TOÀN MẠNG ĐỀU ĐANG CHỜ BETA ẤY LY HÔN

Chương 2: CHÚ Ý

Tác giả: Tử Thự Tiểu Hùng

Kiếp trước, hắn giận dỗi bỏ ra nước ngoài vì quá nhiều chuyện, nhưng căm phẫn nhất chính là sự bất lực khi không thể bảo vệ được anh trai mình.

Hắn quyết tâm tạo dựng sự nghiệp vững chắc ở nước ngoài, chờ ngày trở về sẽ khiến anh trai ly hôn với người kia, rồi mãi mãi ở bên hắn, giống như những năm tháng họ lớn lên cùng nhau.

Thế nhưng, một ngày trước khi Tống Cạnh Dương về nước, một thiệp chia buồn đột ngột xuất hiện trên nhóm chat gia tộc. Đó là của anh trai hắn.

Tống Ôn Ngôn đã qua đời một cách khó hiểu.

Cảnh sát kết luận là tự sát.

Mọi chuyện sau đó của kiếp trước, ký ức trở nên mơ hồ. Tống Cạnh Dương không thể nhớ rõ, chỉ nhớ duy nhất cảm giác đau đớn tột cùng khiến hắn phải nhập viện cấp cứu.

________________________________________

Tống Ôn Ngôn không thể lý giải được sự thay đổi của hắn: “Tôi phải về nhà.”

“Anh,” Tống Cạnh Dương khẩn cầu, “Em muốn nói rõ với anh mọi chuyện. Cho em một cơ hội, được không?”

Thấy hắn nói một cách kiên quyết, Tống Ôn Ngôn nhìn vào đôi mắt đã bầu bạn với mình nhiều năm, không thể nhẫn tâm từ chối: “Vậy chúng ta tìm một nơi nào đó đi.”

Cậu vừa lấy điện thoại ra, điện thoại của Tống Cạnh Dương đã reo lên.

Sau khi cúp máy, Tống Cạnh Dương nhíu chặt mày. Đây là vẻ mặt nghiêm túc mà Tống Ôn Ngôn chưa từng thấy trên gương mặt hắn ba năm về trước: “Có chuyện gì vậy?”

“Ba mẹ gọi cho em.”

“Vì sao?” Chuyện có vẻ rất nghiêm trọng.

“Không có gì.” Tống Cạnh Dương cởi áo khoác, khoác lên người Tống Ôn Ngôn đang mặc đồ mỏng manh. “Anh, trời đã vào thu, hơi lạnh. Anh mặc áo này về trước đi, em có chút việc.”

Tống Ôn Ngôn càng sốt ruột: “Nói rõ ràng xem nào, có ý gì?”

“Thật sự không có gì đâu, anh. Ngày mai em nhất định sẽ đến tìm anh, nói rõ hết cho anh nghe.”

Tống Cạnh Dương vội vã rời đi.

Theo lẽ thường, sẽ không có chuyện gì khiến hắn biểu lộ vẻ mặt đó, trừ khi gặp phải chuyện đại sự.

Tính toán thời gian bốn năm đại học ở nước ngoài, giờ hắn trở về lại chọc giận cha mẹ, chẳng lẽ là…

Nghĩ đến một sự kiện nào đó ba năm trước, Tống Ôn Ngôn bắt taxi trở về Tống gia.

Suốt ba năm này, cậu không về nhà thường xuyên.

Bên ngoài biệt thự Tống gia có thêm ba bốn người giúp việc lạ mặt, suýt chút nữa đã đuổi cậu đi, may mà quản gia kịp thời ngăn lại.

“Cậu chủ lớn, xin chờ một lát rồi hãy vào.”

“Bên trong xảy ra chuyện gì?” Tống Ôn Ngôn ghé đầu nhìn vào nhưng không thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng bình sứ vỡ tan rõ mồn một.

Quản gia im lặng. Tống Ôn Ngôn lách người bước vào, vừa lúc nhìn thấy Ba Tống mặt đỏ gay, cầm gạt tàn thuốc bằng sứ xám định ném thẳng vào người Tống Cạnh Dương.

Tống Ôn Ngôn không kịp nghĩ nhiều, lao tới che chắn ở giữa.

Cậu nhắm chặt mắt, nhưng cơn đau tưởng tượng không ập đến. Thay vào đó, một đôi tay kéo cậu vào một vòng ôm ấm áp, an toàn, và bên tai là một tiếng rên khẽ.

“A—”

Một tiếng thét kinh hãi của Mẹ Tống đã phá vỡ cục diện hỗn loạn.

Nhưng Tống Ôn Ngôn còn chưa kịp nói gì, đã bị Tống Cạnh Dương bị thương kéo ra ngoài.

Trước khi rời đi, Tống Cạnh Dương để lại một câu: “Tương lai của con, con học chuyên ngành gì, là do chính con quyết định. Ba mẹ đừng quản. Hôm nay con đến, chỉ để cho ba mẹ một câu trả lời này thôi.”

Ba Tống dường như tức giận đến mức muốn ném thêm lần nữa. Tống Ôn Ngôn vội vàng đỡ Tống Cạnh Dương lên xe.

Trên taxi, Tống Ôn Ngôn thấy bờ vai trái Tống Cạnh Dương bị gạt tàn đập trúng, bầm tím, cậu sợ hãi đến ứa nước mắt: “Có đau không? Đã ba năm rồi, tính tình cậu không thể sửa lại, nói chuyện tử tế với ba mẹ được sao?”

“Không đau,” Tống Cạnh Dương bướng bỉnh, “Cũng không được.”

“Cậu…” Tống Ôn Ngôn chưa kịp mở lời, Tống Cạnh Dương đã ghé sát: “Anh, anh không sao chứ? Ông ấy không ném trúng anh chứ?”

“Tôi không sao.”

“Anh, anh nghĩ cho bản thân một chút đi chứ? Em là một Alpha to lớn, cho dù bị ném trúng cũng không sao. Nhưng anh thì khác, anh… mong manh như thế.”

Giọng hắn ngày càng nhỏ, đến mức Tống Ôn Ngôn không nghe rõ. “Anh là anh cậu, anh không giúp cậu thì ai giúp?”

Mắt Tống Cạnh Dương sáng lên: “Vậy là anh tha thứ cho em rồi?”

“Không,” bị bỏ rơi ba năm, chẳng lẽ không được phép giận dỗi thêm chút nữa sao. “Đợi cậu khỏe lại rồi hãy giải thích với tôi.”

Bệnh viện đông người. Sau khi lấy số, Tống Ôn Ngôn ngồi cạnh Tống Cạnh Dương.

Phía sau có một cô bé bị sốt đến tái cả môi, người mẹ ôm con đến mồ hôi đầm đìa, mệt đến thở hổn hển.

Tống Ôn Ngôn đứng dậy, định nhường chỗ cho họ.

Một lực mạnh đặt lên vai giữ cậu ngồi lại. Quay đầu nhìn, hóa ra là Tống Cạnh Dương.

Cánh tay và vai trái của hắn đều đang đau nhức, cần được giảm xóc, nhưng hắn vẫn nhường ghế cho người mẹ kia.

Hắn không nói một lời thừa thãi, ngay cả biểu cảm cũng bình thản, hoàn toàn trái ngược với Tống Cạnh Dương vừa rồi còn bám riết gọi anh, khóc lóc cầu xin cậu đừng lơ đi hắn.

Người phụ nữ vội vàng cảm ơn Tống Cạnh Dương, còn nói hắn là một đứa trẻ tốt.

Lúc này, Tống Ôn Ngôn mới tin rằng đây không phải là một giấc mơ.

Ba năm, có thể thay đổi một con người nhiều đến thế sao?

Tống Cạnh Dương vốn là người nhiệt tình, thấy người cần giúp đỡ cũng sẽ ra tay. Nhưng tiền đề là hắn phải nhìn thấy.

Những Alpha áo cơm không lo, thiếu sự nhạy bén về lòng trắc ẩn như Tống Cạnh Dương, gần như không thể nhận ra nỗi khổ của người khác.

“Anh, anh nhìn em như thế làm gì?” Tống Cạnh Dương mím môi. “Có phải cảm thấy vừa rồi em rất ngầu không?”

Lời này kéo Tống Ôn Ngôn về thực tại. Cậu lắc đầu, làm sao có thể thấy được vẻ lịch thiệp từ Tống Cạnh Dương.

“Cậu ngồi đi.” Từ trưa đến giờ họ vẫn chưa ăn gì. Tống Ôn Ngôn đi ra ngoài mua bốn cái cơm nắm và một chén cháo.

Tống Cạnh Dương ghé sát tai cậu: “Anh, em lấy cháo và một cái cơm nắm đưa cho hai mẹ con kia nhé? Nếu anh đói, lát nữa em dẫn anh đi ăn một bữa thịnh soạn, được không?”

Hốc mắt Tống Ôn Ngôn cay xè: “Tôi ăn một cái là đủ rồi.”

Lúc đưa cháo, Tống Cạnh Dương còn cẩn thận dặn dò cô bé cẩn thận bị bỏng. Sợ người mẹ một mình khó đút cho con, hắn nửa quỳ xuống, dùng cánh tay không bị thương giữ bát cháo.

Chỗ trống còn lại, Tống Cạnh Dương bảo Tống Ôn Ngôn ngồi nghỉ: “Anh, bình thường giữa trưa anh phải ngủ trưa. Hôm nay vì em mà anh không ngủ được, ngồi nghỉ ngơi một chút đi.”

Nửa khuôn mặt lộ ra càng thêm rõ ràng, trầm ổn. Cái tâm tính nóng nảy ngày trước dần dần học được cách lắng lại.

Tống Ôn Ngôn vừa mừng rỡ lại vừa tiếc nuối.

“Đến lượt cậu rồi,” Tống Ôn Ngôn nhận lấy bát cháo từ tay Tống Cạnh Dương. “Tôi vào đây.”

Trước khi rời đi, mẹ cô bé liên tục cúi người cảm ơn, nước mắt chảy xuống khóe mắt.

“Cảm ơn cậu, cảm ơn hai người.” Người mẹ đặc biệt cảm ơn Tống Cạnh Dương, nói rằng hắn chắc chắn là một đứa trẻ tốt.

Nhưng vết thương trên người đứa trẻ tốt này đều là do cãi nhau mà ra.

Từ nhỏ đến lớn, mọi người đánh giá cậu là người không biết nổi giận, còn đánh giá Tống Cạnh Dương đều là: “Mày hư hỏng đều là do anh mày và ba mẹ mày chiều chuộng mà ra.”

Tống Ôn Ngôn cầm những chiếc cơm nắm còn lại, nhìn ra cửa, ngây người.

Tống Cạnh Dương trở về với một túi thuốc lớn trên tay: “Anh, chúng ta đi thôi.”

Nụ cười hắn thật rạng rỡ.

________________________________________

Hai người tìm một quán cà phê. Tống Ôn Ngôn đưa chiếc cơm nắm đã được hâm nóng cho Tống Cạnh Dương vừa nãy chưa ăn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu chuyển chuyên ngành sao?”

“Ừm,” Tống Cạnh Dương không muốn trả lời lắm.

Nhưng dưới sự gặng hỏi của Tống Ôn Ngôn, Tống Cạnh Dương đành nói thật.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, hắn đồng ý với cha mẹ đăng ký chuyên ngành Tài chính.

Nhưng kỳ học đầu tiên, hắn đã sốt ruột đổi sang chuyên ngành Thiết kế—chuyên ngành hắn đã cãi nhau cả ngàn lần với cha mẹ.

Lần trở về này, một là do bị cha mẹ phát hiện và cắt đứt nguồn tài chính, hai là Tống Cạnh Dương đã tranh thủ được suất du học trao đổi trong nước, trường học lại vừa vặn là Đại học Dung Thành ở thành phố Dung.

Tuy nhiên, nguyên nhân thật sự, Tống Cạnh Dương không hề nói ra.

Sau khi trọng sinh, khoảng thời gian còn lại cho đến khi Tống Ôn Ngôn qua đời chỉ còn không đến một tháng rưỡi. Hắn cần phải quay về gấp.

Nhưng đây cũng là điểm khiến hắn nghi ngờ. Rõ ràng lúc này sự nghiệp live stream của anh trai đang lên như diều gặp gió, không lý nào lại tự sát được.

Chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra ở giữa.

Tống Ôn Ngôn ôm ly cà phê nóng, hơi nước bốc lên qua làn khói: “Thật sự chỉ đơn giản như vậy? Nhưng tiền đồ ngành Thiết kế ở nước ngoài rõ ràng tốt hơn, tại sao cậu phải trao đổi về nước?”

“Anh, không phải em bị ba mẹ cắt hết tiền sinh hoạt, không có tiền nên mới phải về sao.”

Nghe có vẻ hợp lý, nhưng Tống Ôn Ngôn vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Chưa kịp nghĩ nhiều, điện thoại reo lên.

Tống Ôn Ngôn theo bản năng nghĩ là Tống Cạnh Dương, dù sao vòng giao tiếp của cậu nhỏ đến đáng thương. Cho đến khi màn hình sáng lên.

Lâm Tân: [Tối nay tôi về nhà, có chuyện muốn nói với cậu.]

Tống Ôn Ngôn lập tức đứng dậy.

“Sao thế?” Tống Cạnh Dương hỏi.

“Lâm Tân hôm nay về,” Tống Ôn Ngôn ánh lên vẻ mong chờ, đối diện với ánh mắt sững sờ của Tống Cạnh Dương, cậu mới nhớ ra. “Lâm Tân, chính là chồng Alpha của tôi.”

Hắn ta về, là anh lại vui mừng đến thế sao?

Tống Cạnh Dương lầm bầm trong vô thức. May mắn là tiếng quá nhỏ, Tống Ôn Ngôn không nghe rõ:

“Còn chút chuyện chưa nói rõ, lần sau chúng ta lại nói tiếp. Vết thương của cậu phải chú ý dưỡng thương, đừng để dính nước.”

Bước chân vừa bán ra lại dừng lại, Tống Ôn Ngôn quay người: “Vậy hiện tại cậu đang ở đâu?”

Tống Cạnh Dương khó chịu nửa nằm trên sofa: “Anh, anh còn nhớ mình có một đứa em trai à? Em cứ tưởng anh có chồng rồi thì quên mất sự tồn tại của em luôn rồi.”

Tống Ôn Ngôn nhìn hắn không nói gì.

Tống Cạnh Dương không tình nguyện ngồi thẳng dậy: “Em ở ký túc xá trường, vẫn còn tiền, anh không cần lo cho em đâu.”

Trả lại áo khoác, trước khi rời đi Tống Ôn Ngôn giải thích một câu: “Dù sao thì, hắn vẫn là chồng của tôi.”

Sau đó cậu không nhìn biểu cảm của Tống Cạnh Dương nữa, cầm điện thoại vội vã đi đến chợ.

Tống gia và Lâm gia đều không phải gia đình thiếu tiền. Người giúp việc trước đây cũng từng thuê, nhưng trong nhà từ đầu đến cuối chỉ có một mình Tống Ôn Ngôn. Cậu quyết định cho người giúp việc nghỉ, tự mình dọn dẹp nhà cửa.

Sáu giờ tối, Tống Ôn Ngôn mới về đến nhà. Cậu không dám lãng phí một chút thời gian nào để nấu nướng.

Vì quá sốt ruột, ngón trỏ cậu bị d.a.o cắt một vết, m.á.u thấm ra thớt. Cậu chỉ sợ không kịp giờ Lâm Tân về ăn cơm.

Xử lý vết thương vội vàng, cậu lại lấy điện thoại ra, tính toán xem Lâm Tân có thể về kịp lúc ăn đồ ăn nóng không.

Tin nhắn gửi đi, chờ đợi nửa tiếng, đối phương bố thí một tin hồi âm.

Tống Ôn Ngôn nhìn tin nhắn. Một giây trước còn đang phân vân có nên hầm thêm sườn không, sau khi đọc xong, mọi nhiệt huyết đều tan biến.

Lâm Tân: [Xin lỗi, hôm nay công ty có chút việc, tôi đã ăn rồi. Chuyện sau này nói tiếp.]

Ánh sáng trắng của điện thoại chiếu vào khuôn mặt, trong đêm chờ đợi ngày qua ngày càng thêm thê lương.

Mãi lâu sau, Tống Ôn Ngôn mới lấy lại tinh thần.

Nhìn những nguyên liệu chất đầy trên thớt, cậu gỡ kính xuống, vào phòng ngủ đội tóc giả dài ngang eo.

Nửa lọn tóc trên được buộc đuôi ngựa lệch bên, rủ xuống trước ngực. Cậu kẹp điện thoại lên giá, mở live stream.

Trước khi bắt đầu live stream, thông báo từ nền tảng Mau Bá hiện lên:

[Song Mộc] đã chú ý đến bạn.

Người này chìm trong hàng ngàn hàng vạn tài khoản theo dõi. Tống Ôn Ngôn chỉ dành chưa đến nửa giây chú ý, rồi quay sang chào hỏi camera.

“Chào mọi người nha, hôm nay tôi muốn dạy mọi người làm món — Canh sườn bắp.”

________________________________________

Lâm Tân xử lý xong công việc, định nghỉ tạm một đêm ở công ty thì dạ dày đột nhiên đau quặn.

Rất có thể thức ăn nhanh buổi tối đã có vấn đề.

Lâm Tân nuốt vài viên thuốc dạ dày. Đúng lúc này, điện thoại hiện lên thông báo: Chủ kênh bạn đang theo dõi “Ôn Ôn Ôn Ôn” đã bắt đầu live stream. Mau vào xem nha!

Tiêu đề live stream là Canh sườn bắp. Đối với Lâm Tân, người quanh năm ở nước ngoài, món ăn này không khác gì mỹ vị. Hắn ma xui quỷ khiến click vào.

Tống Ôn Ngôn vừa hay chú ý đến: “Chào mừng Song Mộc.”

Thời gian Lâm Tân được chú ý không quá một giây. Những cư dân mạng khác ngay lập tức xông vào, điên cuồng cầu xin Tống Ôn Ngôn gọi tên ID của họ.

 

back top