Khác hẳn với vẻ ngoài tinh tế, nổi bật trong chiếc váy đỏ sậm buổi chiều, lúc này Tống Ôn Ngôn mặc bộ đồ ở nhà màu trắng tinh khôi.
Mái tóc dài buộc hờ hững trước ngực, chiếc tạp dề hồng nhạt thắt lại ở vòng eo mảnh dẻ.
Trong bếp, hơi nước lượn lờ bao quanh cậu, tựa như mọi thứ xung quanh đều mang hơi ấm của gia đình.
Và trung tâm của ngôi nhà đó, là cậu, đứng trước màn ảnh.
Hô hấp của Lâm Tân nghẹn lại.
Hắn đại khái đã hiểu tại sao ID của những người xem kia lại toàn là “Ôn Ôn mommy”, “Ôn Ôn vợ yêu” hay đại loại như thế.
Tống Ôn Ngôn luôn cố gắng hết sức để thỏa mãn mọi yêu cầu của người hâm mộ.
Cho dù cậu có ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ ửng, cậu vẫn sẽ làm theo thói quen mà nói ra câu: “Ôn Ôn vợ yêu, chào mừng em.”
Chờ đọc xong tất cả ID, Tống Ôn Ngôn nghiêm túc và chân thành: “Cảm ơn mọi người đã yêu thích, nhưng thực ra, tôi đã kết hôn rồi.”
Đã kết hôn sao...
Lâm Tân dậy sóng trong lòng, nhưng những người trong phòng live stream đã sớm quen thuộc.
【 Không sao đâu, mommy! Chúng tôi sẽ chờ anh! 】
【 Chỉ cần thế giới chưa sụp đổ, tôi sẽ chờ anh. 】
Chờ cái gì... Lâm Tân bỗng dưng nghĩ đến một từ: Ly hôn?
Máy quay lia sát qua nốt ruồi son trên mũi cậu, rồi chuyển sang món Canh sườn bắp đã hoàn thành. Hơi nóng bốc lên, tựa hồ hương thơm ngọt ngào của bắp trộn lẫn với mùi thịt lan tỏa khắp nơi.
Dạ dày vẫn âm ỉ đau. Ở trong văn phòng trống rỗng và lạnh lẽo, Lâm Tân ma xui quỷ khiến làm theo số đông:
【 Ôn Ôn vợ yêu, chờ anh. 】
________________________________________
Dưới những lời chọc ghẹo hài hước của cư dân mạng, tâm trạng buồn bã của Tống Ôn Ngôn đã tốt hơn rất nhiều. Chỉ tiếc những món ăn đã nấu quá nhiều.
Có người hâm mộ trong phòng live stream chú ý đến: 【 Ôn Ôn mommy, hôm nay sao anh nấu nhiều đồ ăn thế? Có ai muốn đến hả? 】
Đôi mắt Tống Ôn Ngôn cụp xuống: “Ừm, ban đầu chồng tôi định về, nhưng sau đó anh ấy có việc bận.”
【 Chồng cái nỗi gì, nói lời không giữ lời! Việc chưa chắc chắn thì đừng nên nói trước chứ! 】
【 Ôn Ôn, ngón trỏ của anh có phải bị d.a.o cắt không? Chảy m.á.u rồi kìa, mommy đau lòng quá. 】
【 Hắn không về thì có rất nhiều người muốn đến, mommy. Tuy tôi biết nói thế không tốt, nhưng anh hãy ly hôn sớm đi. Hắn ta căn bản không xứng với anh! Cũng không đáng để anh thích! 】
Lâm Tân nhận thấy một thoáng cô đơn lướt qua trên khuôn mặt Tống Ôn Ngôn, hắn không khỏi bắt đầu công kích gã tóc xanh lam mà hắn thấy buổi chiều.
Tưởng là bạn trai, không ngờ lại là chồng.
Một người như gã, cũng xứng làm chồng của Ôn Ôn sao?
Lâm Tân lại nghĩ đến hôn ước của mình.
Hắn và người họ Tống kia vốn dĩ không hề có tình cảm.
Việc kết hôn lúc trước chẳng qua chỉ là một vở kịch. Đến tháng sau, vở diễn kết thúc, hắn sẽ theo đuổi người mình thực sự thích.
Tống Ôn Ngôn vẫy tay chào tạm biệt những người hâm mộ luyến tiếc, thu dọn xong xuôi rồi nằm trên giường. Dòng bình luận trong phòng live stream lại hiện lên trước mắt — 【 Không đáng để anh thích. 】
Đối với Lâm Tân, nếu nói là thích, không bằng nói là nghĩa vụ.
Cậu đã gả cho Lâm Tân, làm tròn bổn phận của một người bạn đời tốt là điều cậu nên làm.
Nhưng nếu gạt bỏ thân phận này, cậu không hề có ấn tượng gì về con người Lâm Tân.
Việc Lâm Tân, với tư cách là chồng mình, ba năm không về nhà, là một đả kích lớn đối với Tống Ôn Ngôn.
Cậu suýt chút nữa lại mất ngủ vì chuyện này thì Tống Cạnh Dương gửi tin nhắn đến.
【 Anh, tay anh không sao chứ? Bị làm sao vậy? 】
Tống Ôn Ngôn: 【 Cậu xem live stream của tôi à? 】
【 Ừm, sao thế, anh không muốn em xem sao? 】
Cũng có chút.
Tống Ôn Ngôn vốn dĩ dùng thân phận nữ tính để trưng bày trước mọi người, chính là không muốn người khác nhận ra thân phận thật của mình.
Cậu sợ bị người ta nói rằng cậu như thế này, căn bản không giống một người bạn đời nên làm.
Tống Ôn Ngôn: 【 Cậu đừng nói cho người khác biết thân phận thật của tôi được không? 】
Tống Cạnh Dương: 【 Khoá kéo kéo lên.jpg (Biểu tượng khóa miệng) 】
Tống Cạnh Dương: 【 Anh cứ yên tâm một trăm phần trăm! Em tuyệt đối sẽ không nói ra đâu! 】
Thân phận coi như được giữ kín, nhưng một cảm giác xấu hổ âm ỉ dâng lên.
Những người trong phòng live stream gọi cậu là vợ yêu, mommy, Tống Cạnh Dương cũng thấy hết rồi sao?
Tống Ôn Ngôn nghĩ, vùi đầu vào chăn bông, tắt điện thoại coi như không thấy gì.
Tống Cạnh Dương vẫn liên tục hỏi.
Tống Cạnh Dương: 【 Anh, tay anh không sao chứ? 】
Tống Ôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn căn bản không chú ý đến chuyện đó, hoặc là đã vào muộn, bỏ lỡ lúc cậu gọi tên ID: 【 Không sao, không chảy máu. 】
Tống Cạnh Dương: 【 Dán băng cá nhân chưa? 】
Tống Ôn Ngôn: 【 Dán rồi. 】
Tống Cạnh Dương trả lời ngay lập tức: 【 Chụp một bức ảnh qua đây. 】
Tống Ôn Ngôn im lặng.
Tống Cạnh Dương rối rắm mấy chuyện này để làm gì, chẳng qua chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà.
Sau khi Tống Cạnh Dương gửi hàng loạt kiến thức khoa học phổ thông giật gân, ví dụ như vết thương có thể nhiễm trùng, vi khuẩn xâm nhập vào thịt tươi, Tống Ôn Ngôn vẫn phải dậy, dùng cồn sát trùng vết thương rồi dán băng cá nhân.
Tống Ôn Ngôn: 【 Ảnh chụp 】
Tống Ôn Ngôn: 【 Giờ được chưa. 】
Tống Cạnh Dương trả lời ngay: 【 Được rồi anh! Anh giỏi lắm! Mà anh ơi, anh có phiền em không? Nếu em và anh ở cùng nhau, như hồi bé thì tốt biết mấy. Em có thể giúp anh khử trùng, dán băng cá nhân, anh chỉ cần nằm nghỉ ngơi thôi. 】
Tống Ôn Ngôn nhìn dòng tin nhắn, nước mắt rơi xuống, đọng trên màn hình điện thoại.
Lật lên trên, tin nhắn trò chuyện của hai người vẫn dừng lại ở Tết Trung Thu một năm trước.
Tống Ôn Ngôn hỏi Tống Cạnh Dương ở nước ngoài có ăn bánh trung thu không, nhưng Tống Cạnh Dương không hồi âm.
Mãi đến tận hôm nay, Tống Cạnh Dương, người từ nhỏ luôn lẽo đẽo gọi Anh trai phía sau cậu, mới thực sự trở lại.
Tống Ôn Ngôn khóc một lúc. Thực sự không thể tiếp tục trò chuyện với Tống Cạnh Dương đang tràn đầy năng lượng, cậu chuẩn bị đi ngủ thì thấy tin nhắn mới nhất của hắn, đột nhiên mở to mắt.
Tống Cạnh Dương: 【 Anh, hôm nay có nhiều người gọi anh là vợ yêu, mommy lắm nha. 】
Tống Cạnh Dương: 【 Anh lại không phản bác, còn đồng ý nữa. 】
Tống Cạnh Dương: 【 Anh, anh là anh của em. 】
Hắn đã thấy…
Tống Ôn Ngôn nhìn dòng tin nhắn dồn dập, nhìn đi nhìn lại, úp mặt vào lòng bàn tay, lăn lộn nhẹ trên giường. Làm thế nào bây giờ?
Hai giây sau, Tống Ôn Ngôn khẽ cắn môi, tắt nguồn điện thoại.
________________________________________
Sáng hôm sau, chiếc điện thoại hiếm khi có thông báo lại có vài tin nhắn.
Một loạt là của Tống Cạnh Dương gửi.
Từ tối qua cho đến sáng nay vẫn không ngừng nghỉ, chủ đề từ vợ yêu, mommy chuyển sang lo lắng cho cuộc hôn nhân của cậu.
Cuối cùng, có lẽ hắn nhận ra cậu đã ngủ, nên bắt đầu trả lời bù những tin nhắn cậu gửi đi ba năm trước.
Tin cuối cùng được gửi lúc ba giờ sáng, là một lời xin lỗi.
Một tin khác là của Lâm Tân gửi đến.
Lâm Tân: 【 Tôi đã gửi chuyển phát nhanh cho cậu, tối nay nhớ ký nhận. 】
Tống Ôn Ngôn: 【 Được. 】
Tống Ôn Ngôn lắc lư cơ thể. Vài sợi tóc mới ngủ dậy cũng bay theo.
Cậu khe khẽ ngân nga một điệu nhạc không tên, trong lòng nghĩ đến bờ vai còn đang đau của Tống Cạnh Dương: 【 Hôm nay cậu ở trường sao? Bị thương có bất tiện gì không? 】
Tống Cạnh Dương ngủ rất ít, nghe tiếng tin nhắn Tống Ôn Ngôn gửi đến mơ màng tỉnh dậy. Vừa định nói không sao, nhận được tin nhắn tiếp theo, hắn vội vàng hồi âm: 【 Anh, đau lắm, đau c.h.ế.t mất. 】
Kèm theo biểu tượng [khóc lớn].
Tống Ôn Ngôn bật cười: 【 Vậy cậu muốn ăn gì? Tôi mang đến cho cậu. 】
Tống Cạnh Dương: 【 Canh sườn bắp tối qua trông có vẻ rất thơm. 】
Nấu thêm vài món xào khác, Tống Ôn Ngôn xách hộp cơm chuẩn bị ra khỏi cửa thì một chú Samoyed trắng tròn trịa đang ngồi canh ở cửa, mắt long lanh nhìn vào.
“Người Tuyết?”
Samoyed lập tức sủa "Gâu" vài tiếng như đáp lời.
Chú chó này là vật nuôi của hàng xóm mới chuyển đến gần đây. Tống Ôn Ngôn không có giao tiếp nhiều với hàng xóm, nhưng cậu đặc biệt yêu thích chó mèo, nên luôn dự trữ đồ ăn vặt chất lượng.
Vừa lúc chú chó đến, cậu lấy ra một gói thịt gà sấy khô.
Nhưng chưa vội cho ăn, cậu tìm quanh hai vòng, không thấy chủ chó. Cậu chỉ đành ngồi xổm xuống, xoa đầu Samoyed: “Xin lỗi nha, bây giờ không thể cho cậu ăn.”
Người Tuyết không hiểu Tống Ôn Ngôn đang nói gì, nó nhảy một cái ngoạm lấy miếng thịt gà sấy, thở phì phò nhai.
“Ây—” Tống Ôn Ngôn chưa kịp ngăn lại. Ngay lúc cậu vừa đến gần Samoyed, một bàn tay đột ngột vươn ra, đẩy cậu ngã xuống đất.
“Thứ gì cũng dám ăn bậy,” người đàn ông vừa nói vừa hành động đều đầy cảm giác áp bức. “Ai biết thứ này có vấn đề gì không, mày cũng cái gì cũng dám ngoạm vào miệng.”
Món ăn vặt vừa vào miệng bị chủ nhân ném ra ngoài, Người Tuyết tủi thân nằm một bên.
Tống Ôn Ngôn phủi tro bụi trên người. Chủ nhân dạy dỗ chó như vậy cũng không sai. Cậu tiến lên giải thích: “Đây là đồ ăn vặt tôi mua riêng cho chó, không có vấn đề gì đâu.”
“Vậy nên cậu không xin phép tôi đã cho nó ăn?” Đồng tử người đàn ông màu xanh đen. “Cậu tính là cái thá gì? Chó của tôi xảy ra vấn đề, cậu chịu trách nhiệm sao?”
“Xin lỗi.” Chuyện này thật sự là cậu không suy nghĩ chu toàn, lẽ ra không nên lấy đồ ăn vặt ra trước.
“Lần trước tôi dắt nó ra ngoài, cậu cũng đã theo dõi nó rồi phải không?” Người đàn ông mắng khẽ một tiếng:
“Thì ra là vậy, trách không được lại làm ra cái chuyện cướp đoạt Alpha của người khác, thừa nước đục thả câu.”
“Nhưng tôi nhắc nhở cậu một câu, người tham lam không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Sau khi người đàn ông dắt chó rời đi, Tống Ôn Ngôn vẫn ngây ngốc, đứng tại chỗ, hô hấp có chút khó khăn.
Cậu không hề quen biết người này. Dù là hàng xóm, cũng chỉ là gặp mặt vài lần.
Bước chân vừa định bước ra thế giới bên ngoài, vào giờ phút này lại lần nữa chần chừ.
Đồ! Đồ! Đồ!
Điện thoại rung lên.
“Alo, anh, anh đến đâu rồi? Em vừa dọn dẹp xong, ra đón anh đây. Chiều nay em đưa anh đi dạo một vòng nhé? Lá phong…”
“Không cần.”
Hai đầu điện thoại im lặng.
Hô hấp Tống Cạnh Dương ngưng lại. Xuyên qua điện thoại, hắn có thể chính xác nhận ra tâm trạng lúc này của anh trai mình.
“Anh,” hắn nhỏ giọng hỏi, “Anh làm sao vậy?”
“Không,” Tống Ôn Ngôn rời xa ống nghe, hít sâu hai hơi. “Không có gì, tôi vừa thấy một chú chó nhỏ đáng yêu, cho nó ăn vặt.”
Trong tầm mắt, miếng thịt gà sấy khô vừa mua bị cắn nát, bị người ta vô tình ném trên bãi cỏ.
“Tôi sắp đi đây.”
Tống Ôn Ngôn cúp điện thoại, dọn dẹp sạch sẽ mảnh vụn trên mặt đất, xách hộp cơm rời đi.
Nửa giờ sau mới đến Đại học Dung Thành.
Tống Ôn Ngôn đi theo chỉ dẫn của Tống Cạnh Dương, từng bước tiến vào trường học. Giữa những lối đi xen kẽ giữa thư viện và phòng học, cậu thấy Tống Cạnh Dương đang ngồi xổm trên mặt đất, dường như đang chơi bùn.
“Đang làm gì vậy?”
Tống Ôn Ngôn đến gần. Tống Cạnh Dương nghiêng người, ba con mèo con cam mới sinh ra, đang lang thang trong trường, bỗng dưng chui đầu ra khỏi lòng áo hoodie rộng thùng thình của Tống Cạnh Dương.
Tống Cạnh Dương học theo mèo con, nghiêng đầu.
“Anh, anh xem, có bé nào anh thích không?”