Ngày đi phẫu thuật, xảy ra một chút bất ngờ.
Tôi chạm mặt Lục Trạch.
Và… Omega đi cùng anh ta.
Tin tức tố của Lục Trạch không ổn định, cứ ba tháng lại phải đi kiểm tra.
Trước đây, luôn là tôi đi cùng.
Thấy tôi, Lục Trạch nhướng mày.
Trên mặt mang theo vẻ tự cho là đúng.
“Đến tìm tôi à?”
Trên người tôi vẫn đang mặc đồ bệnh nhân.
Tay cầm phiếu xét nghiệm.
Nhưng Lục Trạch dường như không nhìn thấy.
“Lục Trạch, anh có phải quá tự cao rồi không.” Tôi châm biếm nhếch miệng, liếc nhìn Lục Trạch và Omega phía sau anh ta.
Lạnh lùng nói: “Anh cũng xứng à?”
Nói xong, tôi quay người muốn rời đi.
Ánh mắt Lục Trạch như bừng sáng trở lại.
Anh ta kéo tay tôi lại, nhìn bộ đồ bệnh nhân trên người tôi, “Em bị ốm à?”
Tôi không biểu cảm gì mà rút tay về.
“Có liên quan gì đến anh?”
Lục Trạch lặng lẽ nhìn tôi.
Sau đó bỗng nhiên hiểu ra.
Và cười.
“Màn này, là diễn cho tôi xem à?”
Tôi nhàn nhạt liếc anh ta một cái.
Không nói gì.
Quay người rời đi.
Omega đi bên cạnh Lục Trạch khẽ khàng hỏi:
“Anh Lục, cậu ấy là ai vậy?”
Omega này tối qua đã xuất hiện trên vòng bạn bè của Lục Trạch.
Là anh ta cố ý cho tôi xem.
Để tôi sẽ lập tức đi tìm anh ta.
Hỏi người đó là ai.
Lục Trạch nhìn bóng lưng tôi, hờ hững “Ồ” một tiếng.
“Người bạn không thân.”
Anh ta nói đúng.
Không thân.
Trở lại phòng bệnh.
Bác sĩ vào thông báo cho tôi những điều cần chú ý trước khi phẫu thuật.
Tuyến thể của tôi phát triển không hoàn thiện, về mặt lý thuyết có thể được định nghĩa là một Omega khiếm khuyết.
Vì vậy, việc xóa dấu ấn phải được thực hiện.
Nó nguy hiểm hơn và cũng đau đớn hơn so với Omega bình thường.
Tôi biết.
Từ rất lâu trước đây, tôi đã tìm hiểu trên mạng rồi.
Tôi đã chắc chắn muốn xóa dấu ấn.
Ký tên vào giấy đồng ý phẫu thuật.
Bác sĩ nói không sai.
Phẫu thuật xóa dấu ấn rất đau đớn.
Đối với Omega, ca phẫu thuật này gần như tàn nhẫn và bất công.
Nằm trên bàn phẫu thuật.
Tôi có một cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có.
Không còn dấu ấn nữa.
Sau này, tôi không phải là Omega của Lục Trạch nữa.
Tôi và anh ta.
Không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa.