Văn Khâu vừa ăn dâu tây vừa nghĩ, Kỷ Liêu rõ ràng chỉ là một người, nhưng biệt thự lại trở nên náo nhiệt vì sự hiện diện của Kỷ Liêu.
Vì đã tương đối trễ, Kỷ Liêu cũng không làm đồ ăn quá phức tạp.
Một đĩa thịt bò xào cay, một đĩa rau cải thìa xào cay, lại thêm một đĩa gỏi rau củ.
Dọn lên bàn.
Văn Khâu đã rót rượu xong, hai chiếc ly có chân dài, mỗi ly đổ một chút rượu vang đỏ.
“Uống rượu nho, tôi có phải nên chiên bò bít tết không?”
Kỷ Liêu buông đĩa, trưng cầu ý kiến Văn Khâu.
“Đều giống nhau, không vội.” Văn Khâu lại không bận tâm, rượu vang đỏ đi kèm ớt cay, hắn ăn mặt không đổi sắc.
Kỷ Liêu cười hắc hắc, lập tức ngồi xuống.
Hai người nhất thời không nói gì, mỗi người uống phần mình.
Rượu vang đỏ độ cồn cũng không cao, Kỷ Liêu âm thầm suy nghĩ, cái này phải uống đến mức nào Văn Khâu mới có thể say.
Đang vắt óc tìm đề tài để “nhắm rượu”, điện thoại “Leng keng” một tiếng, nhắc nhở tin nhắn mới.
Kỷ Liêu cầm lấy xem, là Trần Tử Lê gửi tới:
【 Tan cuộc, tao khóc c.h.ế.t thật sự, vì sao a! Vì sao a!!! 】
Kỷ Liêu hiểu tâm trạng Trần Tử Lê, không đợi trả lời, tin nhắn thứ hai lại tới:
【 Chúng ta muốn đi liên hoan, mày đi đâu? Về trường học không? Đêm nay cảm ơn mày nha, bỏ lỡ trận concert này tao phải hối hận cả đời ô ô ô ô! 】
Kỷ Liêu hồi đáp:
【 Tao đêm nay có việc không về trường học, mày tự mình chú ý an toàn nha, đừng chơi quá muộn. 】
【 Sờ sờ đầu.JPG 】
Gửi xong, úp điện thoại xuống bàn, Kỷ Liêu mới phát giác ánh mắt Văn Khâu, đang nhìn chằm chằm mình.
“Là bạn cùng phòng tôi.” Kỷ Liêu lập tức giải thích: “Buổi biểu diễn kết thúc, cậu ấy muốn cùng các fan khác đi tụ họp.”
Văn Khâu phản ứng lãnh đạm, “Ân” một tiếng, mới chậm rì rì hỏi: “Cậu cùng bạn cùng phòng quan hệ rất tốt?”
Kỷ Liêu nhấp một ngụm rượu, gật đầu nói: “Hẳn là vậy, bạn cùng phòng tôi người đều rất tốt, đối với tôi cũng không tệ, chúng tôi ở chung thật sự hòa hợp, không có mâu thuẫn.”
Rượu này không biết từ đâu ra, vị ngọt thơm khi vào miệng, không có chất cay độc, chất lỏng chảy qua yết hầu, đầu lưỡi còn sẽ dâng lên hương vị hậu cam.
Khá dễ uống.
Vừa dứt lời, Kỷ Liêu liếc sắc mặt Văn Khâu, đột nhiên nhanh trí mà bổ sung: “Đương nhiên trường học có tốt hơn nữa, cũng không bằng ở chỗ này tốt, có thể mỗi ngày cùng Văn tiên sinh gặp mặt.”
Nịnh hót đến vô cùng vang dội, nói xong Kỷ Liêu còn tự tán thưởng mình, một hơi uống hết rượu trong ly.
“Rượu này ngon thật, tôi rót thêm chút.” Kỷ Liêu vừa rót cho mình, vừa hỏi: “Văn tiên sinh còn muốn không?”
Văn Khâu rót rượu cũng chỉ che lại đáy ly, lúc này cũng không thấy.
Không biết có phải là ảo giác không, Kỷ Liêu thế nhưng cảm thấy sắc mặt Văn Khâu so với trước kia tốt hơn chút.
Đẩy cái ly, Văn Khâu gật đầu.
Kỷ Liêu không chút do dự, “Tấn tấn tấn” (tốc độ nhanh) đổ cho Văn Khâu một bát lớn.
“Dù sao ở nhà mình, chúng ta có thể uống tùy tiện đi?” Anh đẩy rượu cho Văn Khâu.
Văn Khâu cười như không cười liếc anh một cái: “Được.”
“Hắc hắc.” Kỷ Liêu lại cười rộ lên, bưng ly uống rượu.
________________________________________
Một giờ sau, Kỷ Liêu cảm giác đôi đũa đang xoay vòng.
“Kỷ Liêu, cậu say rồi.”
Giọng Văn Khâu không nóng không lạnh, hoàn toàn không có dấu hiệu “thú tính quá độ”.
Kỷ Liêu không phục.
“Tôi không có say.”
Anh lắc đầu, kiên cường nói: “Tôi chỉ là có một chút chóng mặt.”
Văn Khâu không tỏ ý kiến, chỉ là yên lặng uống phần mình.
Kỷ Liêu không chỉ chóng mặt, tứ chi còn có chút bay bổng. Anh đơn giản gục xuống bàn, nghiêng đầu xem Văn Khâu.
Khi đi concert, Văn Khâu mặc áo sơ mi quần tây, áo khoác gió.
Lúc này trở lại địa bàn của mình, đã thay đổi quần áo ở nhà rộng thùng thình mềm mại.
Mặc dù kiểu tóc và kính mắt không thay đổi, nhưng cả người thoải mái hơn rất nhiều.
Làn da trắng lạnh của hắn dưới tác dụng của cồn, hơi hơi phiếm hồng, rượu vang đỏ dính bên môi cũng theo đó trở nên diễm lệ.
Đẹp cực kỳ.
Không nghĩ ra.
Thật sự là không nghĩ ra.
“Văn Khâu ngài không cần quá khổ sở.” Anh ngẩng đầu lên nói:
“Nếu ta là Lâu Duyệt, ta khẳng định chọn ngài.”
“?”
Nói rồi, Kỷ Liêu lại ủ rũ lên, “Đông” một tiếng, trán đập xuống bàn:
“Đáng tiếc tôi không phải Lâu Duyệt, tôi không xứng.”
Văn Khâu: “……”
Chần chờ mà vươn cánh tay, lòng bàn tay Văn Khâu, nhẹ nhàng xoa xoa gáy Kỷ Liêu.
“Thật sự thích tôi?”
Giọng Kỷ Liêu rầu rĩ: “Rất khó để không thích.”
Anh lại lần nữa ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Văn Khâu, nghiêm túc mà nói: “Ngài đẹp, năng lực lại mạnh, đối với bạn bè giảng nghĩa khí, đối với cấp dưới lại hào phóng.”
Anh chỉ chỉ chính mình: “Đối với tôi cũng đặc biệt tốt, cho tôi tiền tiêu, cho tôi chỗ ở, đưa tôi đi học, ô, chưa từng có người đối với tôi tốt như vậy quá, chỉ có ngài.”
Lắc lư đầu, Kỷ Liêu càng nói càng phiền muộn: “Thích ngài là một chuyện tự nhiên không gì bằng. Không thích ngài, mới rất khó làm được.”
Giọng nói vừa dứt, anh chống bàn che lại đầu, giống như gặp phải việc khó kinh thiên.
“…… Cảm ơn.”
Văn Khâu cũng không nghĩ tới mình sẽ để lại ấn tượng như vậy cho Kỷ Liêu.
Một đường đi tới, anh ta cũng cảm thấy mình làm không tốt, ngay cả Lâu Duyệt không thích anh, anh cũng cảm thấy là vấn đề của chính mình.
Hiện tại có người nói với anh, anh đã rất tốt.
Rất thích anh.
Mặc dù người này là ma men.
Văn Khâu nói không rõ cảm giác trong lòng, chỉ là cảm thấy mềm mại.
Còn muốn đối với Kỷ Liêu tốt hơn một chút.
“Cậu say rồi, tôi đỡ cậu đi nghỉ ngơi.”
Văn Khâu không cho Kỷ Liêu uống nữa, Kỷ Liêu lại nghe lời, dưới sự nâng đỡ của anh, thuận theo mà đứng dậy bước đi.
Sau đó ngã khuỵu xuống đất.
Văn Khâu: “!”
“Tôi không sao!”
Hai chân Kỷ Liêu mềm nhũn không dùng được lực, nhưng lại cảm thấy không đau dường như, một lần nữa ý đồ đứng lên.
Văn Khâu ở một bên hỗ trợ, nhưng người say trọng tâm không ổn không nắm được trọng điểm, đứng lên thì đổ, đứng lại thì ngã.
Văn Khâu từ bỏ.
“Ôm tôi.”
Hạ xong mệnh lệnh, Văn Khâu liền dùng sức hai tay, chặn ngang ôm Kỷ Liêu lên.
“A!”
Kỷ Liêu hoảng sợ, vội vàng ôm lấy cổ Văn Khâu.
Đồ điện phòng bếp biệt thự đều là cao cấp, trên người Kỷ Liêu không có nửa điểm mùi khói dầu.
Mùi nước hoa Omega trước đây bị dính vào cũng sớm đã tan đi.
Hiện tại dán ở trong lòng Văn Khâu, Văn Khâu ngửi được, là hương rượu nhàn nhạt, cùng với như có như không, hơi thở Alpha ——
Pheromone của chính Văn Khâu.
Hương lạnh quen thuộc của Kỷ Liêu lại lần nữa phát ra từ trên người Văn Khâu, chỉ là anh mắt say lờ đờ m.ô.n.g lung không chú ý tới.
Văn Khâu ôm Kỷ Liêu lên lầu, đi phòng Kỷ Liêu.
________________________________________
Kỷ Liêu ngủ một giấc thật sâu.
Lại mở mắt, đầu óc trống rỗng.
Họa tiết hôm nay, sao lại không giống ngày thường vậy.
Kỷ Liêu còn tưởng rằng mình ở ký túc xá, mờ mịt nửa ngày, đột nhiên ngồi bật dậy.
Họa tiết hôm nay, cái giường này, đồ nội thất này.
Anh ở biệt thự a!
Ký ức bay nhanh thu hồi, concert, Trần Tử Lê, Mạnh Thư Dập, Văn Khâu, uống rượu……
Sau đó anh uống say.
Phía sau xảy ra cái gì anh hoàn toàn không nhớ rõ, vừa lăn vừa bò mà trèo xuống đất, phát hiện quần áo của mình vẫn là bộ tối hôm qua.
Sờ sờ cổ, trơn tru như cũ.
Không có chuyện gì xảy ra.
Kỷ Liêu có chút nhụt chí.
Ngược lại nghĩ lại, cốt truyện trước đây cũng kỳ quái như vậy, lần này cũng không tính ngoài ý muốn.
Kỷ Liêu lại bình tĩnh xuống dưới.
Quanh quẩn một vòng không tìm thấy điện thoại, Kỷ Liêu cũng không biết hiện tại mấy giờ.
Đơn giản tắm rửa một cái, thay đổi một bộ quần áo, xuống lầu.
Quả nhiên, điện thoại còn ở trên bàn cơm.
Hết sạch pin, mặt trời lên cao, Kỷ Liêu vốn tính toán sạc pin trước, lại làm bữa sáng.
Kết quả ánh mắt đảo qua, phát hiện tin nhắn ngân hàng.
【 Thông báo Ngân hàng Hoa 】 Kính gửi quý khách, tài khoản đuôi 7788 của ngài nhận được khoản chuyển khoản 200,000 nhân dân tệ……
Giọng Văn Khâu cũng đồng thời vang lên: “Tỉnh rồi?”
Kỷ Liêu bỗng chốc quay đầu lại.
Văn Khâu đứng ở trên lầu, cách lan can, bốn mắt nhìn nhau với Kỷ Liêu.
“Cảm ơn Văn tiên sinh!”
Kỷ Liêu lớn tiếng nói.
Cảm kích là thật sự, ai sẽ cự tuyệt tiền sống sờ sờ đâu!
“Ân.”
Văn Khâu lại nhàn nhạt.
Kỷ Liêu xoay người liền muốn đi nấu cơm, lão gia Văn Khâu anh tất phải hầu hạ tốt!
Vừa xắn tay áo lên chuẩn bị làm lớn một hồi, Văn Khâu từ trên lầu xuống dưới, đi vào nhà ăn.
“Kỷ Liêu.” Anh nói.
Kỷ Liêu lập tức chân chó mà đáp lại: “Làm sao vậy Văn tiên sinh? Ngài yêu cầu gọi món gì?”
Văn Khâu nhìn Kỷ Liêu.
Tối hôm qua còn gọi tên anh ta, hôm nay lại gọi tiên sinh.
Xem ra là “mất trí nhớ”.
Văn Khâu có chút muốn cười, lại thu liễm, nói: “Dọn từ trường học về đây đi.”
Không có ý tưởng khác, chỉ là pheromone của người khác quá khó ngửi.
Anh thật sự không thích trên người Kỷ Liêu có mùi hương của người khác.