73 ☪ Hiện Đại Thiên
◎ Trở Lại Hiện Thực ◎
Ba năm sau.
“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương. Hạ qua đông đến, thu thu đông tàng...” Văn Tiểu Khúc ngồi quỳ sau bàn thấp, thẳng thắn eo lưng, ngay ngắn đọc thuộc lòng 《 Thiên Tự Văn 》, cứ mỗi lần ngắc ngứ, sẽ trộm liếc sắc mặt cha.
Vân Chiêu Trần trong tay cầm một thước rộng bằng ngón tay, vừa nghe Văn Tiểu Khúc ngâm nga vừa gật đầu: “Ừm, không tồi, tiếp tục.”
Văn Tiểu Khúc càng bối về sau càng ngắc ngứ lâu, Tiểu Lương Nguyệt và Ôn bá trốn sau cây cột làm mặt quỷ nhắc tuồng, sợ tiểu Điện hạ tôn quý của họ bị đánh.
Văn Tiểu Khúc tuổi tuy nhỏ, nhưng rất giữ quy củ, đây đều là cha dạy hắn. Biết là biết, không biết là không biết, không thuộc lòng được chính là không thuộc lòng được. Văn Tiểu Khúc vươn tay nhỏ, cúi đầu nhận sai: “Cha, hài nhi ham chơi không thể hoàn thành bài vở, hài nhi biết sai, xin cha trách phạt.”
Ôn bá và Tiểu Lương Nguyệt chạy ra cầu tình: “Đại nhân, Thái tử Điện hạ đã rất chăm chỉ, cũng không hề ham chơi. Là lão nô lo lắng tiểu Điện hạ mệt thân thể, mới xúi giục tiểu Điện hạ đi thả diều một lúc. Đại nhân muốn phạt thì phạt lão nô đi.”
“Thân là Thái tử ngay cả bản thân mình còn ước thúc không được, về sau lại có thể nào cai trị tốt giang sơn, quốc tộ Đại Tề trăm năm e rằng sẽ đứt đoạn.” Vân Chiêu Trần sợ nhất là nội hoạn bên cạnh xúi giục Thái tử đi vào lầm đường lạc lối. Tiền triều không biết có bao nhiêu tiền lệ, hoạn quan khua môi múa mép, khống chế Hoàng đế từ đó rối loạn triều cương, khiến quốc gia đi đến diệt vong.
Ôn bá lúc này còn tự mình đâm vào họng súng, nếu không phải ông ta trung thành tận tâm không có dị tâm, Vân Chiêu Trần đã sớm nổi giận.
Thấy cha sắp nổi giận, Văn Tiểu Khúc vội vàng nói: “Cha đừng nóng giận, là hài nhi sai, hài nhi nhận phạt.”
Vân Chiêu Trần buông thước, bảo Ôn bá bọn họ lui ra, lại vẫy tay với Văn Tiểu Khúc.
Văn Tiểu Khúc ngoan ngoãn đi đến gần, gục trên đùi cha.
Vân Chiêu Trần rút đi vỏ bọc nghiêm sư của mình, mềm nhẹ vuốt ve khuôn mặt nhỏ Văn Tiểu Khúc: “Có thể chơi, nhưng cần thiết phải làm tốt chuyện nên làm, vui chơi không nên quá độ, người hiền phải siêng năng, biết không?”
“Ừm.” Văn Tiểu Khúc dùng sức gật đầu: “Hài nhi nhớ kỹ.”
“Đi chơi đi, lát nữa lại bối.” Vân Chiêu Trần đối đãi hài tử cố nhiên nghiêm khắc, nhưng sẽ không quá hà khắc.
“Ta đi tìm muội muội.” Văn Tiểu Khúc nhón chân chạy về phía Vĩnh Hòa Điện nơi Trưởng Công chúa cư trú.
Vân Chiêu Trần vừa lúc muốn đi dạy Tiểu Xương biết chữ, liền theo sát phía sau cùng đi.
Vĩnh Hòa Điện, Văn Thịnh vốn nên xuất hiện ở Tấu Sự Đường, lại mạc danh xuất hiện ở nơi này, hơn nữa cùng Trưởng Công chúa đối chọi gay gắt, giằng co không dưới.
“Văn Thịnh, bàn với ta một điều kiện thế nào?” Trưởng Công chúa trong tay cầm một quyển sách phong bì cũ nát, lấy này uy hiếp Văn Thịnh không được hành động thiếu suy nghĩ.
“Oa oa...” Văn Tiểu Xương bị Phương cô cô bắt cóc (ôm giữ), nàng nhỏ tuổi chưa trải qua trường hợp như vậy, bị dọa đến khóc lớn: “Oa oa... Cha... Ta muốn cha...”
Văn Thịnh lui về phía sau hai bước, đi đến trước mặt Phương cô cô, lạnh giọng nói: “Buông ra!”
Phương cô cô nhìn thấy khuôn mặt hung thần ác sát của Văn Thịnh, tay lập tức buông ra, Văn Tiểu Xương nhân cơ hội chạy đến bên cạnh phụ thân, ôm lấy chân phụ thân, khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác toàn là nước mắt: “Phụ thân... muốn cha...”
Văn Thịnh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng hài tử: “Ngươi đi bên ngoài chờ phụ thân được không?”
Văn Tiểu Xương cắn ngón tay nức nở: “Phụ thân, quyển sách kia là cô nãi nãi bảo tiểu Xương trộm...”
Trưởng Công chúa lưu lại trong cung nhiều năm như vậy, chính là để tìm được nguyên thư, thậm chí không tiếc lợi dụng Văn Tiểu Xương còn ngây thơ nhỏ tuổi.
Văn Thịnh giấu đi sự tàn nhẫn trong mắt, xoa đầu hài tử: “Phụ thân không trách Ngươi, đi bên ngoài chờ đi.”
Văn Tiểu Xương lưu luyến không rời mà đi, chờ hài tử rời đi, Văn Thịnh mới lộ ra bộ mặt càng tàn nhẫn của mình: “Ngươi tốt nhất đừng đụng vào nguyên thư, nếu bọn họ biến mất, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua Ngươi, nhất định bầm thây vạn đoạn Ngươi, nghiền xương thành tro!”
Nguyên thư nếu bị xé bỏ, nhân vật trong sách liền không tồn tại, đây là lý do Văn Thịnh muốn giấu nguyên thư đi.
Trưởng Công chúa muốn kỳ thực không phải nguyên thư, nàng chỉ muốn dùng nguyên thư áp chế Văn Thịnh: “Ta có thể đem bản quyền nguyên thư cho Ngươi, như vậy Ngươi muốn sửa cốt truyện thế nào thì sửa thế đó, ta chỉ có một điều kiện.”
Văn Thịnh căng mặt: “Điều kiện gì?”
Trưởng Công chúa hét giá: “Giúp ta sống lại một người.”
Văn Thịnh im lặng.
Trưởng Công chúa nhìn chằm chằm y: “Ta biết Ngươi có năng lực này.”
“Tích phân của ta không còn nhiều, hơn nữa làm người chết mà sống lại chỉ có 20% xác suất thành công, kiếp trước ta đã thử qua, không thành công được.” Văn Thịnh kiếp trước đã thử sống lại Vân Chiêu Trần tự sát, nhưng không thành công, y bất đắc dĩ mới chọn khởi động lại toàn bộ thế giới.
Trưởng Công chúa vừa than vừa mừng: “Có 20% hy vọng, vậy là đủ rồi.”
Văn Thịnh dùng toàn bộ tích phân còn lại để đổi thuốc sống lại, lại giao cho tay Trưởng Công chúa. Trưởng Công chúa cũng tuân thủ lời hứa mà trả lại sách cho Văn Thịnh: “Kỳ thực Ngươi không cần lo lắng, cho dù nguyên thư bị xé bỏ, Vân Chiêu Trần bọn họ cũng sẽ không biến mất.”
Văn Thịnh nói: “Ta không dám đánh cược, cho dù chỉ có 2% khả năng, ta cũng tuyệt đối sẽ không để loại khả năng này xảy ra.”
Trưởng Công chúa không thể hiểu được cười với y: “Vậy Ngươi cảm thấy Vân Chiêu Trần có dám đánh cược không?”
Còn chưa đợi Văn Thịnh trả lời, bầu trời liền xuất hiện một khe nứt lớn, thân thể Trưởng Công chúa đột nhiên mềm nhũn, linh hồn trong cơ thể bị rút ra. Linh hồn kia mang theo sóng lớn màu đỏ, trang điểm tinh xảo, không hợp với xung quanh.
Linh hồn bay lên không, hướng về phía khe nứt kia. Miệng Trưởng Công chúa há ra, không tiếng động phun ra hai chữ —— Tạm biệt.
Khe nứt kia không phải Văn Thịnh tạo ra, mà là tự mình xuất hiện.
Văn Thịnh có một loại dự cảm không ổn, sự thật chứng minh, dự cảm của y rất chính xác. Cái khe như có một lốc xoáy màu đen đang vận chuyển, giống như miệng vực sâu khổng lồ, rất có ý muốn hấp thu linh hồn mọi người vào.
Chờ Vân Chiêu Trần tới, Văn Thịnh và Trưởng Công chúa đều ngất xỉu trên mặt đất, trên đất còn có một quyển sách.
“Phu quân! Phu quân! Ngươi làm sao vậy?” Vân Chiêu Trần nâng Văn Thịnh trên mặt đất dậy, kêu gọi hết lần này đến lần khác, nhưng người trong lòng không có chút động tĩnh nào.
Vân Chiêu Trần ngẩng đầu nhìn khe nứt trên bầu trời, tựa hồ hiểu ra điều gì đó. Hắn quay đầu lại đi tìm bóng dáng Tiểu Xương: “Tiểu Xương, hệ thống còn ở không?”
Hệ thống trong khoảng thời gian này chỉ thích ở trên đầu Tiểu Xương, Tiểu Xương sờ sờ đầu nhỏ mình: “Cha, nó đi chỗ khác chơi rồi.”
Không phải đi chỗ khác chơi, mà là cùng Văn Thịnh rời đi.
Vân Chiêu Trần đã sớm liệu được ngày này, hắn nhìn cái vỏ rỗng trước mặt, cắn răng nói: “Ngươi dám bỏ lại chúng ta, a, đừng để ta tìm được Ngươi, tìm được rồi, ta nhất định phải cho Ngươi đẹp mặt!”
Văn Tiểu Khúc hoang mang rối loạn chạy tới: “Cha, phụ thân làm sao vậy?”
Vân Chiêu Trần buông cụ thể xác kia, mặt âm trầm nói: “Hắn không cần chúng ta nữa.”
Ánh mắt Vân Chiêu Trần nhìn về phía nguyên thư trên mặt đất. Hắn từng hỏi Trưởng Công chúa, gặp phải tình huống hiện tại nên làm gì, Trưởng Công chúa chỉ nói một chữ “Sách”.
Vân Chiêu Trần nhặt nguyên thư lên: “Văn Thịnh, Ngươi cho rằng ta không dám liều mạng sao?”
2% khả năng, Văn Thịnh không dám đánh cược, nhưng Vân Chiêu Trần dám đánh cược.
Vân Chiêu Trần nắm chặt nguyên thư, bìa sách bị bóp đến nhăn lại: “Cho dù hy vọng mong manh, cho dù trời sụp đất nứt...”
Vân Chiêu Trần dứt khoát kiên quyết ném nguyên thư vào chậu than, hai đứa trẻ lần lượt ôm chân hắn, cùng hắn nhìn nguyên thư đang cháy.
Ngọn lửa nuốt chửng cả quyển sách, chữ trên sách hóa thành tro bụi, một cơn gió thổi là tan.
Nguyên thư bị tiêu hủy, thiên địa theo đó phát sinh biến đổi lớn, gió lốc nổi lên.
Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương. Hạ qua đông đến, thu thu đông tàng... 《 Thiên Tự Văn 》 miêu tả vạn sự vạn vật tái diễn một lần, từ thượng cổ huyền diệu khó giải thích đến văn minh phát triển ngàn vạn năm hôm nay, cuối cùng dừng lại ở hôm nay hiện tại. Sự hủy diệt chúng sinh không xảy ra, hơn nữa tất cả mọi người thức tỉnh ý thức tự mình, không còn bị cốt truyện ảnh hưởng. Toàn bộ thế giới từ có trật tự biến thành vô trật tự, vạn vật tự do phát triển, tương lai sẽ không thể biết trước hoặc nghịch chuyển.
Khe nứt trên bầu trời vẫn không biến mất, nhưng trông không còn kinh khủng nữa, nó từ vực sâu biến thành thông đạo, một cái thông đạo có thể làm người tự do đi lại giữa hai thế giới.
Thành phố A.
Trên tuyến đường chính, dòng xe như dệt, dưới màn đêm đèn dầu lộng lẫy. Quảng cáo tuần hoàn phát trên màn hình LED ngoại bình tiêu biểu của kiến trúc thành thị, mỗi cảnh đều phồn hoa sáng lạn làm mê người mắt.
Cục cảnh sát, cô cảnh hoa xinh đẹp chuyên môn đi cửa hàng tiện lợi bên ngoài mua milkshake, cho hai tiểu bằng hữu mặc cổ trang uống.
Cảnh hoa tiểu tỷ tỷ chu đáo cắm ống hút cho họ: “Tiểu bằng hữu uống đi, vị dâu tây.”
Văn Tiểu Khúc giống như tiểu đại nhân trầm tĩnh, ngay ngắn chắp tay hành lễ: “Đa tạ.”
Văn Tiểu Xương cũng ngoan ngoãn cúi người, hành lễ.
Cảnh hoa tiểu tỷ tỷ đứng dậy, nhìn về phía sau lưng Vân Chiêu Trần: “Vẫn chưa nhớ ra nhà mình ở đâu sao? Số điện thoại người nhà biết không? Về sau đừng đứng ở giữa đường cái, dẫn theo hai đứa trẻ rất nguy hiểm.”
Thế giới này quá kỳ quái, Vân Chiêu Trần cảnh giác khắp nơi, ôm hai hài tử đến ghế dài trong góc, không giao lưu với bất kỳ ai.
Cảnh hoa tiểu tỷ tỷ nhìn hành động thần kinh hề hề của Vân Chiêu Trần, nhịn không được phàn nàn với đồng sự bên cạnh: “Cái mặt này đẹp đến không giống người thật, đầu óc cũng không giống người thật, chắc không phải người máy sinh học chứ.”
Đồng sự kia: “Nói không chừng là mất trí nhớ, nếu thật sự không nghĩ ra, đưa đi bệnh viện làm kiểm tra đi.”
“Video chẳng phải đã bị lộ trên mạng rồi sao, họ mặc quần áo như vậy dễ thấy dễ gây chú ý, người nhà rất nhanh sẽ tìm đến thôi.”
Một lớn hai nhỏ mặc quần áo lố lăng đứng giữa đường cái, dẫn đến cả con đường tắc nghẽn, tổng cộng hơn mười chiếc xe xảy ra tai nạn đâm đuôi, tiến tới dẫn đến hệ thống đường phố tê liệt... Tin tức này kỳ thực không có gì bùng nổ, nhưng video chụp được mặt một lớn hai nhỏ đặc biệt rõ ràng. Trong thời đại nhan giá trị làm vua này, ba khuôn mặt đẹp đến không thể dùng ngôn ngữ hình dung, lập tức xông lên hot search.
[ A a! Bảo bối của tôi, ba người đều là của tôi (giọng vịt đực) ]
[ Đã biết toàn cảnh, tôi tin chắc họ khẳng định là vô tội! ]
[ Đây là bảo bảo nhà ai, thật sự đẹp chết tôi, hâm mộ, bảo bảo xinh đẹp như vậy lại có được đồng thời ba người ]
Văn Thịnh vừa mới thức tỉnh nhìn thấy tin tức truyền phát trên TV, lập tức chạy như điên đến cục cảnh sát.
Hệ thống hóa thành tiểu mao cầu ngồi xổm trên vai Ký chủ nhà mình, thuật lại quá trình sự việc một lần: “Vai chính thụ tự tay tiêu hủy nguyên thư, hắn đánh cược thắng, thế giới không sụp đổ, tất cả mọi người thức tỉnh ý thức tự mình, khe nứt cũng biến thành thông đạo, người hai thế giới có thể tự do qua lại, không chỉ Vai chính thụ đi tới hiện thực, những người khác cũng có khả năng tới...”