TOÀN MẠNG ĐỀU ĐANG CHỜ BETA ẤY LY HÔN

Chương 48

Chuyện quá đáng nhất bọn họ làm cũng chính là đêm hôm Tống Cạnh Dương bỗng nhiên bùng nổ mẫn cảm kỳ.

Tống Ôn Ngôn mua ức chế tề đến, dùng cho Tống Cạnh Dương xong, bọn họ liền trở về bình thường... rồi?

Dù sao sau đó Tống Cạnh Dương chỉ quấn mình đòi ngủ cùng.

Ngủ đơn thuần.

Nói đêm đó không ngủ cùng, hắn còn nhớ. Tống Ôn Ngôn thật sự không thắng nổi, thay đồ ngủ nằm lên đó.

Sau đó thật sự không có gì.

Tống Ôn Ngôn lý trí tách khỏi đề tài này: “Bách Tinh cậu vừa nói gì với tôi?”

“À tôi nói cậu nhìn bên kia.”

Tống Ôn Ngôn theo ngón tay Bách Tinh nhìn đến hàng ghế đầu tiên. Ngồi chính giữa là ba người đều rất quen mắt. Một người là Lâm Tân, một người là Lý Vị Vọng, còn lại là Kim Thần.

Bách Tinh cười cười: “Tống Cạnh Dương hôm nay không đến là không nên nha.” Đây quả thực là đại chiến chồng cũ và tình địch.

Bách Tinh tuy cũng rất muốn tính cả mình vào, nhưng nhìn vết tích bên cổ Ôn Ôn...

Thôi bỏ đi. Mình hôn đến ngất đi cũng chưa chắc có thể lưu lại vết tích lâu như vậy.

Kim Thần cũng đến sao? Tống Ôn Ngôn nghiêng người đi hỏi: “Kim Thần cũng có cổ phần của nền tảng sao? Sao lại ngồi cùng Lý Vị Vọng bọn họ?”

Bách Tinh: “Khoảng thời gian trước Ông Lâm bị bệnh phải không? Kết quả nhiều hậu bối nhà Lâm như vậy không mấy ai đến thăm, đặc biệt là Lâm Tân.

Khiến ông ta tức giận đến mức, bệnh khỏi liền cưỡng chế mua cổ phần của nền tảng, đưa cho Kim Thần. Trên danh nghĩa nói anh em giúp đỡ, kỳ thật là giám sát thôi.”

“Được,” Bách Tinh nắm lấy chiếc chăn lông trên người Tống Ôn Ngôn,

“Lát nữa đến lượt cậu lên đài nhận giải. Lát nữa đại khái là một trong ba người kia sẽ trao giải cho cậu. Vô luận là ai, nhất định phải cười với họ, được không Ôn Ôn?”

Tống Ôn Ngôn đối với mỹ mạo của mình lúc này hoàn toàn không hay biết.

Tóc dài búi đuôi ngựa thấp. Bên tai rủ kẹp tai lấp lánh thể tích lớn màu xanh lam.

Phối hợp với chiếc váy dài lễ phục ôm sát màu tím nhạt, quả thực là tát người khác một cái cũng coi như khen thưởng.

“Biết rồi,” Tống Ôn Ngôn cười với Bách Tinh, “Tôi đi đây.”

Hội nghị cao nhân được thiết kế rất toàn diện.

Khi Tống Ôn Ngôn đứng lên, tất cả ánh sáng mạnh trên sân khấu tập trung vào.

Theo tiếng leng keng hữu lực của người dẫn chương trình “Xin mời Ôn Ôn lên đài nhận giải”, ánh mắt của mấy trăm người tại chỗ đều đặt trên người hắn.

Khi chạm đến bóng dáng màu tím kia, mọi người nhịn không được nín thở.

Quả thực quá xinh đẹp.

Vóc dáng mảnh khảnh, khí chất trầm ổn nhu hòa. Màu tím càng thêm thần bí, khiến người ta không dám lại gần, tựa như tiên tử quạnh quẽ nhưng tràn đầy thần tính trên bầu trời.

Không chỉ ở hiện trường, ngay cả phòng live stream cũng phát điên.

【 Đây là ai? Một phút đồng hồ tôi muốn toàn bộ tin tức của cô ấy. 】

【 Tại sao tôi không đụng phải cô ấy ở khu nhan sắc bao giờ? Quả thực bỏ lỡ một trăm triệu. 】

【 Hỏi rất hay! Tại sao không đụng phải ở khu nhan sắc, bởi vì cô ấy là Blogger Ẩm Thực. 】

【 Trời ạ, nấu cơm còn ngon?! Tôi trực tiếp quỳ xuống đây— Mẹ ơi! 】

【 Mommy, nhìn con, con là tiểu trư mễ mẹ nuôi đó. 】

【 Lão bà, lão bà... 】

【 Lão bà lát nữa tôi muốn chụp ảnh chung với cô! 】

Sân khấu live stream đều bị màn hình bay xé trời làm đơ hai giây.

Chờ khôi phục lại, Tống Ôn Ngôn đã đi đến đài nhận giải.

Vị trí nhận giải của hắn rất gần hàng ghế đầu tiên. Ánh mắt lướt nhanh qua ba người trước mặt. Tống Ôn Ngôn mới ý thức được hình như mình đã quên mất điều gì.

Kim Thần.

Kim Thần còn không biết Ôn Ôn chính là mình sao?

Lần trước chỉ là suy đoán của Bách Tinh. Nếu hắn thật sự không biết thì sao?

Tống Ôn Ngôn lo sợ bất an. Giờ phút này chỉ có thể ký thác hy vọng vào việc Kim Thần không trao giải cho mình.

“Xin mời Tổng giám đốc công ty nền tảng Lâm Tân lên trao giải cho Ôn Ôn.”

May quá là Lâm Tân.

Vừa thở phào, hai bóng dáng trước mặt đồng thời đứng dậy, đi về cùng một hướng. Nhân viên phía dưới cũng bắt đầu xì xào náo nhiệt.

Tống Ôn Ngôn cảm thấy không ổn, ngẩng đầu, hai vị trí vốn dĩ đối diện đã trống không.

Chỉ còn lại Lý Vị Vọng không biết làm sao, đầu tiên là nhìn về phía hai người Lâm Tân, chống ghế muốn làm gì đó, ý thức được mình không phải người nhà Lâm, lại ngồi trở lại, nhìn Tống Ôn Ngôn mắt to trừng mắt nhỏ, rồi ho khan một tiếng.

“Đừng nghĩ nhiều, bọn họ không phải vì cậu quá xinh đẹp mà tranh nhau đi lên đâu.”

Không thể hiểu được.

Tống Ôn Ngôn trong đầu hiện lên lời Bách Tinh vừa nói. Hai người này e rằng là vì sự nghiệp tương lai nhà Lâm mà đến lập uy cho đối phương.

Và lúc này, Kim Thần đi trước một bước giật lấy cúp trong tay Lâm Tân.

“Anh thân là chồng cũ, dù sao cũng phải né tránh chứ.”

Lâm Tân đúng mực không nhượng bộ: “Chú ý trường hợp, đây là nơi cậu có thể làm càn sao?”

“Ông già Lâm đã gom gần 50% cổ phần của nền tảng, tất cả đều nhường cho tôi. Nói thật, anh bây giờ chẳng qua là treo cái danh Tổng giám đốc mà thôi. Chỉ cần tôi muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến anh rời đi.”

Lâm Tân khẽ híp mắt: “Cậu cứ việc thử xem.”

“Một công ty MCN mà thôi,” Kim Thần không có hứng thú với nó, “Nếu tôi công bố tin tức anh cùng Tống Ôn Ngôn đã kết hôn rồi ly hôn ra ngoài, anh nói, anh và Tống Ôn Ngôn, sau này sẽ thế nào?”

“Kim Thần!”

Kim Thần cười tủm tỉm: “Lâm Tân, anh biết tôi chuyện gì cũng có thể làm ra.”

Người trên đài dưới đài ước chừng đợi hai phút. Hai người né tránh thân hình ở góc sân khấu.

Người xung quanh thấy không rõ, nhưng Tống Ôn Ngôn liếc thấy rất rõ ràng.

Thỉnh thoảng còn có thể nghe được vài câu đối thoại từ tiếng động lớn tạp âm.

Ví dụ như 50% cổ phần, danh Tổng giám đốc.

Hóa ra hai người này vì nhà Lâm mà náo loạn đến mức này.

Tống Ôn Ngôn cảm khái. Khoảng thời gian trước Kim Thần còn bênh vực Tống Cạnh Dương.

Trong hoảng hốt, một bóng dáng thẳng tắp cao lớn từ từ đi tới. Dẫn đầu ánh vào mắt chính là nụ cười không đạt đáy mắt của Kim Thần.

Hắn nhận ra mình.

Không chịu khống chế, tim Tống Ôn Ngôn lỡ một nhịp.

Nghĩ lại, cho dù Kim Thần nhận ra thì có thể làm sao?

À...

Hắn có thể công khai thân phận thật của mình ra ngoài.

Kim Thần cũng sẽ làm ra loại chuyện này.

Dự cảm không tốt.

Khi trao giải, Kim Thần đứng rất gần, gần như dán vào tai hắn nói.

“Chúc mừng,” một câu khách sáo không hề có tình cảm. Tống Ôn Ngôn trả lời hắn: “Cảm ơn, cậu muốn làm gì?”

Thời gian quá ngắn, lời Kim Thần ngắn gọn sáng tỏ, lại không dung người bỏ qua, giống như con sói đồng tử xanh trong đêm đen, sau khi quét hắn từ trên xuống dưới một lượt:

“Tránh xa muội muội tôi ra, nếu không tôi không đảm bảo có thể giữ kín thân phận của anh mãi đâu.”

Muội muội?

Muội muội của Kim Thần, cô gái thích Lâm Tân đó sao?

Mình còn không quen biết nàng, lấy đâu ra tránh xa cái gì.

Tống Ôn Ngôn cầm cúp xuống đài.

Bách Tinh là người đầu tiên xông lên.

Hắn ở dưới đài xem kinh tâm động phách, sợ quả b.o.m hẹn giờ Kim Thần kia sẽ làm ra chuyện gì rợn người: “Không sao chứ? Hắn không làm gì cậu chứ?”

Tống Ôn Ngôn lắc đầu: “Hắn nói bảo tôi tránh xa muội muội hắn ra.”

“Bách Tinh, cậu biết muội muội hắn trông như thế nào không?”

 

back top