Nửa đêm, tôi trằn trọc không ngủ được, trong đầu toàn là mười vạn tệ.
Mười vạn tệ có thể giúp tôi, một người vừa tốt nghiệp, thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất không phải ngày nào cũng ăn mì tôm, không phải tiếc tiền gọi xe trong ngày mưa bão, không phải mặc một chiếc quần lót rách rồi lại vá.
Và những điều này chỉ cần nằm xuống là có được.
Không có gì to tát cả, dù sao cũng chỉ một lần, một lần là đủ rồi.
Nghĩ thông suốt, tôi liền gửi một tin nhắn cho ông chủ.
【Tổng giám đốc Thẩm, tôi đồng ý.】
Nửa ngày không thấy hồi âm.
Lòng tôi nóng như lửa đốt, bèn gọi điện thoại.
Bên kia vừa bắt máy, tôi lập tức hỏi: "Tổng giám đốc Thẩm, anh đã xem tin nhắn chưa?"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói giận dữ: "Tiền Đa Đa, cậu biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
Tôi thành thật trả lời: "Ba giờ hai mươi phút."
Thẩm Phù cười gằn, giọng nói âm trầm: "Cậu có muốn bị tôi cưỡng h.i.ế.p trước rồi g.i.ế.c sau không?"
Thô tục vô cùng, tôi thầm phỉ báng trong lòng, rồi nói: "Tôi chỉ muốn nói với anh là tôi đã đồng ý, với lại không phải chính anh đã nói lúc nào cũng có thể tìm anh sao?"
Tôi nghe thấy đối phương hít một hơi thật sâu, dường như đang cố gắng kiềm chế cơn giận.
Giọng nói hạ rất thấp: "Biết rồi, còn chuyện gì nữa không?"
Tôi thăm dò: "Vậy mười vạn tệ kia anh sẽ không thất hứa chứ."
Tút một tiếng, điện thoại bị dập.
Quả nhiên... anh ta đang đùa giỡn tôi!
Tôi giận dỗi trừng mắt nhìn điện thoại, đột nhiên nó rung lên hai cái.
Mở ra, một tin nhắn chuyển khoản hiện lên, kèm theo một câu nói.
【Nếu lần sau còn dám gọi tôi dậy vào nửa đêm, cậu sẽ c.h.ế.t chắc đấy.】
Hai mắt tôi sáng rực nhìn chằm chằm vào dãy số, đếm đi đếm lại mấy lần, xác nhận đúng là mười vạn tệ, tôi vui sướng ôm điện thoại hôn mấy cái.
Ngay cả khi nhìn thấy tin nhắn đe dọa kia cũng cảm thấy vô cùng hiền lành, vui vẻ đáp lại một tin: 【Đã nhận, ông chủ tuyệt vời!】