Về phía Tống Ôn Ngôn, Tống Cạnh Dương liếc thấy là điện thoại của Lâm Tân, như gặp đại địch.
Sự khó chịu, không cam lòng vô cớ trước đây giờ phút này có định nghĩa chuyên biệt—Lâm Tân là tình địch của hắn, cần phải đề phòng.
Cánh tay dài của Tống Cạnh Dương vươn tới: “Anh, để em nghe giúp.”
Tống Ôn Ngôn không đưa.
Lâm Tân hầu như chưa chủ động gọi điện thoại cho cậu, lần chủ động trước là về thỏa thuận ly hôn, lần này hẳn cũng không ngoại lệ.
Có lẽ là thấy cậu dọn ra ngoài, muốn đẩy sớm thời gian ly hôn.
Tống Ôn Ngôn kéo cửa ban công đi ra ngoài.
“Lâm tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì sao?”
Đối diện nửa ngày không nói lời nào, cúp máy rồi sao? Tống Ôn Ngôn nhìn giao diện vẫn đang trò chuyện, lại hỏi một lần.
Lâm Tân lần đầu tiên cảm thấy xưng hô này chói tai như vậy: “Tống Ôn Ngôn, chúng ta còn chưa ly hôn.”
Quả nhiên là muốn đẩy sớm ngày ly hôn, Tống Ôn Ngôn lấy giấy chứng nhận: “Muốn đi Cục Dân Chính bây giờ không?”
“Cái gì?”
Cách điện thoại Tống Ôn Ngôn cũng có thể cảm nhận được sự kinh ngạc của đối phương.
Cậu suy nghĩ hai giây không có kết quả, lần nữa mở lời: “Lâm tiên sinh, mục đích ngài gọi điện thoại cho tôi, chẳng lẽ không phải muốn đẩy sớm thời gian ly hôn sao?”
“Hôm nay tôi có thời gian, Lâm tiên sinh.”
Giọng đối phương đột ngột lạnh xuống: “Tống Ôn Ngôn, cậu đang giận.”
Dùng câu khẳng định.
Tống Ôn Ngôn với ngữ khí nghi hoặc rất nhỏ “Ừm” một tiếng.
Từ đâu mà suy ra cậu đang giận?
“Lâm tiên sinh, tôi nói thật mà, nếu ngài có ý định đó, tôi...”
“Ông nội bệnh rồi,” đối phương vô lễ cắt ngang lời Tống Ôn Ngôn.
Đối với chuyện này, Tống Ôn Ngôn cũng đã quen, chỉ là khó hiểu, “Tôi không biết chữa bệnh.”
Lâm Tân: ...
Chẳng lẽ không phải sao?
Không phải là muốn cậu đi thăm sao?
Tống Ôn Ngôn hoàn toàn có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó.
Cậu đi đến phòng bệnh, đầu tiên sẽ bị người nhà họ Lâm ngăn lại bên ngoài phòng bệnh, chất vấn cậu là ai.
Khó khăn lắm vào được nhìn thấy Lâm Thành Minh rồi lại sẽ bị hỏi lại một lần nữa.
Người mà ngay cả ngày lễ ngày Tết, trừ ngày kết hôn, cậu cũng chưa từng gặp mặt một lần. Tống Ôn Ngôn nghĩ, cậu đi làm gì?
“Ông nội tôi cũng là ông nội cậu,” giọng Lâm Tân có chút bất đắc dĩ, “Tống Ôn Ngôn, cậu phải đi.”
Bỏ qua chuyện không gặp mặt, Lâm Thành Minh đối với cậu khá tốt.
Ngày lễ ngày Tết cũng sẽ coi cậu là người nhỏ tuổi, cho bao lì xì.
Tống Ôn Ngôn: “Được rồi.”
________________________________________
Tống Cạnh Dương biết chuyện này sau, cầm ô đập vào đầu Tống Ôn Ngôn: “Anh, thân là người nhà họ Tống, em cũng phải đi thăm.”
Tống Ôn Ngôn liếc nhìn hắn.
Người này khi nào lại hiếu thảo đến vậy?
Rất nhanh, Tống Ôn Ngôn sẽ biết.
Địa vị và danh vọng của gia tộc họ Lâm ở Dung Thành cực cao.
Người đến thăm liên quan đến giới thương mại, giới chính trị, thậm chí cả quân đội cũng có người tới.
Đến nỗi không ai nhớ đến Tống Ôn Ngôn bị cô lập ở bên ngoài đám đông.
Cửa phòng bệnh bị người đẩy ra.
Lâm Tân với ngũ quan anh tuấn, lạnh lùng như trăng cô độc giữa núi, thân mặc lễ phục chính trang màu xám đen, tôn lên vóc dáng thẳng tắp, vai rộng eo thon.
Bất cứ ai thấy cũng không khỏi khen ngợi.
Tống Ôn Ngôn hơi khó hiểu.
Mặc như vậy đến thăm bệnh, không ổn lắm đâu.
Bất quá dường như từng có tin đồn, quan hệ giữa Lâm Tân và những người khác trong gia tộc họ Lâm không tốt.
Chưa kịp cậu nghi hoặc xong, cánh tay đột nhiên bị một lực kéo, Tống Cạnh Dương kéo cậu, khéo léo lấy ra giấy đăng ký kết hôn đỏ rực từ trong túi cậu, đối diện với Lâm Tân.
“Xem xong rồi, có thể làm thủ tục ly hôn được chưa?”
Tống Ôn Ngôn: ?
Trông Tống Cạnh Dương còn sốt ruột hơn cả cậu.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Lâm Tân lập tức bao phủ một tầng mây đen.
Hắn và Tống Cạnh Dương mặt đối mặt giằng co.
Tống Cạnh Dương đội mũ lưỡi trai đen, trang phục all black cá tính, cằm hơi nhếch lên, một tay kẹp giấy đăng ký kết hôn màu đỏ thẫm, biểu cảm không hề che giấu sự khiêu khích.
“Ý của ai?”
Lâm Tân lướt qua Tống Cạnh Dương, ánh mắt thẳng tắp đến đôi mắt Tống Ôn Ngôn.
Tống Ôn Ngôn không nói gì.
Cậu hôm nay đến đây không có quyết định này.
Nhưng Tống Cạnh Dương đã nói, cậu sẽ không phản đối.
“Tống Ôn Ngôn, cậu nhất định phải nói chuyện này với tôi ngay trong phòng bệnh của ông tôi sao?”
Lâm Tân bước lên, lại bị Tống Cạnh Dương chặn cứng, “Lâm Tân, nếu không thì anh nhìn xem mình đang mặc cái gì rồi hãy nói người khác.”
Trong khoảnh khắc, bầu không khí vốn đã lạnh lẽo lại càng hạ xuống.
Lâm Tân kéo ánh mắt về phía Tống Cạnh Dương.
“Đây là chuyện của tôi và anh trai cậu,” Lâm Tân nghiến răng nghiến lợi, “Không liên quan đến cậu.”
“Đây là chuyện của nhà họ Tống và nhà họ Lâm,” Tống Cạnh Dương đáp lại tương tự, “Anh còn không biết sao, hôn sự này anh trai tôi lúc trước đã không muốn kết rồi.”
“Ý gì?”
Lâm Tân còn muốn hỏi tiếp, bị Lâm Thành Minh—người đang được đoàn người vây quanh ở giữa—cuối cùng cũng nhìn thấy Lâm Tân.
“Ba năm, cuối cùng cũng biết đến thăm ta.”
Ngay trước khi ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn sang, Tống Ôn Ngôn kéo Tống Cạnh Dương muốn chạy.
Chưa đi được hai bước, một bóng người ập đến phía trước, cánh tay cậu bị một người khác nắm lấy, loạng choạng bước vào trung tâm tầm nhìn của các vị đại gia.
Lâm Tân kéo cậu lại.
“Ông nội, cháu đưa Tống Ôn Ngôn cùng đến thăm ông.”
Lâm Thành Minh nhìn Tống Ôn Ngôn đánh giá kỹ lưỡng nửa ngày.
Có lẽ vì tuổi già và bệnh tật, ông mới nhớ ra đối tượng kết hôn bị ép buộc năm đó của Lâm Tân.
Tống Ôn Ngôn mỉm cười với Lâm Thành Minh: “Lâm gia gia, sức khỏe ông thế nào ạ?”
“Bệnh cũ thôi, đừng nói chuyện ta, nói chuyện của hai đứa đi.”
Tống Ôn Ngôn chú ý thấy Lâm Thành Minh đặt ánh mắt vào cánh tay cậu, nơi Lâm Tân đang nắm.
Sắc mặt tái nhợt của Lâm Thành Minh ẩn ẩn biến mất vài phần.
Những người bên cạnh đều nhìn ra sự vui mừng của Lâm Thành Minh, theo đó ca tụng Lâm Tân và Tống Ôn Ngôn quả thực là một đôi trời sinh.
Tống Ôn Ngôn đang đòi ly hôn cười hòa hoãn.
Và lúc này Tống Cạnh Dương đứng ở bên ngoài.
Môi dưới màu đỏ nhạt dưới chiếc mũ lưỡi trai đen mím chặt, cánh tay rủ xuống càng nổi rõ gân xanh.
Ánh mắt liếc thấy Lâm Tân vẫn nắm chặt cánh tay cậu không buông, một luồng khí xông thẳng lên đỉnh đầu.
“Lâm gia gia.”
Tống Ôn Ngôn nghe tiếng quay đầu lại.
Chỉ thấy Tống Cạnh Dương với vẻ mặt lạnh lùng, không để lại dấu vết xen vào giữa cậu và Lâm Tân.
Lực nắm trên cánh tay cậu biến mất, đồng thời bị một ngón tay ấm áp và dịu dàng khác lướt qua.
Tống Ôn Ngôn là Beta không biết rằng, bộ phận tiếp xúc gần sẽ bị mùi Pheromone Alpha che phủ.
Việc Tống Cạnh Dương làm không chỉ là an ủi, mà còn là muốn che giấu hoàn toàn Pheromone Alpha của Lâm Tân.
Tống Cạnh Dương bề ngoài đối diện Lâm Thành Minh, mang theo ý cười nhàn nhạt.
“Cậu là?”
“Cháu tên là Tống Cạnh Dương,” Địa vị của Tống gia ở Dung Thành đi lên chỉ là vài năm gần đây, hơn nữa Tống Cạnh Dương ở nước ngoài, phần lớn người ở đây không biết hắn.
Tống Cạnh Dương thản nhiên mở lời, “Cháu còn có một cái tên khác, Victor.”
“Lâm gia gia, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?”
________________________________________
Tống Ôn Ngôn không biết Victor.
Nhưng những người khác ở đây ít nhiều đều có nghe nói qua, nhưng không thể liên hệ một thiếu niên tóc xanh dương kiệt ngạo bất khống như Tống Cạnh Dương với Victor.
Họ tụ lại thảo luận, muốn lấy được thông tin từ Tống Ôn Ngôn. Cậu chỉ có thể xin lỗi nói mình cũng không rõ.
Và cùng lúc đó, Lâm Tân đứng bên cạnh cậu: “Tống Cạnh Dương sẽ nói gì? Chuyện ly hôn sao?”
Tống Ôn Ngôn: “Chuyện ly hôn thì không đến mức. Chuyện khác thì không rõ.”
Với tính cách tuột cương của Tống Cạnh Dương, cậu thật sự không rõ.
Nhìn thời gian, nếu không đi nữa, cậu sẽ không mua được đồ ăn, cũng không kịp buổi live stream buổi chiều.
Trong lòng vẫn luôn cầu nguyện Tống Cạnh Dương nhanh chóng ra ngoài.
Cửa phòng bệnh bị kéo ra.
Mọi người bao gồm Lâm Tân đều nhìn sang, cố gắng dò la thông tin từ biểu cảm của Tống Cạnh Dương. Chiếc mũ lưỡi trai đen lúc này phát huy tác dụng vô cùng nhuần nhuyễn.
Tống Cạnh Dương cúi đầu, thẳng đến khi đi đến bên cạnh Tống Ôn Ngôn.
“Anh, đi thôi.”
Tống Ôn Ngôn không hề do dự, xoay người muốn đi, Lâm Tân mở miệng gọi cậu lại.
“Còn chuyện gì sao?” Tống Ôn Ngôn hỏi.
Khuôn mặt bình tĩnh của Lâm Tân thế mà lộ ra sự đấu tranh, môi trên môi dưới làm động tác phản kháng, cuối cùng cũng thỏa hiệp đi đến trước mặt Tống Ôn Ngôn.
“Cậu có thể dọn về ở không?”
Bệnh của Lâm gia gia khiến Lâm Tân bị kích thích thành bộ dáng này sao?
“Tại sao?”
“Ông nội tôi bệnh,” Lâm Tân nói, “Trước khi bệnh của ông nội khỏi hoàn toàn, tôi phải đảm bảo ông không biết chuyện chúng ta ly hôn.”
“Nhưng chuyện này anh không nói cho ông ấy là được mà.”
Lâm Tân nghiêm trang, “Ông ấy sẽ điều tra ra.”
“Tôi sẽ suy nghĩ một chút.”
Tống Ôn Ngôn nói xong bắt taxi rời đi.