“Thật sự muốn ly hôn à?”
Lục Trạch dựa vào tủ, lười biếng hỏi tôi.
Tôi không nói gì.
Đi tới, đưa đơn ly hôn đến trước mặt anh ta.
Lục Trạch cúi đầu liếc mắt một cái, rồi lơ đãng ngẩng mắt lên nhìn tôi.
“Lại vì chuyện gì nữa?”
“Vì anh tăng ca không về, nên em giận à?”
Chiếc áo sơ mi trên người Lục Trạch nhăn nhúm, hai cúc áo trên cùng mở ra.
Anh ta không hề nhận ra mùi tin tức tố của một Omega khác trên người mình nồng đến mức nào, và… dấu hôn trên cổ.
Tất cả đều cho tôi biết.
Đêm qua, anh ta lại một lần nữa lên giường với người khác.
Chỉ cần tôi không vạch trần.
Lục Trạch sẽ không thừa nhận.
Ví dụ như bây giờ.
Anh ta vẫn có thể mặt không đổi sắc mà nói với tôi rằng tối qua anh ta tăng ca.
Dù biết rõ trong lòng tôi hiểu hết.
Tôi bình thản nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Lần sau, sau khi lên giường với người khác, nhớ che giấu tin tức tố trên người một chút.”
“Hơi ghê tởm.”
Lục Trạch nghe vậy.
Lại cười.
“Ừ.”
“Lần sau sẽ chú ý.”
Không có lần sau nữa.
Lục Trạch không để chuyện tôi muốn ly hôn vào trong lòng.
Ngay cả khi đơn ly hôn đã đưa đến trước mắt, anh ta vẫn cho rằng tôi đang giận dỗi.
Rồi muốn anh ta dỗ dành tôi.
Không phải thật sự muốn ly hôn.
Tôi lại đưa đơn ly hôn trong tay về phía trước, “Ký đi.”