Chương 10: Hiểu lầm
Tạ Chiêu gục đầu xuống, mũ áo choàng trùm xuống, để lộ ra độ cong ôn hòa của chiếc cổ trắng như tuyết, dường như không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, ngữ khí bình tĩnh.
“Tôi đi trước.”
Cậu chống gậy dò đường đi qua bên cạnh Ngôn Thừa Dịch, nhưng không chú ý có cầu thang, không cẩn thận bước hụt, trong nháy mắt lảo đảo ngã xuống, ngay sau đó được một đôi tay vững vàng đỡ lấy.
Giữa lúc trời đất quay cuồng, cậu ngã vào khuỷu tay của Ngôn Vô, đột nhiên ngẩng đầu lên, trán cọ qua cằm Ngôn Vô.
Không khí dường như yên lặng, Tạ Chiêu sững sờ tại chỗ, Ngôn Vô cũng không buông tay.
“Là vì hắn sao?”
Ngôn Vô nhẹ giọng nói.
Tạ Chiêu: “Cái gì?”
“Bởi vì hắn nên mới từ chối ——”
“Thượng tướng Ngôn!!”
Cửa sàn đấu, một giáo viên túm tai một học sinh đi vào, lớn tiếng gào lên khiến toàn bộ sàn đấu vang vọng tiếng vọng: "Tôi mang cái thằng ngốc này tới xin lỗi!!"
Phía sau hai người là Tạ An đang cắm tay vào túi quần.
Tạ Chiêu lập tức thoát ra khỏi khuỷu tay Ngôn Vô, sắc mặt tái nhợt.
Ngôn Vô rũ mắt không nói.
Ngôn Thừa Dịch biểu cảm khó coi.
Không khí vô cùng đình trệ.
Thượng tá Chu Tấn vừa thấy nhiều người như vậy, cười hì hì nói: "Ồ! Đây không phải cháu ngoại của cậu sao? Cửu ngưỡng cửu ngưỡng a! Vị này là ai vậy? Trùng hợp quá, mọi người đều ở đây, thế thì vừa hay!"
Chu Tấn vừa dẫm chân, đạp Chu Tông ngã lăn ra đất kiểu "chó bò": "Lên! Thằng ngốc, xin lỗi trực tiếp!"
Chu Tông khóc không ra nước mắt: "Xin lỗi Thượng tướng Ngôn, tôi là thằng ngốc, tôi là thằng đại ngốc, tôi sai rồi, không nên đối với anh không tôn kính, từ hôm nay trở đi anh là anh trai tôi, anh là anh ruột của tôi!"
Chu Tấn: "Hắc! Nghĩ hay đấy."
“……”
Ngôn Vô nhìn về phía Chu Tông vẻ mặt đưa đám, lại nhìn về phía Chu Tấn vẻ mặt ngốc nghếch, rơi vào trầm mặc.
Sức mạnh di truyền vẫn là quá lớn.
“Trường chúng tôi còn có việc, xin phép không làm phiền nữa.”, Ngôn Thừa Dịch không muốn ở lại lâu với Ngôn Vô, "Tạ Chiêu, đi thôi."
Hai bố con Chu Tấn, Chu Tông vừa nghe thấy người này gọi Tạ Chiêu, biểu cảm lập tức trở nên trống rỗng, đồng loạt nhìn về phía sau —— Tạ An nhai kẹo cao su thổi một cái bong bóng, nheo mắt nhìn về phía Tạ Chiêu, "Bốp" một tiếng, bong bóng bị thổi vỡ.
Trong nháy mắt, hai bố con Chu Tông tưởng rằng Tạ An muốn chửi người.
Nhưng Tạ An nhướng mày: "Từ nhỏ đến lớn anh đều thích giành đồ của tôi, nhưng lần này... tặng anh, không cần khách sáo."
"..."
Tạ Chiêu không nói một lời nhặt cây gậy dò đường lên.
Khi đi qua bên cạnh Ngôn Vô, tay áo cậu cùng đầu ngón tay của Ngôn Vô cọ qua, bị níu lại một chút.
Trong hoạt động tình nguyện, mỗi lần Tạ Chiêu phải rời đi, Thôi Gia Nghiên cũng là như vậy, giống như một đứa trẻ rất ngoan ngoãn vươn tay níu lại.
Tạ Chiêu như bị sợi tơ nắm lấy mà run lên một chút, lại im lặng rút ống tay áo ra.
Động tác này quá nhẹ quá nhanh, trừ bọn họ ra, không ai chú ý tới.
Chu Tông há hốc miệng nhìn theo hai người rời đi, lại xem biểu cảm không hề dao động của người anh em tốt Tạ An, kinh ngạc nhận ra mình hình như đã ăn được một tin tức nội bộ mới mẻ của giới hào môn.
Tạ An nhẹ nhàng đá hắn ta: "Còn không đứng dậy, thích kiểu chó bò vậy, lần sau kéo cờ nghi thức lên khán đài chủ tịch mà bò."
"Ối!" Chu Tông nghe lời Tạ An quen rồi, lập tức đứng dậy, hoàn toàn không nghĩ đến lời này có nên hay không do Tạ An nói ra.
Ánh mắt Tạ An như vô tình đảo qua phản ứng của Ngôn Vô, tự nhiên cười nói: "Đi thôi, ăn cơm đi, chậm nữa A Tông sẽ chết đói mất."
Chu Tấn đập một cái vào đầu: "Đúng đúng đúng! Hôm nay mới khai giảng, nhà ăn đặc biệt phục vụ không giới hạn, đi thôi Thượng tướng Ngôn, nhà ăn học viện quân sự Trung Ương ngon hơn căn cứ nhiều."
Ngôn Vô mím môi mỏng, lạnh lùng nói: "Không được, các người tự đi đi."
Chu Tấn buồn bực nói: "Vì sao vậy Thượng tướng Ngôn?", Chu Tông cũng ghé lên: "Vì sao vậy anh Ngôn?"
Ngôn Vô: "Tôi có chứng sợ vật lớn, sợ mấy thằng đại ngốc."
Tin tức người thừa kế trẻ tuổi của nhà họ Ngôn hạ cánh với vị trí hạng nhất học viện quân sự Trung Ương được truyền khắp giới hào môn, trong lúc nhất thời Ngôn Thừa Dịch nhận được vô số thiệp mời và thư bái thiếp, Ngôn Thừa Dịch nghiến chặt răng liên lạc với Ngôn Vô, giải thích tình hình cho anh ta.
Vài tiếng đồng hồ sau mới nhận được hồi âm: 【 từ 】
Ngôn Thừa Dịch mặt lạnh ngậm thuốc lá trả lời từng thiệp mời và bái thiếp đó, đột nhiên cảm thấy mình vô duyên vô cớ giống một người quản gia.
Sau khi xử lý xong tất cả mọi việc, hắn nhìn vào WeChat cá nhân, liên lạc với Tạ An dừng lại ở ba ngày trước.
【 tôi đang trên đường đến học viện quân sự Trung Ương 】
【 mang cà phê cho cậu này 】
【 sau khi xong cùng nhau ăn cơm đi 】
Tất cả đều là hắn gửi, đối phương cho đến nay không có hồi đáp.
Kỳ thật lật lên lịch sử trò chuyện, Tạ An hồi đáp cũng vô cùng lạnh nhạt, về cơ bản đều là "Ừm", "Có", "Đừng tới", "Tự cậu quyết định" và các từ tương tự, có khi huấn luyện thì có thể mấy ngày liền không trả lời tin nhắn.
Có lẽ là Tạ An không thấy.
Ngôn Thừa Dịch tự lừa mình dối người mà nghĩ, giây tiếp theo, Tạ An cập nhật vòng bạn bè.
Không có văn án, chỉ có một tấm hình.
Ngôn Thừa Dịch nhấn vào phóng to, phát hiện đều là những bức thư cảm ơn do những người được giúp đỡ gửi đến.
Gia đình họ Tạ làm rất nhiều việc từ thiện dưới danh nghĩa Tạ An, bản thân Tạ An cũng sẽ định kỳ quyên giúp rất nhiều học sinh nghèo khó, thất học, cùng những bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo không đủ khả năng chi trả tiền thuốc men.
Nhận được thư cảm ơn là chuyện thường xuyên, Tạ An thường lấy ra một vài bức ảnh chụp đăng lên vòng bạn bè, chỉ là lần này, trên bức thư cảm ơn ở vị trí trung tâm có thêm lời hồi đáp viết tay của Tạ An.
Bức thư đó nét bút còn non nớt, là một đứa trẻ viết, hỏi anh trai Tạ An có người mình thích không? Chờ khi lớn lên phân hóa thành Alpha thì cậu muốn kết hôn với anh trai Tạ An.
Nét chữ phóng khoáng sắc bén của Tạ An hồi đáp: Cảm ơn sự yêu thích, nhưng anh trai có người mình thích rồi.
Ngôn Thừa Dịch lại hút thêm một điếu thuốc, thẳng đến khi thuốc tàn, móc điện thoại ra gọi vào số của Tạ Chiêu: “Alo? Tạ Chiêu, trang điểm thật đẹp vào, ngày mai đến nghe khóa của tôi.”
Tạ Chiêu chậm rãi nói: “Mày bị tâm thần à?”
"Ngày mai 10 giờ sáng, tôi đã để lại cho mày một chỗ ở hàng đầu, nếu mày không đến, khóa học ngày mai chính là video giám sát của mày."
"..."
Tạ Chiêu cúp điện thoại.
Đại học nghệ thuật tuy rằng mở rộng tuyển sinh rất nhiều học sinh, nhưng vẫn tài chính dồi dào mà duy trì phòng ký túc xá bốn người, trên là giường dưới là bàn, trang thiết bị sinh hoạt hàng ngày đầy đủ mọi thứ. Tạ Chiêu đối diện với chiếc máy giặt trong phòng vệ sinh mà khó khăn.
Bảo cậu tháo máy giặt ra để lắp ráp thành vũ khí sát thương, cậu có thể tạo ra vài cái không trùng loại, còn bảo cậu khởi động máy giặt, cậu sờ soạng những cái nút nhô lên trên bề mặt, giống như một con cừu nhỏ lạc đường.
Một con cừu nhỏ lạc đường lại còn trầm mặc.
Bạn cùng phòng gõ gõ cửa phòng vệ sinh: "Xong chưa? Tao muốn đi WC."
Tạ Chiêu ôm quần áo tự kỷ mà đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Bạn cùng phòng nhìn bóng lưng Tạ Chiêu, cười nhạt một tiếng bí ẩn.
Tạ Chiêu nổi tiếng ngay từ ngày đầu tiên đi học.
Ban đầu là vì vẻ ngoài.
Tóc dài, hai mắt quấn băng gạc, làn da trắng như tuyết, vừa đến trong phòng học liền gây ra một chút chấn động nhỏ.
Sau khi tự giới thiệu, liền có người nhận ra đây là người ở học viện quân sự Trung Ương ngồi bên cạnh Ngôn Thừa Dịch, lập tức có chút vi diệu.
Khi Ngôn Thừa Dịch nhận lời mời đến đại học nghệ thuật, rất nhiều học sinh đều kích động phát điên, mị lực của một Alpha hàng đầu không phải đùa, ngay ngày hôm đó diễn đàn của trường đã xây lên không ít những tòa nhà cao tầng về Ngôn Thừa Dịch.
Kỳ thật, ngày hôm đó chủ đề được thảo luận sôi nổi nhất là hạng nhất của trường bên cạnh, nhưng chưa đến một đêm tất cả các bài viết liên quan đều bị trường đích thân hạ lệnh phong tỏa, ngoại trừ một bức ảnh vô tình lọt vào khung hình bị chụp lại mà căn bản không thấy rõ mặt vẫn còn tồn tại, không còn bất cứ một bức nào khác.
Bức ảnh còn sót lại đó, dựa vào một bóng hình mơ hồ, đã có 24 nghìn lượt thích.
Chủ đề này cũng giống như những bài viết ồn ào bị xóa sạch kia mà không thể nhắc đến, cuối cùng ẩn mình trong ánh sáng mờ ảo và đầy mộng ảo.
So sánh với đó, Ngôn Thừa Dịch trên lớp nhã nhặn lễ độ, phong thái phi phàm, sẽ trả lời câu hỏi của học sinh lại sống động hơn nhiều.
Cho nên tin tức của Tạ Chiêu cũng đương nhiên bị bóc ra, bao gồm nhưng không giới hạn ở chỉ lui tới với tầng lớp Alpha thượng lưu, tính tình táo bạo kiêu ngạo, thành tích lộn xộn chỉ có thể có bằng tốt nghiệp...
Một vài người đã rục rịch muốn đến gần ngay lập tức trở nên thành thật, không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Bạn cùng phòng quan sát Tạ Chiêu mấy ngày, phát hiện tin đồn quả thật là thật.
Thành tích kém đến lộn xộn, tùy tiện một học sinh chuyên nghiệp bịt mắt vẽ cũng không thể vẽ xấu như cậu ta, cậu ta chưa bao giờ dùng cụm từ "ma khóc sói gào" để hình dung một bức tranh, chỉ cảm thấy giấy vẽ bị vũ nhục.
Tính cách cao ngạo coi thường người khác, đến ở được ba ngày trước nay chưa từng chủ động nói một câu với người khác, một mình cô lập ba người.
Bạn cùng phòng trợn trắng mắt: "Ngầu như vậy ở ký túc xá làm gì, sao không mua căn hộ ở cổng trường luôn đi."
Tạ Chiêu thử gấp quần áo đã thay ra, sau khi không ngừng nỗ lực thì giống như mở mấy tờ bánh trứng gà méo xẹo.
Tạ Chiêu: "..."
Trong lúc hoảng hốt, Tạ Chiêu trong lòng dâng lên một ý nghĩ: Cậu thật sự có thể sống đến ngày bệnh chết một cách thuận lợi sao?
Ngày hôm sau, Tạ Chiêu mặt mộc xuất hiện ở cửa phòng học khoa tài chính, trừ con người ra, không mang theo bất cứ thứ gì.
Tất cả mọi người kinh ngạc: Người này trực tiếp diễn luôn, lười cả diễn kịch, đuổi theo giáo sư Ngôn đến tận lớp học luôn rồi.
Có người chụp ảnh xong đăng lên diễn đàn, rất nhanh liền lan truyền ra ngoài.
Học viện quân sự Trung Ương.
Trên lớp lý thuyết, điện thoại Tạ An rung lên vài tiếng, cậu đặt điện thoại xuống dưới bàn học nhấn vào, Chu Tông gửi cho cậu một đường link diễn đàn của đại học nghệ thuật.
【 Anh trai mày 】
【 cùng vị hôn phu của mày 】
【 Tình huống gì thế? 】
Mày Tạ An nhíu chặt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía hàng đầu, Ngôn Vô đeo tai nghe, đang cúi đầu xem tài liệu.
Tạ An lúc này mới hồi đáp: 【? 】
Đối phương lập tức thu lại tin tức "vị hôn phu" này, 【 cùng Ngôn tổng 】
Tạ An: 【 Tạ Chiêu thích Ngôn Thừa Dịch lâu rồi 】
【 [ mạnh ][ mạnh ][ mạnh ]】
【 Thế mày tính làm sao? 】
Động tác gõ chữ của Tạ An dừng lại, ánh mắt rơi xuống khung chat ở phía trên.
Đó là khung chat của Ngôn Vô.
Ngoại trừ dòng chữ nhắc nhở "Đã thêm bạn bè", trống rỗng.
Tạ An nhớ đến vòng bạn bè được vô số người like kia của mình, nhiều người như vậy mà duy độc không có anh ta.
Thế là trong giờ giải lao, bàn trước Ngôn Vô vừa đi, Tạ An liền ngồi vào chỗ của Ngôn Vô, "Này, thằng ngốc Chu Tông này vừa mới gửi cho tao cái này."
Tạ An nhấn vào đường link diễn đàn, đưa ảnh chụp cho Ngôn Vô xem.
Trong ảnh chụp, Omega tóc dài ngồi ở gần cửa sổ đang gục đầu ngủ gật, góc chụp từ phía sau, vừa vặn chụp được Ngôn Thừa Dịch đang cầm sách trên bục giảng, nhìn Tạ Chiêu.
Ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ vừa hay chiếu lên người Tạ Chiêu đang hôn mê, mỗi sợi tóc đều đang phát sáng.
"..."
Ngôn Vô bình tĩnh ngẩng đầu: "Cậu muốn biểu đạt cái gì?"
Tạ An thu lại đường link, bên dưới lịch sử trò chuyện lưu lại từ "tình huống gì thế" cho đến "thế mày tính làm sao?".
Tạ An nhếch miệng cười, nói đùa: "Tao có thể làm gì? Tao cũng rất tuyệt vọng mà."
Ngôn Vô nhìn chằm chằm câu "Tạ Chiêu thích Ngôn Thừa Dịch lâu rồi" rất lâu, mím môi không nói.
Một lát sau cúi đầu gửi một tin nhắn.
Trước khi tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên vội vã từ WC trở về: "Tạ An! Ai cho phép em vi phạm quy định mang điện thoại! Cho rằng thành tích tốt là có thể muốn làm gì thì làm đúng không! Điện thoại giao lên đây!"
Tạ An: "..."
Khi tan học, tin nhắn của Tân Nghi bắn đến: là một tấm hình, một phòng riêng trong tiệm lẩu gần trường, Thôi Gia Nghiên đang nghịch điện thoại mới mua.
Tân Nghi: 【 tan học, đến ăn cơm không? 】
"Ngôn Vô!" Tạ An ở phía sau gọi: "Anh muốn đi nhà ăn ăn cơm sao? Cùng nhau đi."
Tân Nghi: 【 tôi tên là Tạ Chiêu 】
Ngôn Vô tắt điện thoại, nói với Tạ An: "Không được."