Khi tỉnh lại, tôi nghe thấy bác sĩ trưởng khoa đang mắng người.
"Cậu là Alpha của cậu ấy? Cậu có biết sản phụ cần pheromone để trấn an không! Cậu cứ không xuất hiện, rốt cuộc là công việc quan trọng hơn hay con và vợ quan trọng hơn?!"
Tôi vội nói: "Anh ấy không phải!"
Bác sĩ trưởng khoa tưởng tôi đang giận dỗi, quay sang Chu Nghiễn nói: "Mau dỗ dành vợ cậu đi! Cậu ấy đã chịu không ít khổ sở trong thai kỳ này!"
Sau khi bác sĩ đi, mắt Chu Nghiễn đỏ hoe.
"Tô Tinh Kiều! anh ta đối xử với cậu như vậy sao?!"
"Rốt cuộc là ai?!"
"Có phải vì anh ta, cậu mới rời xa tôi không?"
"Không liên quan đến anh, Chu Nghiễn, anh đi đi." Tôi lạnh lùng nói.
Chu Nghiễn im lặng, cả người như một thùng thuốc s.ú.n.g sắp nổ tung.
Mùi pheromone gỗ thông lạnh lẽo tràn ra không ít. Trong thai kỳ thiếu pheromone Alpha để trấn an, khiến tôi cảm thấy vô cùng đau khổ.
Cơ thể tôi cực kỳ khao khát pheromone của Chu Nghiễn.
Nhưng tôi biết, đã từ bỏ xa hoa thì khó trở lại đơn giản.
Tôi nói: "Chu Nghiễn, chúng ta đã không còn liên quan gì nữa, anh ra ngoài đi."
Chu Nghiễn đã đi, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng không biết bên ngoài mẹ tôi đã chặn Chu Nghiễn lại.
"Dì biết cháu là một đứa trẻ tốt, nhưng dù có cãi nhau với Tinh Tinh, cũng không thể cứ thế mà mặc kệ thằng bé được."
"Cháu không biết đâu, thằng bé vác bụng to khổ sở lắm."
Đồng tử của Chu Nghiễn co lại, quay người đẩy cửa phòng bệnh của tôi.
anh ấy ngồi xuống bên giường tôi: "Tô Tinh Kiều, nếu Alpha của cậu không cần cậu nữa, tôi có thể làm bố của đứa bé."
"Anh thích tôi sao?"
Tôi hỏi.
Chu Nghiễn không nói gì.
Nhưng tim tôi đã lỡ mất vài nhịp.
Sau đó, tôi kéo khóe môi lên nói: "Chu Nghiễn, tôi không phải Beta, tôi là Omega."
"Là Omega mà anh ghét nhất."