Buổi tối live stream, tiếng thái rau thường xuyên lẫn vào tiếng Tống Ôn Ngôn ngân nga một điệu nhạc không tên.
Ngay cả kiểu tóc đuôi ngựa thấp lệch bên trước đây hôm nay cũng được sáng tạo thành một b.í.m tóc tết. Mỗi khi cậu cử động vai, nốt ruồi son trên mũi lại rung rinh theo.
【 Vợ yêu, vợ yêu, hôm nay làm món gì thế? Vợ yêu trông vui vẻ quá, có thể nói cho tôi biết không? 】
【 Nốt ruồi trên mũi vợ yêu quả thực là yêu tinh! Cứ câu dẫn tôi phải làm sao đây? Mommy có thể cho tôi l.i.ế.m một chút không? 】
【 Không được! Mommy là của tôi! Tôi không dám ước ao gì cả, chỉ mong được chui vào lòng Mommy thôi, được bao bọc bởi hương thơm ấm áp trên người Mommy, tôi sẽ là một cô bé hạnh phúc biết bao! 】
…
Các loại bình luận đều có, Tống Ôn Ngôn cũng đã quen. Cậu trả lời câu hỏi đầu tiên: “Hôm nay làm món Thịt bò hầm cà chua, vui sao?
Ừm, đại khái là vì sắp gặp chồng? Hai ngày nữa tôi sẽ đi tham gia họp lớp, hy vọng đến lúc đó có thể chơi vui vẻ.”
Mấy năm không tham gia hoạt động giải trí nào, Tống Ôn Ngôn gần như đã quên. Hồi xưa, Tống Cạnh Dương luôn thích dẫn bạn bè về nhà chơi, cũng sẽ đưa cậu ra ngoài chơi. Khi đó rất vui vẻ.
Người hâm mộ kia rớt nước mắt: 【 Mommy đi với chồng, còn nhớ chúng tôi không? 】
【 Không không không, không cần chồng Alpha, vợ yêu khi nào kết hôn với tôi huhu! 】
【 Vợ yêu, tôi muốn anh ly hôn. 】
Tống Ôn Ngôn lơ đãng liếc nhìn. Cậu gặp không ít bình luận thúc giục ly hôn, nhưng lần này “Song Mộc” lại nổi bật lên. Mỗi lần bình luận của hắn không phải là khen ngợi, thì là thúc giục ly hôn.
Chuyện ly hôn, cậu chưa từng nghĩ tới.
Nếu không phải Tống gia nhận nuôi cậu, có lẽ cậu đã không thể lớn lên đến thế này. Đồng ý liên hôn là cách báo ơn duy nhất của cậu.
Cậu dường như chỉ còn lại chút giá trị này.
Trong lúc hầm đồ ăn, cậu lướt bình luận, tìm thấy một người dùng tên “Phạm Phạm Cơm, Đói Đói” gửi: 【 Vợ yêu huhu, vợ yêu ơi, hôm nay tôi ăn món Tứ Xuyên siêu cay đầu bếp làm, phải nhập viện rồi. Vợ yêu ơi, tôi muốn ăn cơm anh nấu, cơm vợ yêu nấu chắc chắn rất ngon.】
Địa chỉ IP thuộc Dung Thành.
Tống Ôn Ngôn nhẹ nhàng hỏi: “Cậu có muốn ăn gì không? Lần sau tôi có thể nấu cho cậu ăn, chúng ta không cách xa lắm, tôi có thể mang đến.”
Người hâm mộ được điểm danh ôm bụng: 【 Huhu! Là tôi sao?! Vợ yêu, là tôi sao! Huhu đây quả thực là điều khiến tôi vui nhất hôm nay. Vợ yêu, tôi muốn ăn bánh cua hấp! Vợ yêu có thể làm không? Tôi nghi ngờ đầu bếp nhà tôi bị món Tứ Xuyên làm cho liệt vị giác rồi, làm bánh cua hấp cũng phải cho ớt cay!】
Tống Ôn Ngôn chuyên tâm học hỏi các món ăn: “Đương nhiên là có thể, tôi đã học qua nhiều loại món ăn rồi. Chờ tôi tham gia họp lớp xong, tôi sẽ làm cho cậu ăn, được không?”
Phạm Phạm Cơm, Đói Đói: 【 Vợ yêu! Tôi sẽ yêu anh cả đời! 】
Live stream kết thúc, Tống Ôn Ngôn gỡ điện thoại xuống. Người liên hệ ở trên cùng là Tống Cạnh Dương: 【 Anh! Anh lại đồng ý đưa cơm cho người khác, em không phải là duy nhất của anh nữa rồi】
Tống Cạnh Dương: 【 Nhưng không sao! Hắn chỉ có thể ăn một lần, em thì lúc nào cũng có thể ăn. 】
Tống Cạnh Dương: 【 Hắn không thể so sánh với em. 】
Cái gì với cái gì vậy, khóe môi Tống Ôn Ngôn lại nở một nụ cười mà ngay cả cậu cũng không nhận ra.
Tống Cạnh Dương: 【 Đến lúc đó em sẽ nấu cơm cho anh ăn. Bọn họ cùng lắm chỉ có thể ăn cơm anh nấu, nhưng họ không thể nấu cơm cho anh ăn. 】
Tống Cạnh Dương: 【 Như vậy xem, em lại thắng. 】
Tống Ôn Ngôn cười hắn: 【 Có gì giống nhau đâu? 】
Tống Cạnh Dương: 【 Anh, trong này có nhiều đạo lý lắm đấy. Khu bình luận không thiếu những kẻ rắp tâm bất lương, nhìn như nói đùa, kỳ thực giấu giếm tâm cơ, muốn cướp anh đi. 】
Tống Ôn Ngôn nghi ngờ người này gần đây xem tiểu thuyết trinh thám quá nhiều: 【 Cậu đi ngủ sớm đi. 】
Tống Cạnh Dương: 【 Anh, em đã nằm trên giường rồi, ngủ ngon. 】
Đang trả lời tin nhắn, thông báo từ nhóm chat khu chung cư bật lên trên đầu điện thoại, khiến Tống Ôn Ngôn cau chặt mày.
Kim Thần: [Người cố ý tấn công tôi tối qua có để lại một vật trên tay tôi. Mau đến lấy sớm, nếu không Cục Cảnh Sát sẽ thấy.]
Tống Cạnh Dương vẫn đang học đại học. Nếu thật sự bị tố cáo lên Cục Cảnh Sát, chắc chắn sẽ làm chậm trễ mọi chuyện.
Tống Ôn Ngôn nhìn về phía bếp, lấy hộp cơm đóng gói món ăn vừa làm xong, vội vã ra khỏi phòng.
Thậm chí cậu còn không nhận ra mình vẫn đang mặc đồ nữ trang với b.í.m tóc tết lệch bên.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ của khu chung cư, Tống Ôn Ngôn một mình xách hộp cơm bước vào tòa nhà số 2 tối đen, rộng lớn.
Tin nhắn trong nhóm chủ nhà cho biết nhà Kim Thần ở tầng sáu.
Tiếng “keng keng” vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra.
Tống Cạnh Dương làm việc luôn sạch sẽ, gọn gàng, sẽ không để người khác bắt được sơ hở.
Tống Ôn Ngôn không dám chắc Kim Thần có đang giăng bẫy hay không, nhưng ngay cả khi hỏi, Tống Cạnh Dương cũng sẽ không nói sự thật.
Chỉ cần có 1% khả năng, Tống Ôn Ngôn cũng không thể bỏ mặc.
Ánh trăng chiếu vào từ ô cửa sổ mở, gạch men sứ màu trắng vừa lạnh lẽo vừa phản quang. Tống Ôn Ngôn bước nhanh hơn, siết chặt hộp cơm, cố dùng hơi nóng tỏa ra từ hộp để làm ấm mình.
Đèn cảm ứng sáng lên theo bước chân. Khi sờ thấy số 612 trên cánh cửa thông minh bằng sắt, Tống Ôn Ngôn đặt hộp cơm xuống rồi vội vã rời đi.
Chưa kịp đi được hai bước.
Con đường phía trước đã bị một khối lông trắng xù xì chặn lại.
Người Tuyết?
Tống Ôn Ngôn ngay lập tức ý thức được điều không ổn. Cậu vòng qua con chó, vội vàng ấn nút thang máy, toàn thân run rẩy vì căng thẳng.
Ngay cả khi chưa quen biết, thái độ của Kim Thần đối với cậu đã tệ một cách thái quá. Nếu hắn phát hiện ra việc hắn bị đánh có liên quan đến mình… Tống Ôn Ngôn cúi đầu. Thì hắn chắc chắn sẽ đánh mình.
Bỗng nhiên, một bóng đen đầy áp lực tiến đến gần. Mùi t.h.u.ố.c lá xộc vào mũi.
Mu bàn tay đang ấn nút gọi thang máy bị một bàn tay khác bao trùm, giống như một bóng ma đột ngột xuất hiện trong đêm tối không thấy hình hài.
“Sợ tôi?”
Câu nói này gần như được hắn nghiến ra từ khoang mũi, đầy căm phẫn, mang theo một sự tàn nhẫn.
Tống Ôn Ngôn toàn thân căng cứng, không nghi ngờ gì việc người này có thể vung nắm đ.ấ.m tới bất cứ lúc nào.
Làn da ấm áp có xu hướng ghé lại gần. Dây thần kinh của Tống Ôn Ngôn căng đến cực điểm.
Kim Thần là Alpha, cậu không đánh lại hắn.
Đang nghĩ có nên dùng đầu húc hắn một cú bất ngờ không, thì trên cánh tay lại truyền đến một cái vuốt ve không phù hợp với tưởng tượng.
“Tay ấn đến sung huyết rồi, không đau sao?”
Tống Ôn Ngôn theo bản năng nhìn sang, ngón trỏ của mình đã dùng lực đến trắng bệch.
Cậu vội vàng rút tay lại, xoay người cúi đầu, không đoán được thái độ của người này rốt cuộc là gì, vì vậy cũng không biết nên nói gì.
Rõ ràng là sự căng thẳng đến mức luống cuống, nhưng dáng vẻ này lọt vào mắt Kim Thần lại là một cảnh tượng khác.
Nhỏ nhắn đến mức giống như một Omega, là một Beta bảo bối được người khác nâng niu trong lòng bàn tay suốt năm.
Hắn chỉ cao đến n.g.ự.c cậu. Hàng mi dài cong vút chớp chớp vì sợ hãi, đôi môi hồng mềm mại, cái cổ thon dài trắng nõn, vài sợi tóc mái nhẹ nhàng bay lên theo gió, khuấy động trái tim Alpha.
Kim Thần buộc mình thu hồi ánh mắt: “Hộp cơm cậu mang đến?”
Tống Ôn Ngôn liếc nhanh Kim Thần một cái: “Đúng vậy.”
Người này không nhận ra mình?
Cậu liếc mắt, thoáng thấy mái tóc giả trước ngực, tức khắc đầu óc trống rỗng. Cậu, lại mặc đồ nữ trang mà ra ngoài! Không được, phải nhanh chóng trở về.
Vừa lúc này cửa thang máy mở ra.
Tống Ôn Ngôn nhắm chuẩn thời cơ bước vào.
Chưa đi được hai bước, cổ tay bị tóm lấy. Một lực đạo không hề dịu dàng ập đến.
Khoảnh khắc lưng đập vào bức tường lạnh lẽo, Tống Ôn Ngôn đau đến hốc mắt ứa nước, nhưng vẫn đang nghĩ có nên dùng đầu húc tới không.
Nhưng Kim Thần lại hỏi một câu “Đau lắm à?”, gãi gãi đầu, vẻ mặt vô cùng quan tâm.
Tống Ôn Ngôn sợ hãi tột độ.
Cho dù là muốn trừng phạt mình, thì có thể nói rõ ràng một chút được không, thái độ này rốt cuộc là muốn làm gì?
Cậu liếc xéo qua, không trả lời.
Hô hấp của Kim Thần gần như ngừng lại. Giận dỗi? Hắn chọc người ta giận dỗi sao? Không có kinh nghiệm dỗ người, Kim Thần suy nghĩ hết mọi điều có thể nghĩ, rồi phun ra một câu: “Thật sự khóc thì tôi đánh cậu đấy.”
Lưng Tống Ôn Ngôn càng căng thẳng hơn, cậu rụt vào góc tường, trông vô cùng đáng thương. Kim Thần hận không thể tự tát mình hai cái, nói cái lời vô nghĩa gì thế không biết.
Tống Ôn Ngôn mở miệng: “Cậu có thể thả tôi đi được không?”
“Không thể,” Kim Thần dùng hết sự dịu dàng cả đời, cố gắng cười để bản thân không quá dọa người, nhưng vì ngày thường ít cười, hơn nữa khóe miệng còn vết bầm tím, trông càng thêm khó coi. Tống Ôn Ngôn lại im lặng rụt về phía góc tường.
Kim Thần: ……
Cuối cùng Tống Ôn Ngôn cũng đưa ra một chủ đề: “Vết thương của cậu, còn đau không?”
Câu hỏi này giúp hắn có thể giải quyết vấn đề: “Không sao, không đau. Nhưng cậu đang quan tâm tôi sao? Cậu mang hộp cơm đến đây làm gì?”
“Nếu không phải tôi nhìn kỹ vài lần, tôi đã nhầm cậu với người tối qua mà đánh một trận rồi. Cho dù là Beta cũng không nên tùy tiện đến cửa nhà người khác vào buổi tối.”
Lại còn làm cái chuyện mờ ám như đưa hộp cơm này nọ.
Nhưng người kia đâu? Chẳng lẽ thật sự không sợ mình báo cảnh sát? Giờ đã 10 giờ rồi, người nên đến thì cũng đã đến rồi.
Đang suy nghĩ, Tống Ôn Ngôn đối diện với ánh mắt Kim Thần đang lén lút đánh giá mình, ánh mắt mang theo vài phần thăm dò kỳ lạ.
Kim Thần:…
Tống Ôn Ngôn nhón nhón đôi chân đang tê dại, đổi sang một tư thế đứng thoải mái hơn.
Nỗi sợ hãi trong lòng giảm đi không ít.
Bởi vì người này, hình như, đầu óc không được tốt lắm.
“Cậu đánh tôi?”
Tống Ôn Ngôn lại rụt đầu như chim cút, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Cậu, sao có thể là cậu được? Cậu là Beta, tôi là Alpha, sao có thể là cậu?”
Tống Ôn Ngôn không giải thích: “Cậu muốn đánh sao?”
“Đánh! Đương nhiên là phải đánh!”
Thôi được rồi. Cậu còn tưởng vừa rồi Kim Thần không muốn động thủ với mình. Nhắm mắt lại, răng cắn chặt, thầm niệm trong lòng:
Cho dù thật sự muốn đánh, có thể nhẹ tay một chút không.
Cậu sợ mình không chịu nổi một cú đ.ấ.m của Alpha.
“Đến đây đi.”
Đến cái gì? Tống Ôn Ngôn khó hiểu, hé một mắt lén nhìn sang, chỉ thấy Kim Thần ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu căng, thành thật đưa mặt qua.
Tống Ôn Ngôn:?
Tống Ôn Ngôn: “Cậu làm gì?”
“Đánh tôi,” Kim Thần ra vẻ hợp tình hợp lý, “Cậu không đánh tôi một lần nữa, làm sao tôi biết người tối qua rốt cuộc có phải cậu không.”
Còn có thể xác minh như vậy sao?