TOÀN MẠNG ĐỀU ĐANG CHỜ BETA ẤY LY HÔN

Chương 41: Trốn tránh

Trên đường ăn cơm hai người còn gặp được một chút chuyện bên lề.

Tống Ôn Ngôn đi WC xong ra, Bách Tinh vừa lúc gọi hắn một tiếng, bị một nữ Omega cũng vừa từ WC ra nghe thấy, đột nhiên nhìn lại, quét qua quét lại giữa Tống Ôn Ngôn và Bách Tinh.

Cuối cùng ánh mắt khóa chặt trên mặt Tống Ôn Ngôn. Nàng đi tới, lời lẽ phóng khoáng: “Xin hỏi anh là Ôn Ôn sao? Cái chủ stream ẩm thực Ôn Ôn đó?”

Tim Tống Ôn Ngôn đập ngừng lại trong nháy mắt, vội vàng xua tay: “Xin lỗi, cô nhận nhầm người rồi. Tôi không quen người cô nói.”

“Được rồi.” Cô gái có chút ủ rũ.

Tính cách Bách Tinh hướng ngoại, kéo cô gái trò chuyện, mới biết nàng ở nước ngoài thường xuyên xem live stream của Ôn Ôn, là fan cứng, lần này trở về nói gì cũng phải ăn một lần cơm do Ôn Ôn làm.

Tống Ôn Ngôn ôm trà sữa, khăn quàng cổ che nửa khuôn mặt, im lặng lắng nghe.

Sức ảnh hưởng của mình lớn đến vậy sao.

Có chút nhỏ nhoi tự hào.

Tống Ôn Ngôn bắt đầu nghĩ làm sao để có được tài khoản Mau Bá của cô gái, đến lúc đó chính xác đầu uy.

Quan sát xung quanh, Tống Ôn Ngôn tìm thấy nhân viên tiệm trà sữa. Sau khi thương lượng với họ, lại bắt đầu đánh phối hợp cùng Bách Tinh.

Cô gái thành công bị trà sữa hấp dẫn.

Sau khi mua, nhân viên cửa hàng nói cho nàng trúng thưởng, dùng tài khoản Mau Bá theo dõi cửa hàng liền có thể miễn phí nhận được một ly trà sữa.

Tống Ôn Ngôn toàn bộ quá trình nhìn như không hề để tâm đứng ở một bên.

Kỳ thật đám đông đi rồi, lập tức kéo Bách Tinh đòi tài khoản Mau Bá của cô gái.

【 Tiểu Ngọt muốn ăn cay 】

Đây chẳng phải là người lần trước nói phải về nước ăn cơm do hắn làm sao?

Tống Ôn Ngôn nhanh chóng xem trang chủ của nàng, xác nhận nàng thích ăn gì, bắt đầu mãnh liệt nhóm lửa.

Gửi cơm chuyển phát nhanh đến địa chỉ đã định, Tống Ôn Ngôn trở lại dưới lầu, đụng phải một người không ngờ tới.

Lý Vị Vọng? Tống Ôn Ngôn không nghĩ hắn đến tìm mình, cảm thấy kỳ quái nhìn hai mắt rồi tính toán vẫn là lên lầu. Vừa đi đến cửa cầu thang, bị hắn gọi lại.

“Tống Ôn Ngôn,” Sắc mặt Lý Vị Vọng nôn nóng, “Lâm Tân xảy ra chuyện rồi.”

Xảy ra chuyện? Điều Tống Ôn Ngôn nghĩ đến đầu tiên là, xảy ra chuyện thì tìm bác sĩ chứ, tìm hắn cũng vô dụng. Nhưng dựa trên chủ nghĩa nhân đạo: “Lâm tiên sinh làm sao vậy?”

“Chất dẫn dụ Alpha của cậu ấy hỗn loạn.”

Là một Beta.

Tống Ôn Ngôn càng không có cách nào.

“Có thể tìm bác sĩ, hoặc là tìm Omega thích hợp,” Tống Ôn Ngôn lý trí đưa ra kiến nghị, “Nhưng tìm tôi không ổn.”

Đến bây giờ, Lý Vị Vọng mới rốt cuộc tin tưởng, lúc ấy Tống Ôn Ngôn nói “Không thích”, không phải cái cớ duy trì lòng tự trọng, càng không phải lời nói tàn nhẫn để trả thù.

Hắn chỉ là đơn thuần, không thích mà thôi.

Lý Vị Vọng ôm một tia hy vọng, giọng nói nghẹn lại: “Tôi biết, nhưng Lâm Tân cậu ấy muốn gặp cậu.”

Lâm Tân bởi vì chất dẫn dụ hỗn loạn, toàn thân sốt cao không giảm.

Bác sĩ đến hết đợt này đến đợt khác, đều bó tay không có cách nào, nói điều này rất có khả năng là do vấn đề tâm lý dẫn đến.

Lý Vị Vọng không có cách nào, chỉ có thể đến cầu Tống Ôn Ngôn.

“Làm sao anh biết vấn đề tâm lý của cậu ấy là do tôi?” Tuy rằng rất nhiều người đều nói Lâm Tân thích hắn, nhưng Tống Ôn Ngôn không cảm nhận được, cũng không quá tin tưởng, “Có thể là vì ông Lâm gia không? Cũng có thể là chuyện công việc.”

Lý Vị Vọng đơn giản không giấu giếm nữa.

“Bởi vì cậu ấy hôn mê, đang gọi tên cậu.”

Tâm trạng Tống Ôn Ngôn rất phức tạp, có chút phiền.

Thích, thích, sao lại đều là thích?

Tại sao phải thích?

Hắn thậm chí cảm thấy thích là một sự tồn tại vô cùng dư thừa, vô cùng trói buộc.

Nó sẽ làm người ta hành động theo cảm tính, sẽ làm người ta sinh bệnh, làm người ta tinh thần hoảng hốt, làm người ta thân bất do kỷ.

Thích có gì tốt?

Lý Vị Vọng thấy Tống Ôn Ngôn không nói, cũng không giống bị cảm động. Nhưng hắn không đi nữa, Lý Vị Vọng đều sợ Lâm Tân tự đốt mình thành ngu ngốc.

Khẽ cắn môi, Lý Vị Vọng cúi người trước Tống Ôn Ngôn.

“Thực xin lỗi, những lời tôi nói với cậu trước đây đều là sai, là tôi chưa hiểu rõ chân tướng đã tùy tiện suy đoán. Cậu muốn mắng tôi thế nào cũng được.”

“Chỉ cần cậu đi xem Lâm Tân.”

Có thể thấy Lý Vị Vọng xin lỗi vô cùng chân thành, và có cả mục đích.

Tống Ôn Ngôn có chút phiền, không muốn xem hắn diễn kịch: “Dẫn tôi đi gặp cậu ấy đi.”

Lúc ly hôn, Lâm Tân đã cho Tống gia rất nhiều tài nguyên hợp tác, bất quá chỉ là đi gặp hắn, cũng không phải chuyện lớn gì.

Lý Vị Vọng lập tức tỉnh táo lại, mơ hồ sinh ra chút tò mò đối với Tống Ôn Ngôn.

Vẻ ngoài ôn hòa, thiện giải nhân ý, trên thực tế lại là người làm việc quyết đoán, tiến thoái có độ, thật là người rất dễ bị xem nhẹ.

Tống Ôn Ngôn nhận thấy Lý Vị Vọng đang nhìn mình, liền mở lời: “Lâm Tân bệnh có nghiêm trọng lắm không? Ý thức có tỉnh táo không?”

“Ý thức không quá tỉnh táo,” nhưng theo Lý Vị Vọng hiểu biết, “Cậu đi, cậu ấy đại khái sẽ tỉnh.”

Đúng như Lý Vị Vọng nói, Tống Ôn Ngôn chỉ vừa đẩy cửa ra, Lâm Tân nằm trên giường bỗng nhiên xoay người.

“Tống Ôn Ngôn?”

“Lâm tiên sinh,” Tống Ôn Ngôn bưng thuốc đến gần, “Uống thuốc trước đã.”

Lâm Tân suy sụp, không còn chút sức lực nào dựa vào đầu giường, cả người như vừa được vớt từ dưới nước lên: “Sao cậu lại tới đây?”

“Lý Vị Vọng gọi tôi đến.”

Ánh mắt Lâm Tân tối sầm lại hai phần, sau đó dường như lại nghĩ đến gì: “Vậy cậu vì sao lại đồng ý đến thăm tôi?”

Tống Ôn Ngôn đưa thuốc qua: “Bởi vì chúng ta ly hôn, cậu cho Tống gia tài nguyên rất phong phú.”

Không khí dường như dấy lên một sự bi thương nhàn nhạt.

Tống Ôn Ngôn không hiểu lắm, hắn nói sai chỗ nào sao?

“Lâm tiên sinh,” Tống Ôn Ngôn với tư cách người ngoài cuộc về tình cảm, “Nhân sinh của cậu rất phong phú, cậu có sự nghiệp, bạn bè, rảnh rỗi có thể cùng bạn bè, người thân hẹn ra nước ngoài du lịch, đi làm bất kỳ chuyện gì cậu cảm thấy hứng thú. Tại sao lại cứ phải vây mình trong tình yêu chứ?”

Trong phòng cách ly bằng kính tràn ngập chất dẫn dụ Alpha của Lâm Tân.

Nó từng lớp bao bọc Tống Ôn Ngôn, thậm chí có chút tàn sát bừa bãi muốn chui vào tuyến thể khô quắt của Tống Ôn Ngôn.

Mà người ở trung tâm cơn bão, lại đang giảng đạo lý với hắn.

Lâm Tân đột nhiên bật cười.

Sao vậy? Tống Ôn Ngôn nghi hoặc nhìn qua, Lâm Tân cười khổ giải thích: “Ôn Ôn. Tôi chỉ cảm thấy, cậu thật sự đối với tôi một chút thích cũng không có.”

Tống Ôn Ngôn cứng đờ tại chỗ.

Tại sao hắn còn xoắn xuýt chuyện này?

“Ôn Ôn,” Lâm Tân nhìn thấu sự ngây thơ của Tống Ôn Ngôn, “Con người không phải máy móc, không phải muốn chọn thích là có thể thích, muốn chọn không thích là có thể ngay lập tức, giống như chương trình máy móc, loại bỏ đi sắc thái cảm xúc từ những điểm nhỏ nhặt trước đây, chỉ còn lại hồi ức xám trắng.”

“Có một số người, tự cho là ghét, kỳ thật là thích. Tự cho là thích, kết quả chỉ là thưởng thức,” Trong mắt Lâm Tân một chút bi ai, “Tình cảm không có cách nào dùng lý trí để chống cự.”

Tống Ôn Ngôn lắng nghe tinh tế, không nhúc nhích.

Trong kim chỉ nam hành vi của hắn, lý tính cao hơn cảm tính.

Hắn sẽ cân nhắc con đường nào có thể chính xác và nhanh chóng đạt đến mục đích, từ đó loại bỏ đi những sự vật đối với hắn mà nói không quan trọng.

Mà tình yêu là thứ hắn hiện tại cho rằng, vô dụng nhất và lãng phí thời gian nhất.

Lâm Tân đến bây giờ mới hiểu.

Chỉ dựa vào ấn tượng đầu tiên và vẻ ngoài để nhận thức Tống Ôn Ngôn là một chuyện buồn cười đến nhường nào.

Vì thế hắn đạt được cái giá mình đáng phải nhận.

Lâm Tân gắng gượng đứng dậy. Chất dẫn dụ Alpha hỗn loạn không phải chuyện nhỏ.

Tống Ôn Ngôn tuy là Beta, nhưng cũng bị khí thế đáng sợ của hắn bức lui về sau hai bước.

Theo bản năng xoay người, tay vừa chạm đến tay nắm cửa, Lâm Tân mở miệng, với giọng điệu gần như khẩn cầu.

“Ôn Ôn, cho tôi ôm cậu một chút được không?”

“Về sau cậu có thể cũng sẽ không đến gặp tôi nữa.”

 

back top