Tống Ôn Ngôn lùi lại hai bước, cố định mình lại. Váy sao có thể mua đắt như vậy?
“Ai nha, dù sao Ôn Ôn cậu không cần lo lắng hắn có thích cậu hay không, chỉ cần biết chính mình có thích hắn hay không. Thích hắn thì ở bên hắn nhiều hơn, không thích hắn thì dùng tiền hắn nhiều hơn, chắc chắn không sai.”
“Không sai cái gì?” Tống Cạnh Dương ôm hộp giấy, đẩy cửa vào thấy hai người, đáy mắt chợt lóe lên một tia mất mát vừa lúc, “Xin lỗi, tôi quấy rầy hai người sao? Vậy tôi lát nữa lại đến nha, hai người tiếp tục đi.”
Nói rồi liền muốn đóng cửa tránh đi.
Tống Ôn Ngôn kịp thời ngăn lại: “Tống Cạnh Dương, chưa nói cậu quấy rầy. Cậu chờ tôi một chút trên sofa được không?”
Tống Cạnh Dương khẽ thương lượng, không nói rõ, nhưng người có mắt đều biết tâm trạng hắn trầm xuống.
Bách Tinh đang vây xem mọi thứ: ...
Quả là một Trà Xanh điển hình.
Chính là hắn sáng lập ra thương hiệu tạo thần Silence sao?
Dòng thời gian phù hợp, ký hiệu cũng là độc nhất vô nhị.
Bất quá mặc kệ hắn có phải hay không, tình cảm của Ôn Ôn dành cho hắn cũng chắc sẽ không thay đổi.
Bách Tinh lấy điện thoại: “Ôn Ôn, dù sao cậu cứ thoải mái tiêu tiền hắn.”
“Tốt nha,” Tống Ôn Ngôn chưa kịp cảm ơn Bách Tinh đã mang đến nhiều lễ phục như vậy, ôm hắn mở lời, “Vậy tôi dùng tiền hắn cảm ơn cậu được không?”
Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Bách Tinh bị Tống Cạnh Dương trà đến, trong lòng càng thêm vui vẻ.
“Ôn Ôn, nếu tôi là Alpha, tôi sớm đã cưới cậu về nhà rồi.”
Tống Ôn Ngôn: “Tốt, vậy cậu đi đi, trên đường cẩn thận.”
Tống Ôn Ngôn tiễn đến cửa. Khi quay người lại không ngờ Tống Cạnh Dương đã đứng ở phía sau mình. Bất ngờ, hắn suýt chút nữa ngã vào lòng Tống Cạnh Dương.
“Cậu đến đây làm gì?”
Tống Cạnh Dương hư hư ôm eo hắn, không để hắn ngã: “Anh luyến tiếc hắn sao? Không muốn ở riêng với em và Dương Dương à?”
“Không có,” Tống Ôn Ngôn không dám đối diện với Tống Cạnh Dương. Ánh mắt hắn bây giờ, nói thế nào nhỉ, có chút nóng bỏng. Trong suy nghĩ hỗn loạn, Tống Ôn Ngôn đơn giản đổi đề tài, “Cậu đến tìm tôi làm gì?”
“Váy,” Tống Cạnh Dương đưa hộp giấy tới, “Có thể mặc ở Hội nghị Cao nhân.”
Quả nhiên Bách Tinh đã nói đúng.
Tống Cạnh Dương thật sự chuẩn bị cho mình.
Tống Ôn Ngôn không dám nghĩ tới thân thân lão công gì nữa, mở hộp. Màu tím nhạt, chất liệu lụa phủ lên một lớp organza mỏng manh, mơ hồ mộng ảo.
Tống Cạnh Dương bảo hắn thử xem có chỗ nào không vừa người.
Tống Ôn Ngôn đi vào phòng ngủ. Đó là một chiếc váy dài, mặc vào vừa lúc chạm đất, che khuất chân, không cần mang giày cao gót.
Tay hắn với ra phía sau lưng, thiết kế dây cột đan chéo khoét lưng. Ước chừng thử năm phút sau, Tống Ôn Ngôn che lại n.g.ự.c áo sắp tuột, kéo cửa ra.
“Tống Cạnh Dương, cậu có thể đến giúp tôi không?”
Tống Cạnh Dương đang ngồi trên sofa chơi với Ôn Đông, nghe thấy lời này, trong mắt lóe lên một nụ cười không tên.
“Được.”
Tống Ôn Ngôn một tay che ngực, một tay chống tường. Cổ và vai sau lưng bại lộ trước mặt Tống Cạnh Dương với một độ cong cực kỳ tinh tế.
Màu tím nhạt rất tôn làn da trắng của Tống Ôn Ngôn. Có lẽ là vừa mới dùng sức, vai và cổ bây giờ càng thêm hồng hào. Hai màu sắc tương đắc ánh chương làm nổi bật nhau.
Đôi mắt Tống Cạnh Dương trầm xuống.
“Tống Cạnh Dương, cậu nhanh lên, được không?”
Váy quá rộng, hắn che ngực, vải vóc phía sau lưng vẫn không chịu khống chế mà tuột xuống.
Lần gần nhất hắn lộ nhiều như vậy trước mặt Tống Cạnh Dương là lúc thay đồ ngủ khi ngủ chung với hắn thời trung học.
Tống Ôn Ngôn nhẹ nhàng cắn môi trên.
Tống Cạnh Dương sao còn chưa làm đi?
“Tống Cạnh Dương?”
Người phía sau hít một hơi thật sâu. Khoảng cách không xa, hơi thở phả vào vai Tống Ôn Ngôn, lạnh nóng luân phiên, chọc Tống Ôn Ngôn không tự chủ mà run rẩy.
“Anh, kiên nhẫn một chút.”
“Có thể sẽ hơi đau.”
Đau hay không Tống Ôn Ngôn không biết, hắn chỉ cảm thấy thật xấu hổ.
Tư thế xấu hổ, đối thoại xấu hổ.
Tống Ôn Ngôn hận không thể chôn cả khuôn mặt xuống đất.
Phần eo từ từ siết chặt. Không biết là khi nào không còn lực gây sức thừa thãi bên ngoài nữa, nhưng Tống Ôn Ngôn không nhúc nhích, bởi vì Tống Cạnh Dương không gọi hắn.
“Tống Cạnh Dương, được chưa?”
Giọng Tống Cạnh Dương mang theo giọng mũi nặng nề: “Được rồi.”
Tống Ôn Ngôn điều chỉnh suy nghĩ đứng thẳng, vừa mang găng tay lụa cùng màu, vừa đi chậm rãi đến trước gương toàn thân.
Cảm giác hoàn toàn khác biệt. Tống Ôn Ngôn không biết hình dung thế nào, dù sao thật xinh đẹp là được.
Ánh mắt hắn lại không quá chịu khống chế nương theo gương đi nhìn Tống Cạnh Dương bên trong.
Mặt hắn rất đỏ, mắt cũng rất đỏ. Hô hấp mất tự nhiên kéo lồng n.g.ự.c phập phồng tăng lên.
Hắn bị làm sao vậy?
Chiếc váy này từ bản thảo đến thành phẩm, khẳng định tốn của Tống Cạnh Dương rất nhiều thời gian. Không biết có thức đêm không, thức bao lâu.
Không phải là thức đêm quá độ dẫn đến hô hấp không bình thường đi.
Trong đầu chợt lóe lên các tin tức lớn về làm việc quá sức đột tử. Tống Ôn Ngôn đi đến giúp Tống Cạnh Dương xoa n.g.ự.c : “Tống Cạnh Dương, cậu không khỏe ở đâu?”
Tay vừa chạm vào, Tống Ôn Ngôn cảm thấy hô hấp Tống Cạnh Dương dường như càng dồn dập hơn.
Tống Cạnh Dương cũng không khách khí, cả người dựa vào Tống Ôn Ngôn, bắt lấy tay Tống Ôn Ngôn đang ngơ ngác, lướt qua yết hầu, n.g.ự.c mình, rồi xuống phía dưới.
Ngữ khí cất giấu sự mô tả sống động của dụ hoặc: “Anh, mẫn cảm kỳ của em đại khái sắp đến rồi.”
Phanh một tiếng.
Nhiệt độ khi ngón tay chạm vào theo cánh tay, thẳng đến trái tim. Sau đó theo câu nói kia, vút một cái xông thẳng lên thần kinh não bộ. Tống Ôn Ngôn bị dọa đến tạm thời không nói nên lời.
“Vậy, vậy cậu có mang ức chế tề (Inhibitor) không?”
Tống Cạnh Dương: “Không.”
“Mẫn cảm kỳ của tôi vốn không phải hai ngày này.”
“Vậy là sao,” Tống Ôn Ngôn lại nghĩ đến thức đêm, “Làm việc và nghỉ ngơi không quy luật dẫn đến hormone rối loạn sao? Có cần đi bệnh viện không? Nhưng cậu bây giờ đi bệnh viện quá không an toàn.”
“Đúng vậy, quá không an toàn,” Tống Cạnh Dương lộ ra răng nanh, chậm rãi nghiền nát tuyến thể khô quắt của Tống Ôn Ngôn, “Vậy phải làm sao bây giờ đây? Ca ca.”
Hàm răng mài lên tuyến thể. Tên đã lên dây, Tống Cạnh Dương hỏi hắn làm sao bây giờ, chính là đang hỏi hắn có thể hay không đây.
Quá nhanh.
Tống Ôn Ngôn hơi cuộn tròn lại. Tốc độ của hắn vẫn còn dừng lại ở tiến độ có thể cùng Tống Cạnh Dương không phải anh em.
Khẽ cắn môi, Tống Ôn Ngôn nghiêng đầu. Cảm giác vuốt ve của hàm răng trên tuyến thể biến mất. Tống Cạnh Dương ôm hắn cũng cứng đờ theo.
Không phải từ chối. Tống Ôn Ngôn khi nghiêng đầu, hốc mắt vẫn còn ẩn chứa nước mắt: “Cậu cho tôi thêm chút thời gian, được không?”
Tống Cạnh Dương bất động thanh sắc nhìn rất lâu, hô hấp dần chậm lại.
Nhưng lại trong lúc Tống Ôn Ngôn không hay biết, hung hăng đem chất dẫn dụ đập lên người hắn, quét sạch mọi nơi, cuốn theo, áp súc mọi không gian thừa.
Không biết qua bao lâu, Tống Cạnh Dương đứng dậy. Đi ngang qua cửa phòng vệ sinh, cánh tay hắn dùng sức đỡ khung cửa, gân xanh nổ lên.
Tống Cạnh Dương trông thật suy yếu.
Hắn đều vì mình mà thiết kế váy, đến mức hormone bị rối loạn.
Mình nhìn hắn biến thành như vậy cũng quá không nên. Giúp một chút, giúp một lần, hẳn là không có gì đâu.
Cửa phòng vệ sinh chỉ còn lại một khe hở cuối cùng.
Tống Cạnh Dương không khép lại được. Hắn vừa buông tay, cánh cửa từ bên ngoài bị đẩy ra.
Tống Ôn Ngôn nắm chặt chiếc váy dài màu tím nhạt, ánh mắt hơi xấu hổ trượt xuống, rơi vào nơi nào đó đang trương lớn. Cánh tay run rẩy đưa ra.
“Cái kia, cần tôi giúp cậu không?”