Chương 19
Đình Ngọc
Hắn chịu không nổi, không thể kiểm soát tung tích người kia...
Omega của Bùi Phong không lâu sau khi kết hôn liền mang thai, khi sinh còn gửi lời mời đến Lộ Đình.
Lộ Đình đã đi.
Tiệc rượu đầy tháng làm rất náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng cười nói vui vẻ, bong bóng lụa đầy màu sắc bay khắp phòng. Bùi Phong ôm Omega của mình, hai người cúi đầu đùa với em bé trong lòng, cả nhà thân mật chen chúc bên nhau cười.
Lộ Đình đứng ở góc nhìn, trong lòng hụt hẫng không rõ.
Hắn ban đầu cho rằng chính mình căn bản sẽ không hâm mộ loại cảnh tượng này.
Nhưng khoảnh khắc đó, người đầu tiên hắn nghĩ đến lại là người kia.
Gần đây chuyện của Lộ gia và Chung gia này náo đến ồn ào huyên náo, ban đầu chỉ là một vụ bát quái ngoại tình hương diễm, không biết làm sao thế nhưng diễn biến thành một màn tuồng mưa máu gió tanh (tinh phong huyết vũ).
Hiện giờ không ai dám chạm vào mày (làm phật ý) Lộ Đình, ngay cả khi hắn tham dự tiệc đầy tháng, cũng hiếm khi có người tiến lên bắt chuyện, chỉ từ xa nhìn người nọ một thân y phục đen ngồi ở góc, đầu ngón tay kẹp thuốc lá, thần sắc lạnh nhạt.
Một người đàn ông có thể xuống tay tàn nhẫn như thế với vợ và gia tộc vợ, thật sự làm người khó có thể lý giải, thậm chí lạnh cả sống lưng.
Hắn thế nhưng tự tay đưa vợ cùng nhạc phụ vào ngục giam.
Một số người nhận thức Chung Ánh nhưng không biết nội tình chỉ cảm thấy người đàn ông này thật sự quá tàn nhẫn. Các bà vợ trước kia cùng Chung Ánh học chung lớp nghe được tin tức, liếc nhìn nhau, trầm mặc hồi lâu.
“Lộ Đình sợ là điên rồi đi...” Có người nhỏ giọng nói.
Các nàng trước kia coi thường sự yếu đuối của Chung Ánh là thật, nhưng hôm nay lại cũng cảm thấy cái kết cục này quá thảm khốc. Ở chung lâu rồi, các nàng ít nhiều có thể nhận ra người nọ cũng không giống trong lời đồn như vậy bất kham (tệ hại), an tĩnh như một cái bóng.
Chẳng lẽ Lộ Đình cùng cậu ấy ngày đêm đối diện, thế nhưng chưa bao giờ nhìn rõ? Cho dù hai nhà náo đến nông nỗi này, tình cảm năm đó Chung Ánh bồi hắn ra chiến tuyến lẽ nào cũng là giả?
Lộ Đình ban đầu chỉ tính toán lộ cái mặt rồi đi.
Bùi Phong lại ôm đứa bé đi đến trước mặt hắn, nhẹ giọng hỏi hắn có muốn ôm một cái không. Lộ Đình nhìn chằm chằm đoàn sinh mệnh nhỏ bé mềm mại kia, lắc lắc đầu.
Bùi Phong thở dài: “Đại ca, tôi không biết giữa anh và chị dâu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... chỉ là hy vọng anh đừng hối hận quyết định của chính mình.”
Lộ Đình trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: “Cậu làm sao lại muốn có con?”
Bùi Phong sửng sốt, ngay sau đó cười rộ lên: “Kết hôn tự nhiên liền muốn cho trong nhà náo nhiệt chút a! Hơn nữa đây là kết tinh tình yêu của tôi và Tiểu Vinh, chúng tôi đều đặc biệt thích trẻ con.”
Lộ Đình sững sờ tại chỗ.
Người kia... cũng là nghĩ như vậy sao?
Cũng muốn một cái cái gọi là “kết tinh tình yêu”?
Hắn không dám nghĩ tiếp, cơ hồ chạy trối chết.
Sau khi Chung Ánh rời đi tháng thứ 5, mọi người bên cạnh dường như đã hẹn trước, không còn nhắc tới tên cậu ấy nữa.
Lộ Đình thậm chí cảm thấy một loại sợ hãi không rõ, hắn nghĩ, anh xem, tất cả mọi người trên đời này đều có khả năng quên đi em, chỉ có anh sẽ luôn nhớ rõ em.
Cuối năm qua một cái năm quạnh quẽ. Lộ phu nhân đã sớm lẳng lặng dặn dò mọi người giữ im lặng, toàn bộ lồng đèn đỏ trong viện đều có vẻ ảm đạm khác thường.
Lộ nãi nãi (bà nội) từ nhà cũ trở về. Vị lão thái thái hoạt bát này luôn luôn đau Lộ Đình nhất, con nối dõi Lộ gia đơn bạc, nàng tổng mong Lộ Nghệ và Lộ Đình có thể sớm ngày làm nàng bế lên tằng tôn. Nàng lại không phải kẻ điếc, những lời đồn nhảm nhí bên ngoài đã sớm thổi vào tai.
Nàng gọi Lộ Đình đến trước mặt, tinh tế nghe hắn nói xong tất cả sự tình, sau đó cho hắn một cái tát.
Mặt Lộ Đình nghiêng đi một bên, ngây người. Hắn từ nhỏ trừ phụ thân ra không ai động vào hắn một ngón tay, mẫu thân và nãi nãi từ trước đến nay nhất bất công hắn, vì hắn thông minh, có thiên phú, được sủng ái hơn Lộ Nghệ.
Lộ nãi nãi trầm giọng nói: “Chuyện này nên làm thế nào thì làm thế ấy, giao cho người bên cạnh xử lý, con không cần hiệp tư trả thù (lợi dụng chức vụ để trả thù cá nhân).”
Lộ Đình thấp giọng đáp: “Vâng.”
Lộ nãi nãi nhìn chăm chú Lộ Đình, ánh mắt trầm tĩnh lại mang theo uy nghiêm: “Con trước kia hỏi ta, có thể hay không làm được tốt hơn ba ba con, nãi nãi hiện tại nói cho con, con vĩnh viễn siêu việt không được hắn.”
Giọng nói của nàng vững vàng: “Nếu là ba ba con, tuyệt không sẽ làm sự tình ra nông nỗi hiện giờ này. Con nên nhân từ lúc không nhân từ, chỉ biết đấu đá lung tung mà phát giận.”
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài: “Lộ Đình, con con đường này... đi quá thuận lợi.”
Hắn thật sự đi quá thuận lợi sao?
Sắc mặt Lộ Đình tái nhợt đứng tại chỗ, một câu cũng không nói nên lời.
Đêm khuya, hắn một mình ngồi trong phòng ngủ, lặp lại hồi tưởng những lời này, dường như mỗi người đều nói hắn đi quá thuận lợi.
Chỉ có Chung Ánh, năm đó ở chiến tuyến bồi hắn chịu đựng lửa đạn khói súng, từng nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên người hắn, nước mắt không tiếng động mà rơi xuống, giọng khàn khàn nói: “Lộ Đình, cho dù muốn quân công... cũng nhất định trước bảo vệ tốt chính mình.”
Lộ Đình tham dự một cuộc gặp mặt riêng tư, ân sư dạy dỗ hắn nhiều năm trầm mặc rất lâu, cuối cùng vẫn thở dài: “Lộ Đình, lần này... con làm quá mức rồi.”
Sư nương ở đình viện trồng đầy hoa nhài, cánh lá xanh biếc nâng những đóa hoa nhỏ nhắn tinh khiết, giống như sao vụn rơi trên lụa xanh. Lúc chạng vạng hương khí thịnh nhất, nhẹ nhàng từng đợt từng đợt quấn quanh trong gió, ngọt mà lạnh, chui vào hô hấp khi cơ hồ làm người hoảng hốt.
Lộ Đình đứng bên bụi hoa, bỗng nhiên không hề dự triệu mà rơi lệ.
Tin tức tố của Chung Ánh... chính là mùi hương này.
Ân sư nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, giọng nói ôn hòa lại trầm trọng: “Lộ Đình, thừa nhận thua trước tình yêu... không phải chuyện gì mất mặt.”
Không lâu sau, khu E truyền đến tin tức động đất, thương vong thảm trọng.
Nơi đó từng là khu bao vây tiêu diệt trùng thú, năm đó vì đối kháng trùng thú đã không kể giá nào thả xuống vũ khí, dẫn đến đến nay vẫn là một vùng hoang vu rách nát.
Trong hình ảnh tin tức, khắp nơi đều là người dân trôi dạt khắp nơi, ánh mắt mờ mịt, phế tích bụi đất bay tứ tung, tiếng khóc bị tiếng gió cuốn đến đứt quãng.
Người Lộ Đình phái ra đi giống như đá chìm đáy biển, không hề tin tức. Hắn nhìn chằm chằm màn hình, chỉ cảm thấy ngực khó chịu, cơ hồ thở không nổi.
Hắn căn bản không dám tưởng tượng, nếu Chung Ánh cũng là một trong số đó thì sao?
Trước đây hắn thường xuyên mơ thấy Chung Ánh bị thương.
Chung Ánh cả người đầy thương tích nằm trong phế tích, giọng nói mong manh gọi tên hắn, nhưng hắn chạy thế nào cũng không đến được. Mỗi lần bừng tỉnh, mồ hôi lạnh đều thấm ướt áo ngủ.
Hắn chịu không nổi, không thể kiểm soát bất cứ tung tích nào của người kia.
Cứ như vậy tiếp diễn, Lộ Đình thật sự muốn phát điên mất. Nếu vẫn luôn tìm không thấy người, cơn ác mộng này chỉ sợ phải đeo bám cả đời.
Lộ Đình dựa lưng vào ghế, giơ tay che lại đôi mắt đang nóng lên.
Hắn nghĩ, thôi đi, cái gì cũng từ bỏ, không cần quyền thế này, không cần địa vị này, chỉ cần người kia có thể bình an trở về, trở lại bên cạnh hắn.
Ba năm sau.
Khu E, một căn cứ quân sự lâm thời.
Gió cát cuốn theo hơi thở nóng bỏng nhào vào mặt, Phong Mại một phen kéo xuống mặt nạ bảo hộ, vặn chai nước đưa đến bên cạnh người lãnh đạo đang bọc kín mít, sụp vai bất động: “Thủ trưởng, uống nước. Cái xe rách này cũng không biết làm sao, nói neo lại liền neo... Đã gọi người tới sửa, chậm nhất ngày mai cũng có thể đi. Nghe nói nơi này có một người đặc biệt lợi hại, xe gì cũng có thể sửa được.”
Lộ Đình không nói chuyện, chỉ kéo xuống mặt nạ bảo hộ, ngửa đầu rót nước vào miệng.
Giây tiếp theo, hắn lại đột nhiên dốc nửa bình nước còn lại lên đầu mình. Bọt nước theo xương gò má sắc bén cùng mũi hắn lăn xuống, hắn tùy tay vuốt mái tóc ướt ra sau, lộ ra cả khuôn mặt lạnh lùng.
Phong Mại nhìn có chút ngây người.
Hắn nghĩ, trên đời này làm sao có người ngay cả hạ nhiệt cũng soái như một cảnh phim điện ảnh.
“Người đâu?” Lộ Đình rốt cuộc mở miệng, giọng nói bị gió cát mài mòn đến khàn khàn.
“Là chuyên gia bản địa, đáng tin cậy.”
“Sửa xong thì gọi tôi.”
“Vâng.”
Lộ Đình một lần nữa kéo lên mặt nạ bảo hộ, dựa vào một bên nhắm mắt dưỡng thần.
Phong Mại không làm phiền hắn nữa, xoay người cùng người quen ở căn cứ thấp giọng đáp lời.
Đối phương chỉ về phía Lộ Đình: “Địa vị gì? Nhìn không giống người bình thường.”
Phong Mại lẳng lặng làm thủ thế “Hướng về phía trước”, hạ giọng: “Đó chính là người trước kia ở thủ đô đều có thể đi ngang (thế lực lớn). Không biết nổi cơn gió điên gì, từ bỏ tiền đồ rất tốt chạy tới khu E ‘đả kích tội phạm’, người ta thật đúng là làm nên danh tiếng, hiện tại phía đông vùng này ai mà không biết hắn?”
Đang nói, nơi xa đi tới hai người.
Một người xách theo thùng dụng cụ, người kia mặc bộ đồ lao động nửa cũ, thân hình mảnh khảnh, đang hơi nghiêng đầu nói gì đó với đồng bạn. Đường nét mặt nghiêng sạch sẽ, khí chất ôn hòa đến giống một sợi gió nhẹ hiếm có ở khu E.
Phong Mại có chút kinh ngạc: “Cái thể hình này là Omega hay Beta?”
Người bên cạnh gật đầu: “Omega, đừng xem thường cậu ấy, ở đây không có chiếc xe nào cậu ấy sửa không tốt, lãnh đạo tự mình giữ người lại.”
Lộ Đình vốn nhắm hai mắt lại bỗng nhiên mở mắt.
Phong Mại vừa quay đầu lại, hoảng sợ, Lộ Đình đang thẳng tắp nhìn chằm chằm cái thân ảnh đồ lao động kia, ánh mắt giống như than cháy.
Đối phương cúi người kiểm tra gầm xe, hắn cũng vô ý thức cúi vai theo; đối phương đứng dậy khi đường chân căng đến thon dài, hắn cũng đứng thẳng theo, tầm mắt dán từng điểm từng điểm đi lên.
Tay phải người nọ mang găng tay nửa ngón màu đen, năm ngón tay quấn băng dính màu trắng, dường như có chút không thoải mái, nhẹ nhàng xoay hai vòng cổ tay. Cậu ấy đổi sang tay trái lấy công cụ, vừa định lần nữa ngồi xổm xuống.
Nơi xa có người giương giọng nói: “Đình Ngọc!”
Cậu ấy nghe tiếng ngẩng đầu.