TÁI PHÂN HÓA THÀNH OMEGA, TÔI NHẬN "500 VẠN" ÔM BỤNG BẦU CHẠY TRỐN

Chương 15

Chu Nghiễn đã nôn.

Tôi tin rằng sau này anh ấy sẽ không đến nữa.

Sau khi ăn Tết xong, vụ kiện ly hôn ra tòa, mẹ tôi kiên quyết ly hôn với tên khốn nạn đó.

Mọi thứ đều đang tiến triển theo hướng tốt đẹp.

Đêm khuya, vì ngày dự sinh đã gần kề, tôi cẩn thận kiểm tra lại túi đồ đi sinh. Cửa sổ ban công kêu lạch cạch, trong bóng tối, có người đã trèo vào một cách nhanh nhẹn.

Tôi siết chặt chiếc ly trên tủ đầu giường, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt anh ấy, tôi đã thả lỏng cơ thể.

Chu Nghiễn với đôi mắt đỏ hoe đi tới.

Tôi cau mày: "Anh đến làm gì?"

"Cậu mang thai con của tôi, Tô Tinh Kiều, đến cả quyền được biết tôi cũng không có sao?"

Lòng tôi chùng xuống, gần như theo phản xạ đứng dậy định chạy.

anh ấy nắm lấy gáy tôi: "Vác cái bụng to đùng này định chạy đi đâu?"

Lòng bàn tay ấm áp cọ vào tuyến thể của tôi, chân tôi ngay lập tức mềm nhũn.

Trong không khí tràn ngập mùi pheromone của Alpha cấp cao.

Đó là pheromone trấn an.

anh ấy nói: "Tô Tinh Kiều, đừng sợ, tôi không phải đến để tính sổ với cậu, tôi đến để làm bố của đứa bé."

Tôi vừa định nói, cửa sổ ban công đã bị đèn pin chiếu sáng mạnh.

Một tiếng "ầm", một tảng đá lớn được ném vào cửa sổ ban công.

"Tô Tinh Kiều, mày mau cút xuống đây cho tao!"

Chu Nghiễn kéo tôi ra sau lưng.

"Mày mà không cút xuống, tao sẽ đ.â.m mẹ mày một nhát!"

Tôi đẩy Chu Nghiễn ra, hoảng loạn chạy ra ban công, liền thấy tên bố khốn nạn đó đang giữ mẹ tôi, phía sau còn dẫn theo một đám người.

Ai nấy đều quen mặt, là đám đòi nợ thuê.

"Tô Đại Hoành, ông đừng làm loạn!"

Tôi quay người định xuống lầu, nhưng bị Chu Nghiễn tóm lấy cổ tay: "Để tôi, cậu ở đây!"

"Không được! Tôi phải đi!"

"Tinh Tinh, đừng sợ, tôi là Alpha cấp cao, bọn họ không phải đối thủ của tôi."

Chu Nghiễn nói xong, trực tiếp nhảy từ ban công xuống.

Tôi vội vàng chạy ra ban công, đèn đường mờ ảo, không thể nhìn rõ tình hình bên dưới.

Mẹ tôi đã thoát ra khỏi tay bọn họ.

Đám đòi nợ thuê đã chạy hết, pheromone áp chế mùi gỗ thông lạnh lẽo tỏa ra từ người Chu Nghiễn. Bố tôi nằm trên đất rên rỉ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy đùi ấm nóng, có nước chảy xuống chân.

Em gái nghe thấy tiếng động chạy tới, nhìn thấy vũng nước dưới chân tôi, mở to mắt: "Anh ơi, anh bị vỡ ối rồi! Mau đi bệnh viện!"

Em ấy lấy túi đồ đi sinh của tôi, dìu tôi nhanh chóng xuống lầu.

Mẹ tôi toàn thân lấm bẩn, nhưng khi nhìn thấy quần tôi bị ướt, bà lại tỏ ra bình tĩnh: "Tinh Tinh, đừng sợ, vỡ ối cũng không sao, chúng ta lập tức lái xe đến bệnh viện!"

Tôi xuống lầu, Chu Nghiễn sững sờ nhìn tôi, đỡ tôi vào ghế sau xe, suốt đường đi đều phóng thích pheromone trấn an Alpha.

 

back top