TOÀN MẠNG ĐỀU ĐANG CHỜ BETA ẤY LY HÔN

Chương 43: Mèo con

Nói cách khác, ba ngày này hắn phải hoàn toàn tách biệt với Tống Ôn Ngôn, không thể nhắn tin, không thể trò chuyện, không thể gặp mặt.

Ba ngày sau Tống Ôn Ngôn còn muốn mình sao?

Nhưng quyết định của Tống Ôn Ngôn một khi đã đưa ra sẽ không dễ dàng thay đổi.

Toàn bộ trọng lượng của Tống Cạnh Dương đều tựa lên người Tống Ôn Ngôn: “Vậy đêm nay cho em ở lại được không?”

“Em sẽ không làm gì hết.”

Không được.

Tống Ôn Ngôn buổi tối dạo phòng live stream đều sẽ hăng hái đặt hàng. Nếu để Tống Cạnh Dương ở lại, hắn có lẽ sẽ không nhịn được mà đồng ý một số yêu cầu quái lạ của người này.

Tống Ôn Ngôn vô cùng kiên quyết đối mặt.

...

Sao lại cảm thấy, sự hăng hái buổi tối cũng có hiệu lực vào buổi chiều vậy nhỉ?

Tống Cạnh Dương sở hữu đôi mắt khiến người ta căn bản không có cách nào từ chối.

Tống Ôn Ngôn thở dài: “Chỉ một đêm thôi.”

Tống Cạnh Dương: “Ừm ừm.”

Tống Ôn Ngôn live stream, Tống Cạnh Dương phụ giúp chuẩn bị đồ ăn, không nói lời nào, không quấy rầy tiết tấu live stream của Tống Ôn Ngôn.

Ăn cơm xong, Tống Cạnh Dương im lặng thắt tạp dề, bưng chén đũa đi rửa.

Càng về tối, Tống Ôn Ngôn kết thúc trận live stream thứ hai, Tống Cạnh Dương liền ra tám với hắn vài chuyện gia đình, nói về chuyện hắn không tuân theo lời cha Tống đi xem mắt lần trước.

“Ba không gọi điện thoại mắng cậu sao?”

Tống Cạnh Dương mở danh bạ: “Em sớm đã kéo ông ấy vào danh sách đen. Sau đó ông ấy đổi vài số điện thoại, Em vô tình nghe hai lần, sau đó đơn giản là điện thoại lạ cũng không nghe.”

“Vậy thì tốt.”

“Vậy anh, hôm nay Lâm Tân tìm anh không có làm gì quá đáng chứ?” Tống Cạnh Dương thấy Tống Ôn Ngôn sững sờ, liền giải thích, “Em không có ý gì khác, chỉ là lo lắng anh. Trên người anh còn có mùi chất dẫn dụ Alpha của hắn.”

Quá cẩn thận rồi.

Tống Ôn Ngôn ngẩng đầu, ánh đèn trước mắt nhấp nháy.

Tống Ôn Ngôn ho khan hai tiếng, cố gắng cùng Tống Cạnh Dương duy trì bầu không khí ban đầu của hai người: “Tôi không sao, hắn chỉ là tìm tôi nói chuyện phiếm một lát.”

Tống Cạnh Dương lùi về: “Ồ.”

Im lặng.

“Anh, vậy live stream, mấy ngày Tết này anh tính thế nào? Có live không?”

Tống Ôn Ngôn: “Tết không live.”

“Ồ.”

Lại là sự im lặng c.h.ế.t chóc.

“Vậy...”

Tống Ôn Ngôn sốt ruột cắt ngang: “Tống Cạnh Dương, tôi hơi mệt, nghỉ ngơi sớm đi.”

Hắn trốn như chạy nhanh về phòng ngủ, bầu không khí kỳ dị kia mới từ từ biến mất.

Tống Cạnh Dương hao hết toàn lực muốn xây dựng lại cách ở chung ban đầu của bọn họ, Tống Ôn Ngôn cũng dùng hết sức để duy trì.

Nhưng rất kỳ lạ.

Cho dù bọn họ dụng tâm đến thế nào, bọn họ vẫn không thể trở về như xưa.

Tống Ôn Ngôn rúc trên giường.

Phải làm sao bây giờ?

Cho dù sau này Tống Cạnh Dương thật sự thông suốt, bọn họ không thể quay về trước kia, tương lai lại sẽ đi đến đâu?

Cả đêm không ngủ ngon, ngày hôm sau tỉnh lại Tống Cạnh Dương đã đi rồi.

Trên bàn bày Mì nhỏ Trùng Khánh đã nấu xong còn bốc hơi nóng.

Tống Ôn Ngôn lại bất giác tầm mắt mờ đi.

“Bách Tinh,” Tống Ôn Ngôn ăn bát mì nhỏ không vị, “Hôm nay rảnh không? Tôi muốn hẹn cậu ra ngoài giải sầu.”

Bách Tinh lập tức đồng ý, cúp điện thoại đi đến quảng trường Vạn Đạt đã hẹn.

Trên đường đi ngang qua rạp chiếu phim mua hai vé xem phim tình cảm bi kịch.

Tống Ôn Ngôn khó hiểu: “Xem cái này làm gì?”

Bách Tinh: “Đương nhiên là dùng để phát tiết cảm xúc. Ôn Ôn, tình huống của cậu bây giờ thích hợp nhất xem loại bi kịch chia tay tình cảm m.á.u chó này, xem xong đảm bảo cậu khóc một trận thỏa thuê!”

Bộ phim đủ m.á.u chó, đủ kịch bản. Kể về nam nữ chính nương tựa nhau gây dựng sự nghiệp thành công rồi kết hôn.

Sau đó nam chính vì bận rộn sự nghiệp mà xem nhẹ nữ chính. Phát hiện nữ chính mắc bệnh nặng mới hoàn toàn tỉnh ngộ, dùng hết gia sản chữa bệnh cho người ta, cuối cùng HE (Happy Ending).

Tống Ôn Ngôn rất ít xem phim điện ảnh hay tiểu thuyết, không hiểu kịch bản.

Hơn nữa áp lực của bản thân, xem xong hốc mắt đỏ hoe.

Bách Tinh cũng không nghĩ tới một câu chuyện lỗi thời như vậy Ôn Ôn lại xem đến mê mẩn như vậy.

Bất quá hiệu quả không tồi.

Tống Ôn Ngôn chờ đợi sự đứng tâm kia tan đi, lắp bắp nói ra cảm nghĩ sau khi xem: “Kỳ thật chỉ cần người yêu nhất còn ở bên cạnh là tốt nhất.”

Bách Tinh vừa nghe, xong rồi.

Lần trước hắn đề nghị Ôn Ôn là rời xa Tống Cạnh Dương, cách ly hắn một đoạn thời gian để Tống Cạnh Dương biết quyền chủ động tình cảm nằm trong tay ai.

Ôn Ôn nói làm theo lời hắn, Tống Cạnh Dương tìm đến, cũng thừa nhận nói không thích.

Nhưng Tống Ôn Ngôn một chút cũng không vui vẻ nổi.

“Bách Tinh, cậu nói người thân tôi có phải yêu cầu quá nhiều không, chỉ cần bạn bè hắn tốt, khỏe mạnh ở bên cạnh là được rồi.”

Ôn Ôn vẫn mềm lòng, Bách Tinh rất nghiêm túc: “Ôn Ôn, nhưng đó là điện ảnh, là thế giới hư ảo. Thế giới của bọn họ chỉ có nhau, tình yêu có thể vượt qua khoảng cách, nhưng các cậu thì không phải.”

“Các cậu một người Alpha, một người Beta, cho dù không bàn đến nhân tố sinh lý, hai người các cậu vẫn là anh em.

Những chuyện này một khi bị tuôn ra, cậu lại làm tự truyền thông, ảnh hưởng đối với cậu thật sự quá lớn.”

Internet hiện tại quá nóng nảy, một chút gió thổi cỏ lay đều sẽ bị cơn cuồng phong cuốn đi, mang đến thương tổn cả đời khó có thể xóa nhòa cho người ta.

A/B (Alpha/Beta), anh em, vài trăm vạn người nổi tiếng mạng... những từ đơn này khi xách ra có tính kích động cực cao. Tổ hợp lại với nhau, càng là vua lưu lượng.

“Ôn Ôn, những nhân tố hiện thực này cậu không thể không suy xét.”

Tống Ôn Ngôn nghe xong đến cả sức phản bác “không phải hắn” cũng không còn.

Bách Tinh nhìn ra được Tống Ôn Ngôn kỳ thật đã bắt đầu buông lỏng. Nói trắng ra, chính là Tống Cạnh Dương đối với Tống Ôn Ngôn mà nói quá quan trọng, quan trọng đến hắn căn bản không có cách nào dứt bỏ.

“Đừng nghĩ những cái này trước,” Bách Tinh dẫn người đến khu trò chơi điện tử, “Chúng ta chơi một lát, lát nữa cậu nên về live stream.”

“Ôn Ôn?”

Âm thanh trong khu trò chơi điện tử quá tạp, Tống Ôn Ngôn nhất thời còn tưởng rằng là Bách Tinh đang gọi hắn, xoay người lại, là một cô bé.

Nhìn qua còn có chút quen mắt.

“Quả nhiên chính là anh đi,” Cô bé che miệng, cười tủm tỉm tới gần, “Đúng vậy, chính là nốt ruồi son này.”

“Ôn Ôn gạt được người khác, không lừa được em nha.”

Là nàng.

Tống Ôn Ngôn nghe rõ giọng nói của nàng, mới nhớ tới người này chính là 【 Tiểu Ngọt muốn ăn cay 】.

Tống Ôn Ngôn vừa định phủ nhận, cô bé kia lại nói: “Ôn Ôn không cần sợ hãi, em sẽ không nói cho người khác.

Kỳ thật em đã sớm nhìn ra Ôn Ôn là nam, nhưng Ôn Ôn mặc váy nhỏ rất đẹp nha.”

Tống Ôn Ngôn có thể cảm nhận được nàng không có ác ý. Chuyện của Tống Cạnh Dương làm hắn rất khó chịu, nhưng hắn còn có live stream, hắn còn có rất nhiều fan rất đáng yêu.

“Vậy tôi xưng hô cô bé thế nào đây?”

Tống Ôn Ngôn nghĩ nghĩ: “Gọi cô bé là Tiểu Ngọt sao? Tiểu Ngọt thích ăn cay?”

Ngọt Ngào che miệng trừng lớn đôi mắt:

“Ôn Ôn sao anh biết là em! À đúng rồi, có phải lần trước trà sữa không, em đã nói em một thể chất cách điện vận may, sao có thể cùng ngày trúng thưởng! Tiếp theo anh gửi cơm hộp cho em còn chừng hai hộp lớn, em ăn không hết, hời cho anh trai em.”

Không mặt mũi thừa nhận lần trước trà sữa chính là mình tặng, Tống Ôn Ngôn lướt qua đề tài này: “Tiểu Ngọt cảm thấy cơm tôi làm hương vị thế nào?”

“Đương nhiên ăn ngon rồi, anh trai em cũng thích ăn,” Ngọt Ngào hai mắt sáng rực, dường như còn đang dư vị, “Ôn Ôn, ngày mai anh làm gì? Lúc làm có thể nào gửi thêm cho em một phần không, vận khí anh trai em kém lắm, mỗi lần anh ấy đặt, đều không đến lượt anh ấy.”

Đều không đến lượt sao? Tống Ôn Ngôn mỗi lần gửi cơm hộp trước đều sẽ lọc tin nhắn một lần, đảm bảo fan ở Dung Thành cứ cách ba ngày đều có thể ăn được.

Chẳng lẽ là hắn sót?

Tống Ôn Ngôn hơi xấu hổ: “Được nha, Tiểu Ngọt có thể nói cho tôi biết anh trai cô bé thích ăn gì không? Ngày mai tôi sẽ đặc biệt làm cho anh ấy.”

Ngọt Ngào hưng phấn nói: “Anh trai em cũng là fan trung thành của anh đấy, anh ấy nhận được cơm khẳng định sẽ vô cùng vui vẻ.”

Hai người trò chuyện chưa đầy mười phút, Tống Ôn Ngôn rõ ràng cảm thấy cảm xúc của mình từ mưa nhỏ chuyển sang nắng, quả nhiên fan chính là quần thể tốt đẹp nhất và đáng yêu nhất trên thế giới này.

Ngọt Ngào đi rồi, Bách Tinh mới từ WC ra, nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của hắn, xem, đây chính là mị lực của khu trò chơi điện tử.

Trước khi rời đi, Bách Tinh còn cố ý dặn dò Tống Ôn Ngôn: “Chúng ta là người ngoài cuộc chỉ có thể giúp cậu nhìn rõ thế cục, nhưng Tống Cạnh Dương và công việc tự truyền thông ai có phần lượng nặng hơn một chút trong lòng cậu, cái này cần chính cậu phán đoán.”

“Nhưng mà Ôn Ôn, vô luận cậu làm quyết định gì, tôi đều vĩnh viễn ủng hộ cậu!”

Giống như lúc trước Tống Ôn Ngôn ở chợ bán thức ăn nghĩa vô phản cố đứng trước mặt mình nói bọn họ là bạn bè vậy.

Bách Tinh vĩnh viễn sẽ là hậu thuẫn của Tống Ôn Ngôn.

 

back top