.

Triệu Tứ cũng muốn chạy, nhưng không kịp nữa rồi.

“Rầm!” Cửa nhã gian, bị người một chân đá đổ, tấm ván cửa rơi xuống vừa lúc đập trúng đầu Vu Hoàn.

Vu Hoàn ôm đầu muốn mắng người, quay đầu nhìn lại, thấy là Bệ hạ, hắn kinh hoàng thất sắc quỳ xuống: “Vi thần tham kiến Bệ hạ.”

Nhã gian vốn náo nhiệt lập tức yên tĩnh, các mỹ nhân quần áo xộc xệch, hoảng loạn nhặt quần áo lên, từ cửa hông lẻn ra, các quan lại thì run rẩy quỳ xuống, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Vân Chiêu Trần như thể không nhìn thấy Văn Thịnh đến, ngồi ở một góc, lo uống rượu của mình.

Ánh mắt tàn nhẫn của Văn Thịnh lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Vân Chiêu Trần, giận dữ nói: “Kéo xuống, mỗi người một trăm đại bản!”

Thị vệ ngự tiền kéo tất cả quan lại ở đây đi xuống, chỉ có Vân Chiêu Trần không ai dám chạm vào.

Văn Thịnh bước đến trước mặt Vân Chiêu Trần: “Uống bao nhiêu rượu rồi?”

Vân Chiêu Trần dùng lòng bàn tay cọ xát thành ly: “Không nhớ rõ.”

Văn Thịnh ngửi thấy mùi phấn son dày đặc trên người hắn, mặt lập tức sa sầm: “Ai chạm vào ngươi.”

back top