Chương 17
Lộ Đình đời này đều vượt bất quá người kia
Dung Gia có mấy...
Trong ký ức của Dung Gia, hắn chỉ thấy qua Lộ Đình đã khóc hai lần.
Lần đầu tiên, là lúc phụ thân Lộ Đình mất. Khi đó hắn mới 18 tuổi, lẩn tránh tất cả những người đến phúng viếng cùng an ủi, một mình co ro ở góc gác mái tối tăm, bờ vai không tiếng động run rẩy, dùng mu bàn tay hung hăng lau đi nước mắt, quật cường không chịu phát ra một chút âm thanh.
Lần thứ hai, chính là hiện tại.
Cái Alpha vĩnh viễn kiêu ngạo, vĩnh viễn cường đại này, thế nhưng vì người vợ Omega mà hắn chưa từng thực sự để trong lòng, thậm chí có chút mang không ra tay, hoàn toàn sụp đổ, rơi lệ đầy mặt.
Hắn lẩm bẩm tự nói, mỗi một chữ đều đẫm nước sự hối hận cực lớn cùng đau đớn cùn đến muộn: “Khó trách cậu ấy cái gì cũng sẽ không... Khó trách cậu ấy cái gì cũng cảm thấy mới lạ... Khó trách lá gan cậu ấy luôn luôn nhỏ như vậy...”
Trước kia Dung Gia chưa bao giờ thực sự để cái Omega có cảm giác tồn tại nhạt nhòa kia vào mắt.
Lộ Đình là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời), thiếu niên thiên tài từ từ dâng lên. Bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, những oanh oanh yến yến (những cô gái xinh đẹp) vây quanh bên người Lộ Đình, nhào lên không đếm xuể.
Năm đó, Lộ Đình thuần túy là bởi vì chán ghét những ngày tháng ngày qua ngày bị các loại kẻ ái mộ cuồng nhiệt vây đuổi chặn đường, mới cùng Dung Gia ngắn ngủi ở bên nhau, giống như tìm một cái tấm mộc, đổi lấy sự thanh tĩnh.
Sau này, là Lộ Đình trước đề xuất chia tay.
Dung Gia không cam lòng hỏi hắn vì sao, biểu cảm Lộ Đình lúc đó vô cùng lạnh nhạt, chỉ nói hai chữ: “Không thú vị.”
Dung Gia còn muốn miễn cưỡng giữ lại chút gì, Lộ Đình nhìn hắn, trong ánh mắt không có bất cứ gợn sóng nào, bổ sung nói: “Giống như mỗi ngày ăn cơm uống nước vậy, tự nhiên mà vậy, nhưng cũng... không có gì ý tứ.”
Thế là, bọn họ liền lui về tuyến giới bạn bè an toàn, nhưng cũng có liên hệ.
Dung Gia vẫn luôn cho rằng, Lộ Đình đối với tình cảm đại khái cũng chỉ là như thế, lãnh đạm như một tảng đá không ấp nóng được.
Thẳng đến giờ phút này, hắn nhìn Lộ Đình vì Omega bị vứt bỏ kia khóc rống thất thanh, mới hoảng hốt ý thức được, Lộ Đình cảm thấy có ý tứ chính là cái gì.
Dung Gia từng một lần cho rằng, chính mình là người hiểu rõ Lộ Đình nhất trên đời này.
Thường có người tò mò hỏi, Lộ Đình rốt cuộc sẽ tìm bạn lữ như thế nào.
Tiêu chuẩn của hắn cao đến gần như bất cận nhân tình (không gần gũi với lẽ thường), khuôn mặt phải đủ kinh diễm, dáng người cần phải đỉnh cao, phải biết lễ nghĩa, càng phải thông kim bác cổ (hiểu kim hiểu cổ), dường như không phải tìm người yêu, mà là đang chọn lựa một kiện tác phẩm nghệ thuật không tì vết.
Nhưng mà sau này, gia thế nhà họ Lộ sa sút, một đêm gia đạo suy tàn.
Vị thiên chi kiêu tử mắt cao hơn đỉnh này, thế nhưng quay đầu lại liền cưới một Omega có thanh danh hỗn độn, gần như không đúng tí nào.
Chuyện này, thành đề tài câu chuyện tốt nhất cùng vũ khí sắc bén để chế giễu của những người đã sớm nhìn hắn không vừa mắt.
Lúc đó, điều kiện duy nhất để nhà họ Lộ thả Lộ Đình ra chiến tuyến là muốn hắn trước hết phải thành gia. Hôn ước hai nhà Chung, Lộ vốn đã lung lay sắp đổ, thùng rỗng kêu to.
Cùng đường dưới, Lộ Đình thậm chí từng hướng Dung Gia đưa ra thỉnh cầu kết hôn. Hắn nhấn mạnh, chỉ là trên hình thức, hữu danh vô thật, tuyệt không vượt rào.
Dung Gia lúc ấy chỉ đùa giỡn qua loa lấy lệ: “Lộ đại thiếu gia, anh đây là muốn cắt đứt vận đào hoa sau này của tôi à.”
Dưới câu đùa, cất giấu tính toán chân thật của hắn: Hắn không muốn đặt cược bản thân vào một người tiền đồ chưa biết, thậm chí có khả năng một đi không trở lại.
Mặc dù hắn thích Lộ Đình, nhưng phần thích đó, chưa nồng liệt đến đủ để hắn đánh cược hết thảy.
Lộ Đình từ đó về sau liền chưa bao giờ nhắc lại chuyện này. Hắn ngược lại chấp nhận sự sắp xếp của gia tộc, cùng cái Omega tên Chung Ánh kia kết hôn.
Ngày hôn lễ, Dung Gia đã đi.
Lộ Đình bản một khuôn mặt (giữ một khuôn mặt lạnh lùng) suốt cả quá trình. Cái Omega kia, trừ bỏ một khuôn mặt xác thật không thể bắt bẻ, đứng bên cạnh Lộ Đình đang tỏa sáng vạn trượng, có vẻ bình phàm lại co quắp, không nhìn ra bất cứ điểm đặc biệt nào.
Thẳng đến lúc người chủ trì niệm đến đoạn lời thề, yêu cầu hai bên đối diện.
Dung Gia thấy, khi Lộ Đình xuất phát từ lễ tiết, miễn cưỡng cúi đầu nhìn về phía đối phương, gương mặt cái Omega kia, thế nhưng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng ập lên một tầng ửng đỏ ngượng ngùng, ngay cả vành tai cũng lộ ra màu hồng nhạt.
Thật mới mẻ.
Dung Gia lúc ấy cười nhạo một tiếng trong lòng.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày kia, thế nhưng sẽ là một người như vậy, làm cho tất cả những gì xảy ra sau này, hoàn toàn thoát ly dự đoán của mọi người.
Sau này nghe nói, cái Omega trừ mặt ra không đúng tí nào kia, thế nhưng thật sự đi theo Lộ Đình đến chiến tuyến điều kiện gian khổ, nguy cơ tứ phía.
Hai năm sau, Lộ Đình mang theo quân công hiển hách trở về trung tâm Đế quốc, quyền thế cùng danh vọng từng bước thăng chức, một lần nữa trở thành tiêu điểm vạn chúng chú mục.
Dung Gia nhìn vị Omega ngồi ở hàng ghế gia quyến kia, ngẫu nhiên sẽ có chút trằn trọc khó ngủ.
Hắn một lần nữa quay về làm người bạn thân cận bề ngoài bên cạnh Lộ Đình.
Lộ Đình không chút che giấu sự chán ghét đối với Omega nhà mình, công khai lạnh nhạt cậu, thậm chí từng không chút lưu tình nào mà nói “Hắn vĩnh viễn sẽ không thích cậu ta”.
Hắn có khi sẽ cố ý ở những trường hợp Omega xuất hiện, cùng Dung Gia làm ra chút tư thái hơi thân mật, nhưng lại nhanh chóng buông ra sau khi đối phương nhìn qua liền tránh né tầm mắt.
Số lần nhiều, Dung Gia ngẫu nhiên cũng sẽ sinh ra một loại ảo giác, có phải chính mình cũng trở thành một trong những công cụ mà Lộ Đình dùng để kích thích, tra tấn người kia.
Hắn nhìn vợ Lộ Đình mỗi khi vành mắt ửng đỏ, nhưng trước sau ẩn nhẫn không phát, lặng lẽ thừa nhận, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy, Lộ Đình có lẽ không hề thành thục ổn trọng như vẻ bề ngoài.
Trong chuyện tình cảm này, hắn có khả năng thật sự... tương đương ấu trĩ.
Lộ Đình dường như chưa bao giờ thực sự yêu bất cứ ai, thậm chí có khả năng căn bản không biết nên yêu như thế nào.
Nhưng những điều này, đều không có gì liên quan đến Dung Gia hắn.
Hắn rõ ràng biết, vô luận Lộ Đình có hiểu được yêu hay không, trái tim kia vừa không dừng lại trên người hắn, cũng tuyệt đối sẽ không dành cho cái Omega bị hắn coi nếu bụi bặm kia.
Hắn ban đầu cho rằng, Lộ Đình chậm chạp không ly hôn với cái Omega kia, ít nhiều là niệm đến tình cảm đối phương từng cùng hắn chịu khổ hai năm ở chiến tuyến.
Sau này lại nghe nói tiểu vợ hắn kia gây ra phong ba tự sát, hắn nghĩ, với cái loại tính cách của Lộ Đình, ghét nhất chính là phiền toái, không thể chịu đựng nhất chính là sự vật thoát ly khống chế.
Hắn suy đoán, Lộ Đình sẽ không chút do dự, dùng phương thức lạnh lùng nhất kết thúc đoạn hôn nhân này, hoàn toàn loại bỏ phiền toái cùng nhân tố không xác định này ra khỏi đời hắn.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Lộ Đình thế nhưng lựa chọn thỏa hiệp. Hơn nữa, không chỉ một lần.
Dung Gia từng nửa đùa nửa thật mà châm chọc hắn: “Nguyên lai còn có Lộ tướng quân nhà anh sợ người ta à?”
Lộ Đình lúc ấy chỉ là kéo kéo khóe miệng, lộ ra một tia biểu cảm tựa bất đắc dĩ lại tựa bực bội, giọng nói nghe như là oán giận, nhưng lại lộ ra một tia dung túng khó có thể miêu tả: “Thì có thể làm sao bây giờ? Nhắc tới ly hôn, cậu ta liền nói yêu tôi yêu đến muốn chết muốn sống, khóc đến thở không nổi, thề nói lần sau nhất định sẽ không tái phạm... Tôi sợ cậu ta được chưa? Hơn nữa cậu ta vừa xảy ra chuyện gì, mẹ tôi là người đầu tiên gọi điện thoại tới mắng tôi.”
Cái Omega kia biểu hiện càng cực đoan, càng mất khống chế, càng dùng một loại phương thức gần như nghẹt thở trói chặt Lộ Đình, ngược lại cho Dung Gia một cảm giác quỷ dị, Lộ Đình dường như... rất thấy vui mừng về điều đó?
Đó là một loại đắc ý cùng cảm giác thành tựu khó phát hiện, giấu dưới sự oán giận bất đắc dĩ, dường như rất hưởng thụ cái cảm giác bị một người khác yêu cầu, ỷ lại cùng yêu cầu mãnh liệt, toàn tâm toàn ý như thế này.
Cho nên, Lộ Đình... hắn thật sự muốn ly hôn sao?
Dung Gia nhìn dáng vẻ nhìn như phiền não kỳ thật kiểm soát hết thảy của bạn thân, lần đầu tiên đối với đáp án vấn đề này, sinh ra sự hoài nghi sâu sắc.
Dung Gia cảm thấy Lộ Đình trong tay dường như nắm một sợi dây vô hình, mỗi một lần thử, mỗi một lần kéo, đều đang đo lường chiều sâu mất khống chế của đối phương.
Đầu kia sợi dây buộc một người, một người sẽ khóc sẽ nháo, sẽ run rẩy nói “Tôi yêu anh yêu đến sắp chết đi”.
Thần sắc Lộ Đình luôn luôn lạnh nhạt, thậm chí ngẫu nhiên lộ ra sự không kiên nhẫn. Hắn sẽ nói “Quá phiền toái” “Thật là sợ cậu ấy”, trong giọng nói tràn đầy chút táo bạo khi cảm giác kiểm soát của Alpha bị khiêu khích.
Nhưng hắn lại cũng không thực sự cắt đứt sợi dây kia.
Hắn mặc kệ người kia khóc, mặc kệ người kia sụp đổ, mặc kệ người kia dùng phương thức cực đoan nhất biểu đạt sự không muốn xa rời.
Lộ Đình thậm chí sẽ khẽ nhếch khóe miệng khi đối phương thề “sẽ không bao giờ”. Đó không phải một nụ cười, càng giống như một loại xác nhận. Xác nhận chính mình vẫn bị yêu cầu, bị mãnh liệt, nghẹt thở, không hề giữ lại mà yêu cầu.
Hắn oán giận mẫu thân luôn luôn thiên vị đối phương, từng câu trách cứ trong điện thoại dừng bên tai hắn, hắn lại cũng không thực sự phản bác quá.
Hắn kéo căng một lần, đối phương liền khóc càng hung; hắn buông lỏng một tấc, người kia liền càng xích lại gần một tấc. Lộ Đình ở trong cuộc quan hệ nhìn như bị động này, trước sau nắm giữ nhịp điệu trung tâm nhất.
Hắn không phải không thoát được, là hắn chưa bao giờ thực sự muốn trốn.
Sau này có một lần giao lưu hội liên hợp do quân bộ và tập đoàn tổ chức, Dung Gia là người phụ trách chủ yếu.
Ngày đó kỳ dễ cảm của Lộ Đình đến không hề báo trước, hơi thở lại nồng liệt lại trầm, Dung Gia đỡ hắn vào phòng nghỉ, bị tin tức tố nóng rực trên người hắn bức cho tim đập gia tốc. Hắn cúi đầu áp sát, giọng nói ép cực nhẹ: “Tôi giúp anh đi, Lộ Đình.”
Giây tiếp theo lại bị hung hăng đẩy ra.
Hốc mắt Lộ Đình đỏ lên, hô hấp thô nặng, nhưng vẫn cười nhạo một tiếng, lạnh nhạt nói: “Mày có bệnh sao? Tao có Omega.”
Khoảnh khắc đó Dung Gia hiểu rõ tất cả.
Chính mình bất quá là công cụ Lộ Đình dùng để kích thích người trong nhà, lần này đến lần khác, lần ở sân bay là vậy, rất nhiều lần sau này cũng là, sự ích kỷ của Lộ Đình thật là khó có thể tưởng tượng. Hắn cái gì cũng chưa nói, chỉ cố ý để lại áo khoác của mình ở góc phòng Lộ Đình lúc rời đi.
Xem như một loại trả thù.
Tối hôm đó Dung Gia lại cố ý nói vài câu mập mờ không rõ với Omega kia, cái Omega luôn luôn trầm mặc này lần này lại không nhịn xuống, lạnh nhạt đáp trả.
Khi đi ngang qua phòng nghỉ, Dung Gia từ khe cửa thấy, Lộ Đình cả người quấn chặt lấy đối phương, đầu chôn thật sâu vào cổ Omega, giống một con thú mất khống chế lại ỷ lại.
Mà cái Omega kia thế nhưng không có nửa điểm không kiên nhẫn, chỉ là ôn nhu ôm lại hắn, ngón tay xuyên vào mái tóc đen ướt mồ hôi của hắn, một chút một chút mà vuốt ve.
Lộ Đình chưa bao giờ là cái dạng này. Hắn hẳn là lạnh, cứng, không dao động, nhưng giờ phút này hắn cam tâm tình nguyện sụp đổ sống lưng, bị hơi thở đối phương bao bọc, trấn an, hoàn toàn kiểm soát.
Tin tức tố có lẽ có thể thúc giục sự xúc động của con người, nhưng tuyệt đối sẽ không làm một Alpha buông bỏ tất cả tôn nghiêm cùng phòng tuyến.
Dung Gia đứng trong bóng tối hành lang, cảm thấy trái tim mình bị thứ gì xoắn đến đau đớn.
Đó là yêu, là sa vào, là Lộ Đình miệng chết không thừa nhận, nhưng đã sớm không thoát được tù binh.
Hắn lần đầu tiên đối với người bạn ‘tốt nhất’ của mình, sinh ra sự ghen ghét nóng bỏng lại khó coi.
Lộ Đình rõ ràng ích kỷ giống hắn, dựa vào cái gì có thể có được tình yêu.
Hắn phái người đi điều tra cái Omega kia. Ghi chép chỉnh dung, câu chuyện đẩy bạn học xuống cầu thang thời trung học, tin đồn niên thiếu lạm tình...
Từng việc từng việc, đều bị hắn phơi bày dưới ánh nắng.
Quả nhiên, đối phương luống cuống, giống con mèo bị giẫm đuôi, hoảng loạn thất thố mà chạy trốn khỏi hiện trường.
Lộ Đình cái gì cũng chưa nói nhiều, chỉ liếc đến một tia ánh mắt cảnh cáo, lạnh lẽo như lưỡi đao. Dung Gia cho rằng hắn sẽ tức giận, lại nghe thấy hắn ngữ khí bình đạm, thậm chí mang chút lười biếng điệu: “Cậu ta vốn dĩ danh tiếng đã không tốt, không có gì bạn bè. Hiện tại càng là một người cũng không còn.”
Dung Gia ngước mắt lên, thế nhưng thấy Lộ Đình đang cười. Nụ cười kia rất nhạt, nhưng lại lộ ra một sự chiếm hữu dục gần như ác liệt, lạnh băng mà thỏa mãn.
“Anh không tức giận?” Dung Gia nhịn không được hỏi.
“Tức giận?” Lộ Đình cười nhạo một tiếng, đáy mắt lại sâu lại trầm, “Tôi mới là người đàn ông đầu tiên của cậu ta.”
Dung Gia nói căn bản không phải chuyện này.
Sau này một khoảng thời gian rất dài, Lộ Đình không hề gặp hắn.
Dung Gia nghe được địa điểm nghỉ phép của họ, cũng bay theo. Hắn không nghĩ tới, cái Omega ngày thường dịu ngoan trầm mặc, dường như không hề góc cạnh kia, thế nhưng sẽ không chút do dự che chắn trước người Lộ Đình ngay khoảnh khắc xung đột xảy ra, động tác nhanh đến gần như không giống chính cậu.
Lộ Đình một tay kéo chặt người vào trong ngực, ngón tay đều đang run rẩy, sự hoảng loạn trên mặt là sự thất thố hắn chưa bao giờ gặp qua.
Khoảnh khắc kia Dung Gia đặt tay lên ngực tự hỏi: Đổi lại là hắn, hắn có dám không chút do dự xông lên như vậy không?
Hắn không dám.
Đoạn video kia là chính tay hắn thả ra.
Dung Gia biết, một khi bị Lộ Đình phát hiện, liền tuyệt không khả năng để lọt ra ngoài nửa bức hình ảnh. Cho nên hắn làm vô cùng ẩn nấp, qua tay nhiều tầng, hao hết trắc trở, cũng ném xuống số tiền lớn.
Hắn lần đầu tiên nhìn thấy Lộ Đình như vậy, giống một con dã thú bị chọc giận hoàn toàn, đáy mắt vừa đen vừa trầm, tất cả đều là sát ý.
Cái Alpha bị tóm ra kia bị chỉnh vô cùng thảm, gần như không còn nửa cái mạng.
Dung Gia xác định.
Lộ Đình là thật sự yêu cái Omega kia.
Cái gì tính cách không thích hợp, cái gì chán ghét phiền toái, cái gì nhất định phải nghe lời hiểu chuyện, tất cả những tiêu chuẩn Lộ Đình đã từng giơ cao, trước mặt cái Omega kia vỡ vụn đến không đáng một đồng.
Nhưng cố tình Lộ Đình chính mình còn không thừa nhận, cố chấp lập cái thần miếu lung lay sắp đổ kia.
Sau này có một đợt, nghe nói cái Omega kia nháo muốn ly hôn. Cả người Lộ Đình ở vào một loại áp suất thấp thô bạo, giữa mày đều là sự táo bạo, không ai dám nói thêm một chữ trước mặt hắn.
Bọn họ rất lâu không gặp. Bỗng nhiên có một ngày, Lộ Đình chủ động liên hệ hắn, ngữ khí bình đạm như cái gì cũng chưa từng xảy ra: “Sinh nhật mày sắp tới rồi, tao giúp mày làm cái yến hội đi.”
Dung Gia nắm di động, rất lâu sau không đáp lại.
Có một loại chán ghét bị coi như công cụ.
Dung Gia nửa dựa vào bên cửa sổ, ngữ khí ngả ngớn mang cười, giống thường ngày thăm dò: “Thế nào, Lộ thiếu đây là tính toán nhân dịp yến hội sinh nhật... chính thức tuyên bố tôi?”
Đầu điện thoại kia tĩnh lặng hai giây, ngay sau đó truyền đến giọng Lộ Đình lạnh đến rơi băng vụn: “Tao có vợ, mày đang nghĩ cái gì đấy, mấy năm nay mày nhận được chỗ tốt còn thiếu sao? Tổng nên trả giá chút cái giá đi.”
Khoảnh khắc đó, ý cười trên mặt Dung Gia phai nhạt đi xuống. Tàn thuốc không tiếng động rơi xuống đầu ngón tay, hơi nóng, nhưng hắn không nhúc nhích.
Hắn thẳng đến giờ khắc này mới rõ ràng ý thức được, Lộ Đình kỳ thật cái gì cũng biết.
Hắn chỉ là lười nói.
Dung Gia có chút tác dụng hắn liền giữ lại.
Dung Gia chậm rãi phun ra một ngụm khói, hắn nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, không phân rõ là cười chính mình, hay là cười cái người đàn ông bạc tình đầu điện thoại kia.
Lúc Omega của Lộ Đình té xỉu, Dung Gia liền ở bên cạnh. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt Lộ Đình biểu cảm như vậy.
Như là đột nhiên bị rút đi tất cả sự bình tĩnh và tự giữ, trong ánh mắt thoáng qua một tia bất an và hoảng loạn gần như trẻ con phạm sai lầm.
Sau này một khoảng thời gian rất dài, hắn lại không nghe được bất cứ tin tức nào về cái Omega kia.
Thay vào đó, là sự chấn động Chung gia bị Lộ Đình một tờ đơn kiện trực tiếp cáo lên tòa án quân sự.
Tin tức truyền khắp Đế quốc, không người không kinh ngạc.
Dung Gia nghe được một chút nội tình, ngồi trong văn phòng rất lâu không lên tiếng.
Một đồng phạm giả mạo khác đến nay tung tích không rõ, lệnh truy nã quân bộ đưa ra huyền hồng (mức cao nhất) cao đến mức làm người ta kinh hãi.
Hắn chỉ biết Lộ Đình đã ra tay, chính hắn cũng bị thương không nhẹ, tĩnh dưỡng một khoảng thời gian rất dài.
Tin tức ngoại giới truyền đến ồn ào huyên náo, tiêu đề “Tướng quân bị ám sát” che trời lấp đất, thanh thế cực lớn, nghe nói hắn bị thương rất nặng, uy hiếp đến sinh mệnh.
Nhưng phản ứng đầu tiên Dung Gia nghe được, lại là cảm thấy vớ vẩn, Lộ Đình đang bán thảm.
Hắn dùng một hồi phong ba thật diễn giả làm, bày ra lưới cá giăng khắp trời, bất quá là vì ép người đã trốn đi kia xuất hiện, dù chỉ là một tia manh mối cũng tốt.
Khoảnh khắc đó Dung Gia rõ ràng ý thức được: Lộ Đình đời này đều vượt bất quá người kia.
Mà hắn đại khái, cũng sẽ không còn được gặp lại Lộ Đình nữa.
Bởi vì hắn không còn giá trị.
Bất quá Dung Gia rất may mắn, bởi vì Lộ Đình cùng hắn giống nhau muốn cô độc sống quãng đời còn lại.