Tác giả: Tử Thự Tiểu Hùng
“Tôi mặc thế này… thật sự ổn chứ?”
Tống Ôn Ngôn cắn môi, bàn tay mảnh khảnh nắm chặt vạt chiếc váy ngắn màu đỏ rượu.
Dưới làn váy đơn bạc, đôi chân dài trắng nõn lộ ra.
Chiếc váy bó sát, siết chặt lấy vòng eo thon gọn, chỉ cần một bàn tay đã có thể ôm trọn.
Xung quanh không một tiếng trả lời, sự bồn chồn trong lòng Tống Ôn Ngôn càng dâng cao.
Cậu kéo rèm, định lùi vào thay một bộ đồ khác.
Cô gái giữ giá treo quần áo nhanh chóng giữ lại: “Tuyệt đối không vấn đề! Mặc như thế này bước ra, anh chính là chủ đề nóng nhất, là người thu hút nhất trên Mau Bá hôm nay!”
Mau Bá là ứng dụng chuyên chia sẻ các video về cuộc sống.
Hôm nay là lễ kỷ niệm ba năm thành lập, ban tổ chức mời những blogger có lượng người theo dõi nhất định đến tham gia sự kiện.
Tống Ôn Ngôn, nhờ những video dạy nấu ăn nhàm chán đăng tải gần đây mà bỗng dưng nổi tiếng.
Cậu, người quanh năm chỉ ru rú trong nhà, nơi xa nhất từng đi chỉ là chợ gần nhà, đã tự mình mạnh dạn đến đây với hy vọng trau dồi kỹ năng phát sóng trực tiếp.
Nghe chuyên viên trang điểm nói vậy, Tống Ôn Ngôn do dự hai bước rồi đứng lại trước gương: “Thật sao?”
Họ không hề nói quá. Rõ ràng chỉ là một nam Beta, rõ ràng khi đeo kính vẫn là một người qua đường bình thường không thể bình thường hơn, nhưng không ngờ, chỉ thay đổi kiểu tóc và trang phục, cậu lại trở nên kinh diễm đến mức này.
“Tống tiên sinh, đừng thiếu tự tin nha,” cô gái trang điểm nhìn ra vấn đề, vỗ nhẹ lên lưng Tống Ôn Ngôn. “Hãy ưỡn n.g.ự.c lên. Lát nữa, chắc chắn sẽ có rất nhiều người lén nhìn anh đấy.”
Tống Ôn Ngôn nghe vậy, vành tai nóng bừng lên.
Từ bé đã bị người ta chê là nhạt nhẽo, thậm chí có người còn nói cậu xấu.
Ngay cả người chồng Alpha mới kết hôn chưa đầy hai ngày của cậu cũng nhanh chóng bay ra nước ngoài sau lần gặp đầu tiên. Nghĩ đến mình một người như thế này mà lại được mọi người chú ý…
Dù chỉ là lời an ủi ấm lòng từ một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, nhưng cũng đủ khiến Tống Ôn Ngôn vui vẻ cả ngày.
________________________________________
Vừa bước vào sảnh, những nhóm người ba năm tụm lại, ồn ào cười nói khiến Tống Ôn Ngôn nhất thời không thích ứng được.
Trong ký ức cậu, có một bóng hình mơ hồ, khóc lóc nằng nặc đòi cậu chơi cùng.
Nhưng từ khi cậu kết hôn, mọi thứ đều thay đổi.
Gạt bỏ cảm xúc buồn bã, Tống Ôn Ngôn tự nhủ hôm nay đến để học hỏi. Nhưng chưa kịp đi được hai bước, cậu hoài nghi tai mình gặp ảo giác: Có người đang gọi “Anh trai”.
Giọng điệu, âm điệu đều y hệt cậu em trai lêu lổng trong ký ức.
Một chút hy vọng nhỏ nhoi dâng lên trong lòng, nhưng lý trí nhanh chóng kéo cậu trở lại. Khóe môi vừa nhếch lên đã bị Tống Ôn Ngôn kìm lại.
Giả, chắc chắn là giả.
Chưa kể cậu đang hóa trang thành dáng vẻ nữ tính, liệu Tống Cạnh Dương có nhận ra không, chỉ riêng việc hắn đã cắt đứt liên lạc, mọi tin nhắn cậu gửi đi đều không được hồi đáp suốt ba năm qua đã nói lên tất cả.
Tống Ôn Ngôn cúi đầu, bước nhanh về phía trước, cố gắng bỏ lại giọng nói phía sau. Tiếng gọi dần dần yếu đi rồi biến mất. Tống Ôn Ngôn mới dừng bước, thầm nhủ: Quả nhiên, tất cả đều là giả.
Đột nhiên, một tiếng "Anh trai!" trầm vang, xuyên qua đám đông, gần như mọi âm thanh khác đều bị nhấn nút tạm dừng.
Cậu đột ngột ngẩng đầu.
Tống Cạnh Dương đứng đó, mái tóc màu xanh xám nổi bật, ngược sáng tung bay, khóe môi vẫn nở nụ cười bất cần đời, nhưng đôi mắt lại lộ ra vẻ bi thương kỳ lạ.
“Anh, đừng không để ý đến em.”
Trái tim Tống Ôn Ngôn lần nữa bị bóp nghẹn.
Nếu nói người cậu lưu luyến nhất trên đời này là ai, không phải người chồng Alpha chỉ gặp mặt một lần, cũng không phải cha mẹ, mà chính là cậu em trai Tống Cạnh Dương đã gắn bó suốt mười tám năm.
Cậu chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình và Tống Cạnh Dương đoạn tuyệt. Cho đến khi cha mẹ nói cho cậu biết, Tống Cạnh Dương đã không nói một lời mà bỏ đi du học.
Cố nén tiếng nức nở, Tống Ôn Ngôn giả vờ như không có chuyện gì, lướt qua Tống Cạnh Dương và nói: “Xin lỗi, cậu chắn đường rồi.”
Cổ tay bị nắm lấy: “Anh!”
“Tôi không phải anh cậu, cậu nhận lầm người rồi.”
Tống Ôn Ngôn không cho đối phương cơ hội nói thêm, hòa vào dòng người tiến vào hội trường.
Lòng cậu rối bời. Trên bục, các đại lão có hàng triệu fan đang chia sẻ kinh nghiệm, trong khi vài người xung quanh đều nhìn về phía cậu.
Khi bị một bóng đen cao lớn bao phủ, Tống Ôn Ngôn vừa định nói “Không quen” thì nhận ra đó là một người lạ đến xin chụp ảnh chung, cậu mỉm cười đứng dậy.
Cậu biết mình rất mâu thuẫn.
Đoạn tuyệt không phải một hai ngày, mà là suốt ba năm, suốt một ngàn chín mười lăm ngày. Đôi lúc cậu tự hỏi, rốt cuộc mình đã làm sai điều gì mà khiến Tống Cạnh Dương không muốn nói với cậu dù chỉ một lời.
Cùng lúc nghĩ về hắn, trong lòng cậu cũng mang theo oán trách.
Một thân hình cao hơn mét tám ngồi xuống vị trí bên cạnh. Tống Ôn Ngôn không khỏi nghĩ, liệu có phải là hắn? Nhưng với tính cách của Tống Cạnh Dương, cầu xin người khác một lần đã là giới hạn rồi.
Khi nhìn thoáng qua mái tóc màu xanh xám từ khóe mắt, Tống Ôn Ngôn tưởng chừng mắt mình có vấn đề.
“Anh, đừng không để ý đến em.”
“Em biết lỗi rồi.”
Hắn lặp đi lặp lại vài câu, nhưng tất cả đều không đi vào trọng tâm, cứ như thể muốn ép cậu phải hỏi cho ra lẽ.
Tống Ôn Ngôn lần nữa tự nhủ, hôm nay cậu đến đây để học hỏi.
Bàn tay cậu vừa chạm vào đầu Tống Cạnh Dương, tất cả tiếng lầm bầm bên tai hắn đều biến mất. Đôi mắt hắn nhìn lại cậu, chứa đầy nước mắt không thể hiểu nổi.
Tống Ôn Ngôn không tiếp tục an ủi hắn. Cậu nghĩ thầm, mình bị bỏ rơi suốt ba năm còn chưa khóc, Tống Cạnh Dương khóc lóc cái gì chứ?
Nghe xong phần chia sẻ của một blogger khác, Tống Ôn Ngôn vẫn không nhịn được đưa cho hắn một tờ giấy ăn.
“Alpha lớn tướng thế này rồi còn khóc.”
“Anh,” Tống Cạnh Dương vẫn còn một chút liêm sỉ, giọng phản bác đè thấp, “Em có lớn đến mấy, anh vẫn là anh của em.”
Tống Ôn Ngôn không đáp.
Tống Cạnh Dương lấy lại vẻ tò mò như xưa, cúi sát tai anh trai:
“Anh, hôm nay anh thật xinh đẹp.”
“Anh, có mấy người xung quanh đang nhìn anh kìa!”
“Anh, sao anh lại không để ý đến em nữa?”
Từng tiếng "Anh trai" cứ như muốn gọi hết ba năm xa cách trở về.
Tống Ôn Ngôn thực sự chịu không nổi, giơ ngón trỏ lên chặn miệng Tống Cạnh Dương: “Nói nhỏ thôi, tôi đang nghe người ta chia sẻ kinh nghiệm.”
Chỉ ngoan ngoãn được một lát, bên tai lại truyền đến tiếng sột soạt.
Tống Cạnh Dương không thể ngồi yên. Thấy anh trai nhìn lại, hắn cười toe toét: “Anh, anh không thấy cảnh này giống hệt lúc nhỏ anh giúp em đi họp phụ huynh sao?”
“Vẫn có chút không giống,” Tống Ôn Ngôn thu dọn đồ đạc, “Ít nhất ở đây tôi sẽ không bị thành tích của cậu chọc tức.”
Bóng dáng chiếc váy ngắn đỏ sậm bước đi, theo sau là Alpha có mái tóc xanh xám, giống như một chú chó con hư hỏng mắc lỗi bên ngoài, vừa bị chủ nhân bắt được thì vừa chột dạ vừa có chỗ dựa quen thuộc.
Mọi người xung quanh ban đầu đều đổ dồn ánh mắt vào cặp đôi nổi bật không thể bỏ qua này, rồi bị thu hút bởi bóng hình đỏ sậm.
Mái tóc dài ngang lưng được buộc đuôi ngựa thấp lệch bên, chỉ một cái bóng lưng phản chiếu cũng đủ khiến mọi người liên tưởng đến đóa hoa dịu dàng, tràn đầy hơi thở thanh xuân trong vườn trường.
Khi vòng ra phía trước, nhìn rõ khuôn mặt người đó, mọi người đều nín thở, sợ làm cậu hoảng sợ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, không trang điểm, chỉ tô son môi, cả khuôn mặt ôn hòa nhưng lại có lực hấp dẫn thị giác cực mạnh.
Đuôi mắt hơi dài, toát lên vẻ cứng cỏi. Đặc biệt là nốt ruồi son mọc ở sống mũi, như đóa hoa mai nở rộ giữa phong tuyết.
Vừa định nhìn kỹ hơn, một bóng người cao lớn lặng lẽ chắn ngang tầm mắt.
Tống Cạnh Dương vuốt nhẹ sợi tóc rơi bên tai anh trai: “Anh, đi nhanh thế làm gì, nhiều người nhìn anh lắm đấy.”
Tống Ôn Ngôn đi nhanh, chính là vì nhận thấy rất nhiều người đang cố ý hoặc vô tình đánh giá mình.
Cậu phân biệt được những ánh mắt đó không có ác ý, nhưng việc bị bỏ quên quá lâu khiến cậu thực sự khó mà quen được.
Đặc biệt là ánh mắt từ phía sau.
Cậu xoay người nhìn lên hành lang lầu hai nhô ra, nơi có ba cửa sổ mở rộng. Ngoài tiếng gió, không có bóng người nào.
“Anh, đang nhìn gì thế?”
Tống Ôn Ngôn nhíu mày, lắc đầu rồi đi về phía phòng thay đồ, thay lại quần áo thường ngày của mình.
Tống Cạnh Dương chờ bên ngoài, khoanh tay dựa vào tường. Phía đối diện vừa vặn là lầu hai nơi Tống Ôn Ngôn vừa chú ý.
Nếu hắn không nhớ lầm, vừa rồi người đứng ở đó chính là…
Chồng Alpha hiện tại của anh trai hắn.
________________________________________
“Để ý cô blogger nào à?”
Trong đầu Lâm Tân hiện lên hình ảnh chiếc váy đỏ sậm ở tầng một, khẽ cười hai tiếng, đầy tiếc nuối: “Người bên cạnh cô ấy, chắc là bạn trai rồi.” — Cái gã Alpha tóc xanh xám đó.
“Hơn nữa, hiện tại tôi đã kết hôn rồi.” Lâm Tân bổ sung sau.
Lý Vị Vọng thì tò mò: “Thế nếu cậu ly hôn, và cô ấy chưa có bạn trai, cậu sẽ theo đuổi cô ấy chứ?”
Lâm Tân im lặng, cầm điện thoại lên nhìn ngày.
Ngày 7 tháng 10.
Chỉ còn lại bốn mươi ngày nữa là thỏa thuận hôn nhân giữa hắn và người Beta kia hết hạn.
Lý Vị Vọng bĩu môi, xem ra là đã biết. Bất quá cũng bình thường, cái người Beta không có pheromone, lại còn lòng tham không đáy kia, làm sao so được với cô blogger vừa rồi.
Khi nhân viên công tác đi tới, Lý Vị Vọng gọi lại cô: “Cô blogger mặc váy ngắn đỏ sậm ở hiện trường là ai? Gửi tài khoản chính của cô ấy cho sếp của mấy cô một bản.”
Nhân viên công tác sững sờ hai ba giây, dưới sự thúc giục của Lý Vị Vọng, cô ấy tìm ra tài khoản: “Ôn Ôn”.
________________________________________
Lúc Tống Ôn Ngôn bước ra, cậu đã tháo tóc giả, mái tóc hơi dài phủ trên chiếc kính gọng hẹp. Chiếc áo phông trắng bình thường khiến những cô gái vừa trang điểm cho cậu suýt chút nữa không nhận ra.
Tống Cạnh Dương liếc mắt một cái đã bắt được.
Cổ tay lại bị nắm lấy, Tống Ôn Ngôn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng chất vấn: “Anh, anh định lén trốn đi hả?”
Tống Ôn Ngôn vùng vẫy: “Cậu buông tôi ra.”
“Vậy anh thề đi, anh sẽ không đi có được không?”
“Tôi thề?” Tống Ôn Ngôn vốn tính ôn hòa, hiếm khi giận dữ, nhưng lúc này thực sự không nhịn được nữa:
“Ai là người bỏ đi trước? Ai là người trong suốt một năm trời tôi gửi tin nhắn liên tục mà chưa bao giờ hồi âm?
Tống Cạnh Dương, tôi không thể nghĩ ra lý do nào khác ngoài việc cậu không muốn nhận tôi là anh trai nữa.”
“Không phải,” Tống Cạnh Dương vội vàng chữa lời: “Anh, em không có không nhận anh. Là lỗi của em, lúc đó… lúc đó em đang giận dỗi.”
Chuyện Tống gia và Lâm gia liên hôn lúc đó quá vội vàng, đến mức chưa kịp thông báo cho Tống Cạnh Dương vẫn đang học cấp ba.
Đến khi hắn thi đại học trở về, chuyện Tống Ôn Ngôn kết hôn đã rồi.
Điểm này đúng là lỗi của hắn. Tống Ôn Ngôn miễn cưỡng thu lại một chút giận dữ: “Vậy bây giờ cậu trở về tìm tôi làm gì?”
Biểu cảm Tống Cạnh Dương trở nên kỳ lạ, hắn vuốt tóc nhưng vẫn không thể nói ra.
Quá vô lý.
Nói ra, chính Tống Cạnh Dương cũng không tin.
Hắn… rất có thể là đã trọng sinh trở về.