Ví tiền rủng rỉnh khiến người ta trở nên ngông nghênh, đến mức tôi quên mất số tiền này đến từ đâu, cho đến khi gần tan tầm, tin nhắn của ông chủ kéo tôi trở lại thực tại.
【Nhà cậu hay nhà tôi?】
Tôi né tránh, giả vờ như không nhìn thấy, nhưng Thẩm Phù không ở công ty lại như đã lắp camera giám sát bên cạnh tôi, một loạt tin nhắn dồn dập tới.
【Định nhận tiền rồi không nhận người à?】
【Đừng giả chết, tôi biết cậu đang xem, nói đi!】
【Tiền Đa Đa, cho cậu ba giây.】
【1】
Không dám giả vờ nữa, tôi buộc phải khuất phục trước uy quyền mà trả lời:
【Xin lỗi, Tổng giám đốc Thẩm, vừa nãy tôi đang bận nên không thấy, tôi nghĩ... khách sạn sẽ tốt hơn.】
Không phải đang yêu đương, đến nhà người ta thì tính là gì chứ.
【Bảy giờ, Lam Hải, 1101.】
Thẩm Phù hạ tối hậu thư, tôi không tình nguyện thu dọn đồ đạc, vẻ mặt như thể đi chịu c.h.ế.t mà bước ra khỏi văn phòng.