Khởi Bẩm Bệ Hạ, Vi Thần Hoài Long Chủng

Chap 74

74 ☪ Hiện Đại Thiên

 


 

◎ Bảo Bối, Ta Đưa Ngươi Về Nhà ◎

 

Đêm khuya, một chiếc SUV màu đen trên đường hạn tốc lướt đi nhanh như điện chớp, bão táp suốt đường, bỏ xa những chiếc xe khác ở phía sau. Cuối cùng, xe dừng gấp bên lề trạm gác Cục Cảnh Sát, cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc sơ mi đen quần tây bước xuống xe, sải bước dài, ba bước như một bước, đi vào cục cảnh sát.

Cảnh sát trực ban thấy hắn thế tới rào rạt, cho rằng hắn là phần tử nguy hiểm nào đó, liền đứng phắt dậy, tiến lên chặn người lại hỏi: “Đồng chí này, anh có chuyện gì?”

“Tôi đến đón người.” Văn Thịnh thở dốc dồn dập, ánh mắt sưu tầm khắp nơi, nhìn thấy ở góc đó trên chiếc ghế dài có một lớn hai nhỏ. Người lớn mặc áo bào dài màu hồng nhạt thêu hoa lan, mặt trắng như tuyết, đội quan ngọc búi tóc, thoát tục xuất trần, so với những người xung quanh như thể được mở riêng bộ lọc ánh sáng dịu. Hai đứa trẻ phấn điêu ngọc trác, trông rất có gia giáo, ngay ngắn ngồi ở đó uống milkshake, không khóc cũng không quậy.

Văn Thịnh đẩy cảnh sát trực ban chặn đường ra, bước nhanh tiến lên, nửa ngồi xổm xuống, ôm Vân Chiêu Trần vẫn còn trong trạng thái vô thố vào lòng, khàn giọng nói: “Ta đến chậm rồi.”

Vân Chiêu Trần bị buộc vùi vào ngực Văn Thịnh ấm áp rộng lớn, ngột ngạt đến không thở nổi. Hắn giơ tay đẩy ra, nhưng đối phương không hề suy suyển, hơn nữa cánh tay ôm càng chặt, siết đến xương bả vai đau đớn.

“Ngươi là người phương nào? Buông ta ra!” Vân Chiêu Trần cố sức giãy giụa.

Lời này vừa nói ra, cảnh sát trực ban và Văn Thịnh đồng thời ngây người. Cảnh sát tiến lên kéo Văn Thịnh ra hỏi: “Anh là người nhà của cậu ấy sao?”

“Đúng vậy.” Văn Thịnh trả lời xong cảnh sát, lần nữa vươn tay về phía Vân Chiêu Trần: “Bảo bối, ta đưa Ngươi về nhà.”

Vân Chiêu Trần như thể mất trí nhớ, ánh mắt hắn nhìn Văn Thịnh mang theo ba phần xa cách, ba phần cảnh giác, ba phần mờ mịt, còn một phần sợ hãi, giống như nhìn thấy biến thái.

Hai đứa trẻ cũng không nhận ra phụ thân, bởi vì Văn Thịnh giờ phút này trông hoàn toàn khác so với trước kia.

Văn Thịnh mặc trang phục hiện đại, sơ mi đen cài nút đến tận trên cùng, vừa vặn kẹp dưới yết hầu cao ngất, tóc là tóc ngắn gọn gàng thoải mái, ngũ quan anh tuấn đến không thể bắt bẻ, môi nhấp lại khi lạnh lùng nghiêm túc. Trừ khí chất không đổi, mọi thứ khác đều đã thay đổi.

Văn Tiểu Khúc thông qua thói quen cắn hàm của phụ thân, dẫn đầu nhận ra. Hắn nhảy xuống ghế dài, đi đến trước mặt phụ thân, ngẩng mặt hỏi: “Phụ thân, thật là Ngươi sao? Vì sao Ngươi biến thành bộ dạng này?”

Văn Tiểu Xương cảm thấy người đàn ông xa lạ trước mắt có chút quen thuộc, ánh mắt qua lại nhìn vài lần trên mặt ca ca và phụ thân, nàng mới biết được sự quen thuộc kia đến từ đâu. Ca ca và phụ thân không quá giống nhau này trông rất tương tự, đinh, chứng thực thành công.

Tiểu áo bông tri kỷ liền nhào tới, ôm lấy chân phụ thân: “Phụ thân ~”

Văn Tiểu Khúc không nhào lên, hắn lui trở lại bên cạnh cha, hiểu chuyện nói: “Cha, phụ thân đến đón chúng ta.”

Ánh mắt Vân Chiêu Trần vẫn còn cảnh giác, hắn kéo hai đứa trẻ về, không cho phép chúng đi cùng người lạ: “Hắn không phải phụ thân của các con.”

Văn Thịnh nhíu mày thành chữ Xuyên (川), hắn cắn hàm đi qua, quỳ gối trên ghế dài, hai tay chống tường, giam cầm Vân Chiêu Trần trước người, tức giận nói: “Vân Chiêu Trần, ta đổi cái túi da Ngươi liền không nhận ra sao, này quá làm Vi phu thương tâm.”

Vân Chiêu Trần ngả người ra sau, đầu dựa vào tường, hơi cau mày: “Cho nên... Ngươi là người phương nào? Ta quen biết Ngươi sao?”

Bộ dáng mất trí nhớ này của Vân Chiêu Trần không giống giả vờ. Văn Thịnh đoán chuyện này có liên quan đến việc nguyên thư bị tiêu hủy, một chốc một lát không có cách nào chải chuốt rõ ràng, về nhà trước rồi tính.

Vì hai đứa trẻ và Văn Thịnh như đúc từ một khuôn mẫu, nên cảnh sát không kiểm tra kỹ, phê bình giáo dục một trận xong, liền cho họ trở về.

Văn Thịnh nộp tiền phạt, sau đó trước mặt cảnh sát, cưỡng ép bắt Vân Chiêu Trần mất trí nhớ lên xe, hai đứa trẻ ngoan ngoãn theo ở phía sau.

Văn Thịnh nhét Vân Chiêu Trần vào ghế phụ, lại thắt dây an toàn. Tiếp theo ôm hai đứa trẻ đến ghế sau, tương tự thắt dây an toàn. Hệ thống hóa thành thực thể, nằm giữa hai đứa trẻ, giới thiệu kiến trúc bên ngoài cho chúng. Hai đứa trẻ tràn đầy tò mò, dán mặt vào cửa sổ xe, cố sức nhìn phong cảnh bên ngoài, trong miệng phát ra tiếng “Oa nga” kinh ngạc cảm thán.

Văn Thịnh một tay lái xe, tay còn lại vươn về phía ghế phụ, nắm lấy tay Vân Chiêu Trần đặt trên đầu gối.

Vân Chiêu Trần giật mình như bị điện giật nhanh chóng rút tay mình về, cả người cứng đờ ngồi trên ghế phụ. Hắn đối với những vật lạ lẫm xung quanh không có chút tò mò nào, chỉ có sợ hãi và bất lực, càng không nói đến bên cạnh còn có một người đàn ông như hổ rình mồi ý đồ gây rối với hắn, điều này khiến hắn thời khắc đều ở trong trạng thái căng thẳng cao độ.

Chờ đèn đỏ, Văn Thịnh cởi dây an toàn trên người, nhào về phía ghế phụ, đè Vân Chiêu Trần vào ghế ngồi, ánh mắt đen tối nói: “Ngoan, cho ta hôn một cái.”

Vân Chiêu Trần bị hành động đột ngột của Văn Thịnh sợ đến đồng tử mở lớn: “Vị nhân huynh này, xin tự trọng!”

“Ngươi thật không nhớ ra ta?” Văn Thịnh ôm một tia hoài nghi, y áp lòng bàn tay lên, vuốt ve đôi môi mọng và hồng của Vân Chiêu Trần: “Hửm? Có phải đang diễn ta không?”

“Tít tít tít! Tít tít tít!”

Đèn xanh, xe phía sau ấn còi liên tục, Văn Thịnh trở lại ghế lái tiếp tục lái xe.

Vân Chiêu Trần dùng cổ tay áo chà xát cánh môi mình vừa bị chạm vào. Cảnh này lọt vào mắt Văn Thịnh, tâm trạng lập tức không tốt.


Trở lại chung cư, Văn Thịnh giao hai đứa trẻ cho hệ thống chăm sóc, sau đó đá văng cửa phòng ngủ, khiêng Vân Chiêu Trần trên vai ném lên giường.

Giường rất mềm, Vân Chiêu Trần không thấy đau, nhưng hơi choáng. Hắn vừa nhổm nửa thân trên muốn bò dậy, thân hình cường tráng vạm vỡ của Văn Thịnh liền đè xuống, một luồng hơi thở hormone nam tính nồng nặc và bá đạo bao bọc lấy Vân Chiêu Trần từ đầu đến chân, khiến người ta không thể kháng cự.

Thân thể Vân Chiêu Trần đã bắt đầu mềm nhũn, hắn gượng gạo nâng khuỷu tay, chống vào hàm dưới Văn Thịnh, xấu hổ và giận dữ nói: “Cút ngay!”

Văn Thịnh thở hổn hển nói: “Vân Chiêu Trần, Ngươi đang giận ta sao?”

“Ngươi rốt cuộc là ai? Đừng chạm vào ta!” Vân Chiêu Trần cắn cánh môi, dùng sức giãy thoát.

Thấy Vân Chiêu Trần sắp cắn chảy máu cánh môi, Văn Thịnh phun ra một ngụm trọc khí, buông tay ra.

Vân Chiêu Trần chạy nhanh bò ra, dùng chăn ngăn cản ánh mắt nóng bỏng của Văn Thịnh.

Nhìn thấy Vân Chiêu Trần bài xích y như vậy, trong lòng Văn Thịnh như bị găm một cây kim nhỏ, âm ỉ nhói đau. Ánh mắt y ảm đạm xuống hỏi: “Ngươi không thích bộ dạng hiện tại của ta sao?”

Văn Thịnh sở hữu gương mặt và vóc dáng hoàn hảo, vô luận đặt ở đâu đều là sự tồn tại vô cùng thu hút, nhưng Văn Thịnh như vậy, thế mà cũng có lúc tự ti.

Vân Chiêu Trần trốn sau chăn, lộ ra đôi con ngươi sáng ngời lộng lẫy, nghiêm túc đánh giá Văn Thịnh. Người đàn ông trước mắt này quá tương tự với hai đứa trẻ của mình, hắn không chán ghét cũng không bài xích, thậm chí còn có chút ý yêu ai yêu cả đường đi, nhưng hành động quá bá đạo của Văn Thịnh khiến hắn rất không thích ứng.

Văn Thịnh ngồi ở mép giường, lưng thẳng thắn còng xuống: “Ngươi không thích bộ dạng hiện tại của ta... Vậy ta tìm cách biến về đi, biến về bộ dạng Ngươi thích.”

Vân Chiêu Trần căn bản nghe không hiểu y đang nói gì: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Văn Thịnh nhướng mày: “Ngươi là thật đã quên sao?”

Vân Chiêu Trần lắc đầu, “Ta không biết... Đây là đâu? Ngươi lại là ai? Vì sao cùng con ta lại tương tự như vậy?”

“Chờ một lát.” Văn Thịnh đứng dậy, đi đến phòng khách, bắt hệ thống lại đây hỏi chuyện: “Là sao? Hai đứa trẻ còn nhớ ta, Vân Chiêu Trần làm sao lại không nhớ ta?”

Hệ thống thoát khỏi tay Văn Thịnh, nhảy lên sô pha: “Nguyên thư bị tiêu hủy, vai chính thụ ít nhiều sẽ chịu chút ảnh hưởng, trước tiên quan sát mấy ngày đi, Ký chủ đại nhân đừng quá nóng vội.”

Văn Thịnh đỡ trán thở dài, sau khi suy xét, nói: “Có cách nào, có thể biến ta trở về bộ dạng trong sách không.”

Hệ thống hỏi: “Hài tử và Ngươi lớn lên giống nhau không tốt sao?”

“Thôi.” Văn Thịnh đi ra ban công để một mình bình tĩnh.

Vân Chiêu Trần đi ra khỏi phòng ngủ, thấy hai đứa trẻ đã nhập gia tùy tục chơi trò chơi điện tử, nhịn không được cảm thán khả năng thích ứng của trẻ con quả nhiên mạnh mẽ.

Văn Tiểu Khúc giơ lên chiếc máy tính bảng trong tay, hưng phấn nói: “Cha, con muốn mang thứ này về, làm các đại thần trong triều kiến thức.”

“Đây là cái gì?” Vân Chiêu Trần đi qua cùng hai đứa trẻ ngồi trên sô pha, nhìn tranh vẽ biết động trên máy tính bảng, hắn kinh ngạc không thôi.

Văn Thịnh ở ban công thổi vài phút gió lạnh, trở lại phòng khách, thấy ba cha con đang dùng máy tính bảng xem phim hoạt hình, còn thường xuyên phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán. Y nhịn không được cười cười, u buồn trong lòng theo đó tan biến, chỉ cần họ còn ở bên cạnh mình, vậy là đủ rồi.

back top