MỘT TÊN TỒI TỆ HẮN BẮT TA UỐNG THUỐC TRÁNH THAI SUỐT BỐN NĂM

Chap 16

Chương 16 Tái Kiến

Ngươi nên đi hỏi Chung gia. Hắn, không phải Chung...

Ngày đó, Chung Ánh ngất xỉu ngay trước mắt bao người, ngã xuống đất.

Xong việc, lời đồn đại lập tức ồn ào huyên náo mà truyền ra. Có người nói cậu là bị hành vi Lộ Đình công khai dẫn người mới về nhà, còn làm lớn yến hội, làm cho tức đến ngất; cũng có người nói rõ ràng cậu là giả vờ, mục đích chính là tranh thủ đồng tình, để nhà họ Lộ mềm lòng.

Tóm lại, phỏng đoán sôi nổi, khó phân biệt thật giả.

Bác sĩ gia đình kiểm tra cẩn thận xong, chỉ nói cậu bị kích thích cực độ, cảm xúc quá mức kích động mới dẫn đến ngất.

Lộ mẫu nghe vậy, vừa vội vừa tức, giơ tay liền tát Lộ Đình mấy cái thật mạnh, dùng hết sức lực: “Đều là nghiệt do mày gây ra! Bảo mày đừng nổi điên!”

Lộ Đình trong lòng lo lắng, ngoài miệng vẫn không chịu thua: “Con làm sao vậy?! Lúc trước cậu ta ngay trước mặt con che chở cái gã gian phu kia, con cũng đâu có ngất, con cũng thiếu chút nữa hỏa công tâm được không! Mẹ không thể vì con thân thể tốt, mà lại song tiêu như vậy!”

Lộ mẫu ôm ngực khó chịu, tức đến giọng cũng run: “Chính mày dùng đầu óc suy nghĩ cho kỹ! Vợ mày thật sự là hạng người như vậy sao? Mày cứ hễ gặp chuyện của cậu ta, quả thực là dùng mông để suy nghĩ! Thật là muốn tức chết tao!”

Lộ Đình lúc đầu còn đầy mặt khó chịu, bồn chồn đi tới đi lui trước cửa phòng, nhưng không muốn đi vào đối mặt.

Thẳng đến Lộ Nghệ vội vàng từ bệnh viện chạy về, nhìn về phía hắn ánh mắt đã mang theo rõ ràng lạnh lẽo: “Anh, đứa bé trong bệnh viện... Không còn nữa rồi. Chỉ vì anh làm cái gì cái thứ yến hội rác rưởi này, cậu ấy đã không kịp thấy mặt con bé lần cuối.”

Lộ Đình như bị bóp chặt yết hầu ngay lập tức, mọi biện giải cùng giận dữ đều nghẹn lại đó, một chữ cũng không nói ra được.


Chung Ánh tỉnh lại sau, vô cùng trầm mặc.

Sắc mặt cậu trắng bệch đến dọa người, hốc mắt phiếm hồng, cả người như đã chịu đựng đòn nghiêm trọng khó có thể chịu đựng, nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ tia sức lực cuối cùng.

Cậu đi theo Lộ Nghệ chuẩn bị rời đi, khi đi ngang qua Lộ Đình, bước chân không hề dừng lại.

Lộ Đình lại như không chịu đựng được sự hoàn toàn bỏ qua này, đột nhiên vươn tay bắt lấy cổ tay cậu, giọng nói mang theo sự vội vàng mà chính hắn cũng không phát hiện: “Tôi đi cùng hai người.”

Chung Ánh dừng bước, vô cùng chậm rãi, nhưng lại kiên định một cách dị thường, rút cổ tay mình ra.

Cậu không hề quay đầu lại, chỉ để lại hai từ nhẹ bẫng, nhưng lại nặng như búa gõ vào lòng Lộ Đình: “Không cần.”

Lộ Đình cứng đờ tại chỗ, nhìn bóng dáng đơn bạc, dứt khoát kia dần dần đi xa, đáy lòng đột nhiên dâng lên một luồng hoảng sợ từ trước tới nay chưa từng có, gần như nhấn chìm.

Dường như lần này, hắn thật sự rốt cuộc không thể nắm giữ được nữa, cũng rốt cuộc không thể chờ Chung Ánh quay trở lại.


Dung Gia mỉm cười tiễn đi vài vị khách khứa cuối cùng. Ban đầu hắn tưởng đây sẽ là một buổi tối hoàn mỹ, xác lập địa vị của hắn, không ngờ cuối cùng lại kết thúc trong một hồi hỗn loạn hấp tấp như vậy.

Hắn chỉnh sửa lại biểu cảm, đang chuẩn bị bước tới nói với Lộ Đình vài câu xã giao săn sóc, lại vừa lúc thấy Chung Ánh sắc mặt tái nhợt, bước đi vội vàng rời khỏi nhà cũ nhà họ Lộ.

Đáy lòng hắn thầm đắc ý, cho rằng cuối cùng đã đẩy đi được sự tồn tại chướng mắt này. Vừa quay đầu, lại thấy Lộ Đình lại không chút do dự đuổi theo sát xông ra ngoài.

Lòng Dung Gia thịch một cái, vội vàng bước nhanh đuổi theo, giọng nói mang theo sự vội vàng cùng một tia hoảng loạn khó phát hiện: “Lộ ca! Anh muốn đi đâu? Cậu ta nếu tự mình muốn đi, cứ để cậu ta đi là được! Cần gì phải...”

Bước chân Lộ Đình chưa dừng, thậm chí không nghiêng đầu liếc hắn một cái, chỉ lạnh lùng nặn ra hai chữ qua kẽ răng: “Cút ngay.”

Dung Gia bị lời quát mắng không chút lưu tình này làm nghẹn lại, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, nhanh hơn bước chân ý đồ ngăn cản hắn, ngữ khí mang theo ủy khuất cùng sự châm ngòi: “Lộ ca! Cái loại người lả lơi ong bướm, không biết liêm sỉ đó, có gì đáng giá anh giữ lại? Lộ ca, tôi hôm nay...”

Nhưng mà, Lộ Đình dường như căn bản không nghe thấy câu nói tiếp theo của hắn, hoặc là nói, căn bản không thèm để ý hắn nói gì.

Bóng hình cao lớn, thẳng tắp kia không hề dừng lại, lập tức đuổi theo hướng Chung Ánh rời đi, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm sâu thẳm. Chỉ còn lại Dung Gia một mình đứng tại chỗ, vẻ đắc ý trên mặt đã sớm cứng đờ, dần dần bị kinh ngạc và không cam lòng thay thế.

Dựa vào cái gì đến sinh nhật hắn cũng bị lợi dụng.


Dì Tang đã cẩn thận thu thập những di vật nhỏ nhoi lúc sinh thời của Ký Ngọc, đựng trong một chiếc túi sạch sẽ.

Bà giơ tay xoa xoa khóe mắt ẩm ướt, giọng nghẹn ngào: “Con bé là một đứa trẻ đặc biệt ngoan ngoãn... Có lẽ cũng cảm nhận được... Vẫn luôn đứt quãng hỏi anh trai đang ở đâu? Tôi liền dỗ con bé, nói ngoan ngoãn ngủ một giấc, ngày mai hừng đông là có thể nhìn thấy anh trai... Ai biết... Tôi chỉ là đi ra ngoài lấy chén nước thôi, con bé liền...”

Chung Ánh lòng bàn tay siết chặt con thú bông hoa hướng dương đã hơi cũ kia, khớp ngón tay trở nên trắng bệch.

Cậu hướng về phía dì Tang, cúi một cái cúi thật sâu, trịnh trọng: “Ngài vất vả rồi... Dì Tang. Cảm ơn ngài nhiều năm như vậy, đã chăm sóc Ký Ngọc của chúng tôi tốt như vậy.”

Dì Tang vội vàng đỡ lấy cậu, giọng nói tràn đầy đau lòng cùng không đành lòng: “Mau đừng như vậy... Con, con... phải nén bi thương, nhân sinh là như vậy, có đôi khi trời không chiều lòng người.”

Chung Ánh hốc mắt đỏ ửng gật đầu.

Cậu kiên trì cúi người cảm ơn từng vị bác sĩ và y tá đã từng chăm sóc Ký Ngọc, cảm ơn nỗ lực và lòng từ bi cuối cùng của họ.

Lộ Nghệ trước sau trầm mặc ở bên cạnh cậu, cùng cậu thấy mặt Ký Ngọc lần cuối.

Cô bé yên tĩnh nằm ở đó, khuôn mặt bình thản, dường như chỉ là lâm vào giấc ngủ sâu.

Chung Ánh vươn ngón tay, cực nhẹ cực nhẹ mà vuốt ve gương mặt lạnh lẽo của con bé.

“... Lúc tôi mới nhặt nó về... Nó cũng chỉ nhỏ như vậy thôi.” Giọng Chung Ánh khàn khàn, mang theo âm hơi đứt đoạn, “Khi đó tôi luôn nghĩ, chính tôi còn sống không tốt, làm sao nuôi sống được nó.”

“Nó theo tôi, căn bản không ăn qua cái gì thứ tốt, không trải qua một ngày ngày lành thực sự... Khi đó những người xung quanh đều khuyên tôi từ bỏ, nói chúng tôi không thể vượt qua được... Cho đến bây giờ tôi mới hiểu ra... Nguyên lai vẫn luôn là tôi... không rời xa được nó.”

Lộ Nghệ đứng bên cạnh cậu, khẳng định nói: “Sao có thể? Ký Ngọc trước kia lén lút nói với tôi rồi, con bé cảm thấy có thể làm em gái của cậu, là chuyện hạnh phúc nhất, may mắn nhất đời này.”

Những lời này giống như cuối cùng đã làm vỡ đê đập.

Tiếng khóc bị áp lực của Chung Ánh rốt cuộc vỡ òa, thân thể khó có thể kiềm chế mà run rẩy.

Lộ Nghệ vươn tay, dùng sức ôm lấy bờ vai đơn bạc run rẩy của cậu, âm thầm cho cậu sự chống đỡ.


Ngày hỏa táng Ký Ngọc, sắc trời xám xịt.

Điện thoại của Chung Phổ Đào gọi đến, giọng nói ở đầu bên kia có vẻ có chút xa xôi mà khuôn mẫu: “... Nghe nói chuyện muội muội con, nén bi thương thuận biến.”

Chung Ánh nắm di động, đứng ở cuối hành lang trống trải, giọng nói bình tĩnh đến nghe không ra gợn sóng: “... Cảm ơn ngài nhiều năm như vậy, đối với trị liệu cùng chăm sóc Ký Ngọc.”

“Ngài biết đấy, con e rằng... không có cách nào tiếp tục làm việc cho ngài nữa.”

Đầu điện thoại kia trầm mặc rất lâu sau, Chung Phổ Đào mới lại lần nữa mở miệng, ngữ khí mang theo một tia dò hỏi cùng cân nhắc khó phát hiện: “Bên Lộ Đình... Liền thật sự không còn chút đường sống nào để giữ lại?”

Chung Ánh rũ mi mắt, nhìn bầu trời xám chì ngoài cửa sổ: “Chuyện mấy ngày trước ngài cũng biết... Hơn nữa, nợ cũ sự kiện của Chung thiếu gia trước kia... Chỉ sợ là thật sự không còn cách nào nữa.”

“... Được.” Giọng Chung Phổ Đào nghe không ra hỉ nộ, “Chờ con bên kia xử lý xong mọi chuyện, ta sẽ phái người đi đón con. Dù sao con ở chỗ này không thân không thích, chúng ta Chung gia... tự nhiên sẽ ‘chăm sóc’ con ‘tốt’.”

Giọng Chung Ánh vẫn như cũ thuận theo: “... Được, ngài biết đấy, mấy năm nay con chỉ có thể dựa vào Chung gia. Chờ con thu dọn đồ đạc xong, sẽ chủ động liên hệ ngài, ngài biết con cũng cần một chút thời gian... bình phục tâm tình.”

Cúp điện thoại, Chung Ánh đem tro cốt em gái tạm thời gửi lại.

Sau đó, cậu liên hệ Thư ký Hình của Lộ Đình, chuyển giao phần hiệp nghị ly hôn đã sớm chuẩn bị tốt.

Tài sản của cậu và Lộ Đình đã phân chia rõ ràng trước khi kết hôn, mấy năm nay, cậu cũng chưa từng vượt Lôi Trì một bước, giờ phút này ngược lại đỡ phải nhiều dây dưa.

“Phiền ngài làm hắn ký tên xong, đem một phần khác trực tiếp gửi về Chung gia. Tôi sẽ nhanh chóng thu thập đồ đạc, rời khỏi nơi chúng tôi từng ở trước kia.”

Nói xong, cậu đứng dậy, cầm lấy chiếc áo khoác màu xám vắt trên lưng ghế, Thư ký Hình lại bỗng nhiên lên tiếng gọi cậu lại: “Chung tiên sinh...”

Bước chân Chung Ánh chưa dừng, thậm chí không hề quay đầu lại, chỉ để lại một câu chém đinh chặt sắt, không chút lưu lại đường sống: “Không cần nói nữa. Tôi đời này không bao giờ muốn gặp hắn.”


Chung Ánh trở lại căn nhà gần như trống không kia, bắt đầu trầm mặc thu dọn đồ vật.

Đồ dùng cá nhân của cậu ít đến đáng thương, gần như không có gì là thực sự thuộc về thân phận “Chung Ánh” này.

Cậu đem những vật phẩm trong phòng mang theo dấu vết quá khứ gần như vứt sạch, cuối cùng, chỉ mang theo một chiếc ba lô đơn giản, đi đến nghĩa trang.

Cậu lấy ra chiếc hộp đựng tro cốt em gái đã gửi lại ở đó, ôm vào lòng, sau đó gọi điện thoại cho Mạnh Đàn Thanh.

Đầu điện thoại kia, giọng Mạnh Đàn Thanh mang theo sự quan tâm cùng một tia thở dài khó phát hiện: “Tôi sắp xếp vị trí cho cậu... là hai người. Xe 6 giờ tối đúng giờ xuất phát, đi thẳng đến Khu E. Nén bi thương... Còn nữa, thượng lộ bình an.”

Chung Ánh nói: “Nếu có thể, kiếp sau tôi làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp cô...”

Mạnh Đàn Thanh ngắt lời: “Không cần nói như vậy, cậu sống tốt, nếu có thể, đến lúc đó dàn xếp ổn thỏa thì báo tin cho tôi là được.”

Hoàng hôn, Chung Ánh ôm chiếc hũ tro cốt được cẩn thận bao bọc bằng áo khoác màu xám, ngồi lên chiếc đoàn tàu kia. Cậu cẩn thận đặt chiếc hộp lên ghế trống bên cạnh, dùng áo khoác che lại, sợ người khác cảm thấy xui xẻo hoặc không thoải mái.

Khi xe sắp khởi động, điện thoại Lộ Nghệ gọi đến, hỏi cậu cụ thể khi nào rời đi, giọng nói mang theo sự vội vàng: “Tôi có thể cùng cậu quay về...”

Đúng lúc này, trong toa xe vang lên tiếng quảng bá, nhắc nhở hành khách thắt dây an toàn, giọng nói rõ ràng xuyên qua ống nghe truyền sang.

Giọng Lộ Nghệ lập tức căng thẳng: “... Chung Ánh! Cậu hiện tại ở đâu? Nói cho tôi vị trí! Đứng yên tại chỗ đừng nhúc nhích!”

Chung Ánh nhìn sắc trời dần dần tối sầm ngoài cửa sổ: “Tôi không gọi Chung Ánh, Lộ Nghệ. Cảm ơn cậu... Tất cả những gì cậu làm vì tôi, tôi thậm chí không biết nên hồi báo như thế nào. Tôi biết cậu đối xử tốt với tôi, xin lỗi... Tôi không thể cho bất cứ đáp lại nào.”

Cậu cũng không cho được.

Chung Ánh chậm rãi nói: “Tôi và em gái tôi... giống như những con cá vô tình bị sóng đánh lên bờ, trước sau đều không hợp với thế giới này. Hiện tại... chúng tôi nên trở về đến vùng biển thuộc về chúng tôi đi.”

“Tái kiến, thật sự rất vui khi được quen biết cậu.”

“Khoan đã!” Giọng Lộ Nghệ vội vàng cắt ngang cậu, mang theo một tia hoảng loạn truy vấn: “Cậu còn chưa nói cho tôi tên nguyên bản của cậu! Cậu phải về Khu E ở đâu? Nói cho tôi vị trí cụ thể, tôi...”

“Đô đô đô ——”

Âm báo bận đột ngột cắt đứt tất cả những gì tiếp theo.

Chung Ánh rũ mắt xuống, nhẹ nhàng lấy ra thẻ SIM điện thoại, đầu ngón tay hơi dùng sức, bẻ gãy nó thành hai nửa.

Đoàn tàu chậm rãi khởi động, cảnh vật ngoài cửa sổ bắt đầu di chuyển về phía sau. Cậu nhìn bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối sầm, cùng những ngọn đèn dầu lưa thưa thắp sáng ở đằng xa, không tiếng động mấp máy môi.

Tái kiến.

Cậu cúi đầu, đầu ngón tay cực nhẹ vuốt qua chiếc hộp vuông được áo khoác bao bọc kia, giọng nói thấp như lời thì thầm, nhưng lại mang theo một loại dịu dàng đã trần ai lạc định: “Em gái, chúng ta về nhà.”


*

Lộ Nghệ vận dụng tất cả mối quan hệ có thể vận dụng, tra hết tất cả danh sách đăng ký, ghi chép phương tiện giao thông công cộng đi trước Khu E ngày hôm đó, đều không tìm thấy một hành khách nào tên “Chung Ánh”.

“Nếu cậu ta chỉ có thể dùng thân phận này rời đi... thì rất có khả năng đã đi trên chuyến bay tư nhân không cần tuần tra công khai.” Người dưới quyền báo cáo như vậy.

Lộ Nghệ mang theo một thân mệt mỏi cùng tinh thần suy sụp về đến nhà, lại thấy Lộ Đình đứng ở cách cửa nhà hắn không xa, bóng hình bị ánh đèn kéo thật dài, dường như đã đợi rất lâu.

“Nói cho cậu ta,” Giọng Lộ Đình khàn khàn, mang theo một loại cố chấp cường ngạnh, nhưng lại như đang nắm lấy cọng rơm cuối cùng, “Hiệp nghị muốn ký thì có thể, nhưng tôi cần phải nói chuyện mặt đối mặt với cậu ta.”

Lộ Nghệ từ trước đến nay ôn hòa dễ tính, giờ phút này lại như bị những lời này nhóm lên ngọn lửa giận đã đọng lại từ lâu. Hắn bỗng nhiên kéo ra một nụ cười không có chút độ ấm nào, ngữ khí hiếm thấy mang theo sự mỉa mai châm chọc: “Tùy anh ký hay không ký.”

Người đều đã chẳng biết đi đâu, còn mẹ nó nói chuyện gì?

Lộ Đình bị thái độ này kích thích đến lập tức nổi giận, đột nhiên tiến tới một bước: “... Mày có ý gì? Lộ Nghệ, mày cứ mong tôi và Chung Ánh ly hôn có phải không? Thừa cơ hội chiếm tiện nghi của mày đúng không!”

Lộ Nghệ lười cãi cọ với hắn, lập tức lướt qua hắn chuẩn bị mở cửa, nhưng lại dừng bước ngay khoảnh khắc lướt qua, xoay người nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo sự lạnh băng trào phúng: “Bác gái nói không sai. Anh cứ hễ gặp chuyện của cậu ta, đầu óc liền không còn, tất cả đều đang dùng mông để suy nghĩ.”

“Mẹ nó! Lộ Nghệ mày mẹ nó nói rõ ràng cho tao!” Gân xanh thái dương Lộ Đình nổi lên, một phen nắm lấy cổ áo hắn.

Lộ Nghệ không chút sợ hãi đối diện ánh mắt hắn, từng câu từng chữ: “Anh nếu thích rầm rộ làm yến hội sinh nhật cho người khác như vậy, thì dứt khoát cưới hắn, hàng năm làm, làm cho đủ đi!”

Lộ Đình trước kia rất ít nói tục, nhưng gần đây tần suất này càng ngày càng cao.

Rốt cuộc, cuộc sống có đôi khi thật con mẹ nó quá thao đản (khốn nạn/trớ trêu).

Lộ Đình cứng cổ, ném xuống một câu “Cậu ta không tới gặp tôi, chữ này tôi sẽ không ký”, dường như làm vậy là có thể ép buộc người đã biến mất kia không thể không quay về tìm hắn.

Đêm đó, hắn đi theo Lộ Nghệ và Chung Ánh đến dưới lầu bệnh viện, ngồi khô cứng trong xe suốt một đêm.

Nhưng mà, thẳng đến ánh mặt trời lờ mờ, hắn lên lầu đi, Chung Ánh liền một ánh mắt, cũng keo kiệt không muốn cho hắn.

Lộ Đình rõ ràng biết, lần này là tội lỗi tày trời của chính mình.

Áy náy cùng hối hận giống như dây leo ngày đêm quấn quanh trái tim hắn, gần như khiến người ta hít thở không thông.

Hắn ban đầu chỉ là muốn... chỉ là muốn cho Chung Ánh cũng nếm thử cái loại tư vị bị phản bội, thống khổ đến phát điên, ghen ghét đến mất đi lý trí mà hắn đã từng trải qua.

Lại hoàn toàn không ngờ, sẽ tự nhiên đâm ngang, đụng phải bi kịch không thể vãn hồi như vậy.

Hắn chỉ là muốn, liệu có thể làm chút gì đó, dù chỉ một chút, để Chung Ánh trong lòng có thể dễ chịu hơn một ít.

Kết quả đâu? Người kia dứt khoát lưu loát biến mất hoàn toàn, nhà cũng không về, ngay cả một mặt cũng không muốn gặp, chỉ thông qua hiệp nghị lạnh như băng truyền đạt một phần thư ly hôn.

Lúc đầu hắn còn nghĩ, để hai người đều bình tĩnh một chút cũng tốt. Có lẽ chờ Chung Ánh cảm xúc bình phục, còn có đường sống cứu vãn.

Nhưng gần qua một tuần, Lộ Đình liền hoàn toàn chịu đựng không nổi.

Nỗi hoảng sợ trống rỗng nơi đáy lòng khiến hắn quay về căn phòng họ đã cùng nhau chung sống mấy năm kia. Khoảnh khắc dùng chìa khóa mở cửa, cả người hắn sững sờ ở huyền quan, như bị sét đánh.

Trong phòng trống trải, yên tĩnh, tích một tầng bụi mỏng, dường như đã rất lâu không có người đặt chân.

Hắn đột nhiên đẩy cửa phòng ngủ của Chung Ánh, bên trong tất cả dấu vết từng thuộc về người kia, quần áo, đồ dùng, thậm chí là một ít đồ trang trí nhỏ không bắt mắt, tất cả đều biến mất không còn một mảnh.

Chỉ có chiếc chìa khóa kia, bị cô đơn đặt trên mặt tủ.

Hắn chưa từ bỏ ý định, điên cuồng mở ra từng cái tủ quần áo và ngăn kéo, bên trong rỗng tuếch.

Cuối cùng, Lộ Đình suy sụp ngã ngồi trên sofa phòng khách, ngón tay thật sâu cắm vào tóc, giọng khàn khàn đến không thành tiếng, lẩm bẩm tự hỏi: “... Đồ vật sao lại không còn gì, quay về Chung gia?”

Cho đến giờ khắc này, hắn mới vô cùng rõ ràng ý thức được, ở chỗ Chung Ánh, chuyện này... chỉ sợ đã không còn chút đường sống nào để xoay chuyển.

Hắn ôm tia hy vọng xa vời cuối cùng, bảo Thư ký Hình đi hỏi thăm tro cốt đứa bé kia được an trí ở đâu.

Sau đó không lâu, Thư ký Hình hồi báo: Vẫn chưa hạ táng, Chung Ánh chỉ là gửi tạm tro cốt một ngày, sau đó liền tự mình mang đi.

Lộ Đình chưa bao giờ xem Chung Phổ Đào như trưởng bối đáng kính trọng, hắn vẫn luôn chán ghét đối phương nhiều lần nhúng tay hôn nhân của họ, càng hận Chung Ánh trước mặt người kia vĩnh viễn vâng vâng dạ dạ, không hề chủ kiến, xem hôn nhân của họ như một cuộc giao dịch.

Nhưng trước mắt, dường như chỉ có từ nơi Chung Phổ Đào này, mới có thể thăm dò được một chút tin tức, có lẽ còn có một đường chuyển cơ.

Hắn bấm điện thoại, đầu kia rất nhanh truyền đến giọng Chung Phổ Đào vẫn thường thấy, mang theo vẻ làm bộ làm tịch: “Alo, Lộ Đình à, có chuyện gì vậy?”

Lộ Đình nhíu chặt mày, ngữ khí kìm nén sự nôn nóng: “Chung Ánh có phải về chỗ ông không? Cậu ấy đã dọn hết tất cả đồ vật của mình đi rồi.”

Bên kia Chung Phổ Đào đột nhiên nhận được điện thoại Lộ Đình, trong lòng cũng một trận hoảng hốt.

Bởi vì chính ông ta cũng hoàn toàn không liên lạc được với Chung Ánh, người kia giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không có tin tức gì.

Theo lý mà nói, Chung Ánh ở chỗ này căn bản không có ai quen biết, trước kia ông ta cũng cố ý vô tình cắt đứt mạng lưới xã giao của cậu ta.

Ông ta ban đầu thậm chí hoài nghi là Lộ Đình đã động tay chân gì, rốt cuộc là phát hiện thân phận giả, hay đơn thuần không thể chịu đựng được sự “phản bội” của bạn lữ?

Chung Phổ Đào ổn định tâm thần, cười ha ha: “Này... Này... Cậu ta không liên hệ với tôi. Có lẽ là tâm trạng không tốt, đi ra ngoài giải sầu đi? Việc cậu ta làm đúng là không đúng, nhưng người trẻ tuổi mà... Về sau hai đứa hảo tụ hảo tán (tụ hợp tốt, chia tay tốt), hai nhà Chung Lộ chúng ta hòa khí, vẫn là quan trọng nhất.”

Giọng Lộ Đình mang theo một loại mệt mỏi bất đắc dĩ: “... Tôi không tính ly hôn. Chuyện này, chờ cậu ấy trở về rồi nói.”

Đầu điện thoại kia Chung Phổ Đào đột nhiên sửng sốt, ngữ khí lập tức trở nên vội vàng, thậm chí mang theo một tia ý vị khuyên chia tay: “Lộ Đình à, cậu nghe tôi khuyên một câu, cuộc sống này chung quy là chuyện của hai đứa. Nếu trong lòng đôi bên đều có cái ngật đáp (vướng mắc) lớn như vậy, hà tất lại tra tấn lẫn nhau đi xuống? Ly hôn đi! Tôi nghe Chung Ánh nói, hiệp nghị cậu ta đã đưa cho cậu, cậu mau chóng ký tên đóng dấu, hai nhà chúng ta về sau gặp mặt, cũng dễ nói chuyện không phải?”

Lộ Đình quả thực không thể tin được tai mình, lặp lại xác nhận hai lần: “... Ông thật sự hy vọng chúng tôi chia tay?”

Giọng Chung Phổ Đào nghe có vẻ vô cùng kiên quyết, thậm chí có chút khác thường: “Chung Ánh nếu đã quyết định, lần này tôi tôn trọng sự lựa chọn của cậu ta. Hiệp nghị... Vài ngày nữa tôi phái người đi lấy.”

Lộ Đình nắm điện thoại, trong lòng cười lạnh: Lão già này cư nhiên thái độ này? Mấy năm nay hắn ỷ vào hai nhà liên hôn vớt được bao nhiêu chỗ tốt từ hắn, hiện tại cư nhiên bỏ được, được thôi, ai sợ ai.

Kết quả không quá hai ngày, Chung Phổ Đào thế nhưng thật sự tự mình tìm đến quân bộ để lấy hiệp nghị.

Lộ Đình đang nhận lấy áo khoác từ Thư ký Hình chuẩn bị ra ngoài, liền lười nâng mí mắt một chút.

Chung Phổ Đào lại dường như không hề có lòng liêm sỉ, vẫn có thể mặt dày đến trước mặt, nói gì mà “Buông tha Chung Ánh, đối với mọi người đều tốt” linh tinh.

Các thuộc hạ xung quanh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám xem nhiều trò náo nhiệt. Lộ Đình chỉ lạnh lùng ném lại một câu: “Tôi muốn tự mình nói chuyện với Chung Ánh.”

Rồi nhanh chân rời đi.

Lộ Đình phái người theo dõi động tĩnh Lộ Nghệ, báo cáo lại nói Lộ Nghệ mọi thứ như thường, đi làm tan tầm vô cùng quy luật, chỉ là... dường như đang lén lút hỏi thăm chuyện đi trước Khu E.

Khu E? Cái nơi hỗn loạn lại lạc hậu kia? Lộ Đình vẫn chưa quá để trong lòng.

Bên kia, Chung Phổ Đào về đến nhà sau, nghĩ tới nghĩ lui, tổng cảm thấy không an tâm.

Ông ta tìm thấy người con trai ruột kia đã sớm đổi tên đổi họ, quá kế đến chi thứ, hiện giờ gọi Chung Linh.

Chung Phổ Đào thăm dò đề nghị: “Hay là... Con giả vờ làm Chung Ánh? Nghĩ cách lừa Lộ Đình ký tên?”

Chung Linh không chút để ý nhìn móng tay được tu bổ tinh xảo của mình, nghe vậy cười khẽ lắc đầu, ngữ khí mang theo vẻ lười nhác cùng khinh thường: “Cha, con và cái đồ giả mạo kia, tuy rằng lớn lên không sai biệt lắm, tính tình lại khác nhau một trời một vực. Con vừa lộ diện, chẳng phải lập tức lộ tẩy? Nếu hiện tại người đã không còn, vị Lộ tướng quân kia tuổi còn trẻ, quyền cao chức trọng, con không tin hắn sẽ chịu được cô đơn mà không cưới thêm. Kéo dài đi, gấp cái gì?”

Chung Phổ Đào nghe lời con trai nói, trong lòng vẫn bất ổn, chỉ có thể thở dài: “Chỉ mong... là như thế.”

Kết quả một tuần trôi qua, Lộ Đình vẫn không thể tìm được bất cứ tung tích nào của Chung Ánh.

Hắn vận dụng tất cả tài nguyên có thể điều động, tra hết tất cả chuyến bay, đoàn tàu, ghi chép ô tô đường dài trong danh sách đăng ký, đều không có tên “Chung Ánh”.

Hắn không thể không đi tìm Mạnh Đàn Thanh.

Đối phương thấy hắn, chỉ là châm chọc mỉa mai: “Nha, Lộ tướng quân? Khi nào làm đại hỉ tân hôn vậy? Không biết những người xưa cũ như chúng tôi đây, có tư cách đi xin một ly rượu mừng uống không?”

Lộ Đình áp xuống sự nôn nóng cùng lửa giận trong lòng, kiên nhẫn hỏi: “... Cô có biết cậu ấy đi đâu không? Khi nào trở về?”

Mạnh Đàn Thanh đối diện với hắn, lộ ra một nụ cười không chê vào đâu được, mang theo sự xa cách: “Tôi không biết.”

Kiên nhẫn của Lộ Đình cạn kiệt, giọng nói trầm xuống, mang theo uy hiếp: “... Đừng cho là tôi không thể làm gì cô. Cô giấu cậu ấy ở đâu? Những người cuối cùng cậu ấy liên hệ có cô.”

Mạnh Đàn Thanh không sợ hãi chút nào, ngược lại nghênh đón ánh mắt hắn, ngữ khí bình đạm lại đối chọi gay gắt: “Lộ tướng quân nếu thủ đoạn thông thiên, cứ việc tiếp tục tra. Tôi nói lại lần nữa, tôi không giấu cậu ấy.”

Thư ký Hình vốn tưởng rằng Lộ Đình sẽ dừng tay như vậy, lại không biết hắn chỉ là không kéo được mặt đi tìm bất cứ người nào có liên quan đến Chung Ánh hỏi thăm, ngược lại vận dụng con đường và mạng lưới quan hệ càng ẩn nấp hơn, bắt đầu từ video giám sát ngày Chung Ánh rời đi, một bức một bức mà hồi tưởng.

Hình ảnh cuối cùng khóa định trên một bóng người mơ hồ mặc áo khoác màu xám, kéo vali hành lý, chiếc áo khoác kia, đúng là quần áo cậu mặc vào ngày cuối cùng ủy thác Thư ký Hình chuyển giao hiệp nghị.

Theo dõi cho thấy, cuối cùng cậu bước lên, là một chiếc đoàn tàu chuyên dụng đi thông Khu E.

Đó là dự án mới của công ty chồng Mạnh Đàn Thanh, chuyên môn vận chuyển kỹ thuật và nhân tài quản lý đến Khu E. Lộ Đình trực tiếp tìm được Alpha chồng của Mạnh Đàn Thanh, nắm lấy cổ áo hắn ép hỏi tung tích Chung Ánh.

Đối phương bị trận thế bất thình lình làm cho vẻ mặt mờ mịt, cuống quýt lật hết tất cả danh sách hành khách cùng tư liệu đăng ký, xác thật không tìm thấy tên “Chung Ánh”.

“Đội ngũ đã sớm đến Khu E bắt đầu công việc... Tôi, tôi cũng không biết cậu ấy làm sao trà trộn lên... Tướng quân ngài đừng nóng vội, tôi lập tức giúp ngài tra...”

Tin tức phản hồi kế tiếp càng khiến người ta tuyệt vọng: “Không có người này... Kiểm tra ghi chép toa xe cùng theo dõi trạm điểm ven đường, cậu ấy giống như đã xuống xe trước một trạm ở Khu E... Tướng quân, dân cư Khu E lưu động lớn, quản lý hỗn loạn, tình huống phức tạp... Cậu ấy nếu thật sự xuống xe ở đó, gần như chẳng khác nào... mò kim đáy biển, tìm không thấy...”

Tìm không thấy?

Lộ Đình lúc này mới đột nhiên kinh giác, câu “Đi ra ngoài giải sầu” nhẹ bẫng của Chung Phổ Đào căn bản đều là chuyện lừa gạt hắn.

Hắn lại lần nữa tìm đến Mạnh Đàn Thanh, gần như cắn răng hỏi, đáy mắt cuồn cuộn cơn gió lốc đáng sợ: “Cậu ấy đi loại địa phương đó rốt cuộc muốn làm cái gì?! Đừng cho là tôi thật sự không dám làm gì cô!”

Mạnh Đàn Thanh nhìn dáng vẻ cận kề mất khống chế của hắn, trầm mặc một lát, mới chậm rãi hỏi ngược lại: “... Anh xác định, anh thật sự muốn biết sao?”

Lộ Đình cau mày, dự cảm chẳng lành trong lòng càng ngày càng nặng.

Mạnh Đàn Thanh không phải Chung Ánh, nàng cảm thấy để vị Lộ tướng quân này biết cũng không phải chuyện gì to tát.

“Cậu ấy về nhà.” Giọng Mạnh Đàn Thanh rất nhẹ, lại giống búa tạ nện xuống, “Dẫn em gái cậu ấy... Về nhà.”

“Cô rốt cuộc đang nói bậy bạ gì?!” Giọng Lộ Đình vì kinh hãi cùng khó hiểu mà cất cao, “Nơi đó sao có thể là nhà... của cậu ấy!”

Mạnh Đàn Thanh đối diện ánh mắt hỗn loạn của hắn, từng câu từng chữ, rõ ràng vô cùng: “Anh nên đi hỏi Chung gia. Hắn, không phải chân chính Chung Ánh.”

Lộ Đình như bị một đạo sét đánh trúng, giây tiếp theo, hắn đột nhiên xoay người, giống như mãnh thú mất khống chế xông thẳng đến nhà họ Chung. Hắn cầm súng xông vào, nòng súng lạnh băng hung hăng dí vào thái dương Chung Phổ Đào, đôi mắt đỏ ngầu, giọng nói nghẹn lại ép hỏi: “Chung Ánh... rốt cuộc đi đâu?! Nói!”

Con chó săn tên Đồ Dương kia sủa điên cuồng nhào lên, bị Lộ Đình không hề chớp mắt một phát súng ép chết tại chỗ.

Cùng lúc máu tươi văng tung tóe, hắn bỗng nhiên nhớ tới trước kia khi cùng Chung Ánh về nhà họ Chung, cậu nhìn thấy con chó này liền sắc mặt trắng bệch, theo bản năng co rúm lại, lúc đó chỉ thì thầm nói... từng bị con chó này cắn.

Giọng Mạnh Đàn Thanh dường như lại một lần vang lên bên tai hắn.

“Cậu ấy vì cứu em gái bệnh nặng, đem chính mình hoàn toàn bán cho Chung gia. Cái giá phải trả bao gồm... thay thế thiếu gia Chung gia chân chính kia gánh tội vào Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên, còn có... thay thế hắn, gả cho anh.”

“Cậu ấy căn bản không nghĩ tới... anh sẽ đi tìm cậu ấy.”

Trái tim Lộ Đình như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau đến hít thở không thông. Hắn lẩm bẩm hỏi, như đang hỏi chính mình, lại như đang hỏi người đã biến mất kia: “... Vì sao?”

Giọng Mạnh Đàn Thanh mang theo một tia thương hại khó phát hiện, nhưng vẫn tàn nhẫn: “Cậu ấy nói... Anh lại không yêu cậu ấy. Cậu ấy biến mất sẽ không kinh động bất cứ ai. Thậm chí... mọi người sẽ vì cậu ấy rời đi, mà nhẹ nhõm thở ra.”

Chung Phổ Đào bị nòng súng lạnh băng kia cùng sát ý không chút che giấu trong mắt Lộ Đình dọa đến hồn siêu phách lạc, liên thanh xin tha, bảo hắn bình tĩnh.

Đúng lúc này, từ lầu hai hoảng hốt chạy xuống một người, trong miệng vội vàng kêu: “Phụ thân!”

Lộ Đình nâng đôi mắt đỏ tươi lên, nhìn về phía người tới, gương mặt kia, thế nhưng giống hệt Chung Ánh, gần như là đúc từ một khuôn, chỉ là nhìn kỹ, lại có khác biệt.

Gã được tạo ra nhân tạo.

Hắn đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ, tất cả mọi chuyện trước kia không thể nghĩ thông suốt giờ phút này hắn đều đã hiểu.

Trong cổ họng Lộ Đình phát ra một trận cười lạnh vô cùng lạnh băng, chứa đầy trào phúng cùng giận dữ: “Hay cho... Hay cho. Nhà các người Chung gia, thật là đem tôi đương hầu chơi xoay quanh!”

Nòng súng hắn hơi dời khỏi Chung Phổ Đào, chỉ về phía “Chung Ánh” vừa mới xuất hiện kia: “Cái người thế thân cho mày, ở bên cạnh tao bốn năm, đâu rồi?! Hiện tại cậu ấy rốt cuộc ở đâu!”

Chung Linh bị khí thế đáng sợ này dọa đến cả người run rẩy, quỳ trên mặt đất, giọng nói đều mang theo tiếng nức nở: “... Chúng tôi không biết, thật sự không biết... Cậu ấy đã sớm tự mình rời đi... Tướng quân, cầu xin anh, bỏ qua cho phụ thân tôi đi...”

Lộ Đình đột nhiên buông tay đang kiềm chế Chung Phổ Đào, ngược lại từng bước một đi về phía Chung Linh. Hắn ngồi xổm xuống, dùng nòng súng vẫn còn tản ra mùi thuốc súng, vô cùng vũ nhục mà khều cằm Chung Linh, buộc đối phương ngẩng lên khuôn mặt giống hệt người yêu dấu của mình.

Rõ ràng là cùng một khuôn mặt mày, cùng một hình dáng, nhưng người trước mắt này, lại chỉ làm hắn cảm thấy vô cùng giả dối và ghê tởm.

“Lần trước người trong video quán bar kia, là mày?”

Chung Linh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lông mi run rẩy dữ dội, gần như không dám nhìn thẳng mắt hắn, run run rẩy rẩy mà thừa nhận: “Đúng... Đúng... Là tôi...”

Nòng súng Lộ Đình dùng sức vài phần, cơn gió lốc đáy mắt gần như muốn cắn nuốt người: “Vậy kể cho tao nghe cho rõ... Nhà các người Chung gia, đã bịa đặt ra cái lời nói dối ngớ ngẩn này như thế nào, đem cậu ấy từng bước một đưa đến bên cạnh tao.”


*

Lộ Nghệ về đến nhà, liếc mắt một cái liền thấy bên ngoài cửa nằm ngồi một bóng người say mềm.

Hắn vừa lấy chìa khóa ra, người say khướt kia liền lảo đảo đứng dậy, giọng khàn khàn rách nát, mang theo mùi rượu nồng nặc cùng cơn bạo nộ bị áp lực: “Mày có phải... đã sớm biết?”

Lộ Nghệ nhìn dáng vẻ chật vật chưa từng có này của anh trai, thở dài: “Anh, anh...”

Lời còn chưa dứt, Lộ Đình đột nhiên nện bình rượu trong tay xuống đất, mảnh thủy tinh văng tung tóe, phát ra tiếng vỡ vụn chói tai.

Hắn một phen túm lấy cổ áo Lộ Nghệ, hai mắt đỏ đậm, như là muốn ăn tươi nuốt sống hắn: “Mày đã sớm biết cậu ấy là kẻ lừa đảo! Mày và cậu ấy cấu kết lừa gạt tao! Có phải không!”

Lộ Nghệ giãy không ra, nhìn thần sắc gần như sụp đổ của huynh trưởng, lời nói vẫn luôn bị áp lực rốt cuộc thốt ra: “Phải! Tôi đã sớm biết! Cậu ấy cầu xin tôi đừng nói cho anh! Cậu ấy thiếu chút nữa quỳ xuống! Khóc lóc nói anh nếu phát hiện, nhất định sẽ đưa cậu ấy vào ngục giam! Cậu ấy nói cậu ấy không thể đi vào... Em gái cậu ấy còn ở bệnh viện, cần người chăm sóc...”

Nói đến phía sau, giọng Lộ Nghệ thấp xuống, mang theo sự không đành lòng.

Lộ Đình như bị rút hết tất cả sức lực, đột nhiên buông hắn ra, lảo đảo lùi lại hai bước, giọng nói tràn ngập sự sụp đổ khó tin cùng tự giễu: “... Thật đúng là. Dựa vào cái gì chứ... Vậy tao... Tao mấy năm nay... rốt cuộc tính là cái gì...”

“Tao tính là cái gì?”

Lộ Nghệ trầm mặc nhìn hắn, sau đó từ trong túi xách tùy thân móc ra một tấm thẻ, ném tới trước mặt hắn: “Cậu ấy để lại. Mấy năm nay, cậu ấy không tiêu một xu nào của anh.”

Lộ Đình nhặt lấy tấm thẻ lạnh băng kia, nắm ở đầu ngón tay, phát ra một loại tiếng cười nhẹ gần như thần kinh: “Cái này lại tính là cái gì... Tao sẽ không bỏ qua cậu ấy... Tuyệt đối không...”

Hắn lảo đảo muốn đứng dậy rời đi.

Lộ Nghệ lại đột nhiên đối với bóng lưng hắn, giọng nói rõ ràng hỏi: “Vậy còn anh? Anh, cậu ấy đối với anh lại tính là cái gì?!”

“Anh có đã cho cậu ấy một ngày sắc mặt tốt nào chưa? Anh có thật sự đem cậu ấy xem như Omega của anh, bạn lữ của anh đối đãi bao giờ chưa? Anh mang theo thành kiến nhìn cậu ấy, có đã cho cậu ấy một chút cảm giác an toàn, dù chỉ một tia tôn trọng thực sự nào chưa?”

“Các anh kết hôn bốn năm, anh làm cậu ấy ăn thuốc bốn năm! Tôi đã tra thuốc kia... Căn bản không phải Omega bình thường có thể ăn! Chính là anh cho cậu ấy! Anh có biết thuốc kia có thể sẽ khiến cậu ấy vĩnh viễn không thể sinh dục không?!”

“Mỗi lần cậu ấy ăn xong... đều thật sự cho rằng đó là anh đối tốt với cậu ấy...”

Lộ Nghệ nghĩ đến biểu cảm bất đắc dĩ của Chung Ánh khi an ủi mình.

“Cậu ấy là cô nhi, khi chính mình còn chưa đủ ăn, liền nhặt một đứa em gái mang theo bên mình nuôi dưỡng. Cậu ấy nói không có mấy người đối tốt với cậu ấy, cho nên chút lòng tốt kia của anh, cậu ấy đều ghi tạc trong lòng, đối với anh mang ơn đội nghĩa... Nhưng cậu ấy căn bản không tự do! Cậu ấy ngay cả trái tim mình cũng không phải! Cậu ấy đem chút tình yêu ít ỏi mà cậu ấy có thể cho đều cho anh rồi.”

“Anh, buông tha cậu ấy đi... Cũng buông tha chính anh.”

Lộ Đình cứng đờ tại chỗ, không quay đầu lại, cũng không nói lời nào, cuối cùng chỉ là kéo bước chân nặng nề, trầm mặc rời đi.

Dung Gia không biết từ lúc nào xuất hiện, muốn tiến lên đỡ lấy Lộ Đình đang lung lay sắp đổ, lại bị hắn một phen đẩy ra.

Lộ Đình suy sụp ngã ngồi trên bậc thang lạnh lẽo, vùi mặt thật sâu vào lòng bàn tay.

“Lộ Đình, chúng ta đi thôi.” Dung Gia nhẹ giọng khuyên nhủ, “Cậu ấy nếu đã rời đi, anh làm gì phải mua dây buộc mình như vậy...”

Lộ Đình như là căn bản không nghe thấy hắn nói, bỗng nhiên dùng sức đấm vào đầu mình, giọng nói nghẹn trong lòng bàn tay, thống khổ không chịu nổi: “Cậu ấy đã biết... Cậu ấy biết tôi cho cậu ấy uống thuốc đi... Tôi chính là không muốn cùng cậu ấy có con... Cậu ấy cái gì cũng đã biết... Nhưng cậu ấy sau này còn hỏi tôi xin [thuốc]... còn cười mà ăn xuống... Cậu nói... cậu nói cậu ấy lúc ấy rốt cuộc suy nghĩ cái gì?”

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt thế nhưng tràn đầy nước mắt, ánh mắt hỗn loạn mà tuyệt vọng: “Đúng vậy. Cậu ấy đầu trống rỗng, vừa ngu ngốc vừa đần độn, không có chủ kiến, còn cả ngày tính kế tôi... Tôi căn bản coi thường cậu ấy... Nhưng vì sao tôi... vì sao hiện tại nơi này...”

Hắn dùng sức đấm vào ngực mình: “Lại đau như vậy, lại thống khổ như vậy...”

Dung Gia che miệng, khó có thể tin mà nhìn Alpha chưa bao giờ lộ ra sự yếu ớt nào trước mắt, giờ phút này lại rơi lệ đầy mặt.

Lộ Đình... thế mà đang khóc.

back top