Trở Lại Dân Quốc Trở Thành Tiểu Thuyết Gia Bán Chạy

Chap 11

Chương 11

 

“Tới, tới, Hổ ca, uống rượu.”

Kết thúc một ngày lao động, nhóm nhân viên tạp vụ cùng làm việc đi theo Vương Hổ ra ngoài tiêu khiển.

Thấy Vương Hổ nhìn vẫn u ám, một nhân viên tạp vụ hỏi: “Sao vậy, Hổ ca, vẫn còn khó chịu vì chuyện hôm nay à?”

Vương Hổ hừ một tiếng, bưng bát rượu lên, uống cạn một hơi rồi nói: “Mất tiền mời cái lão đạo sĩ rách việc đến làm pháp sự, chả có tác dụng quái gì. Chẳng qua là ngoài ý muốn chết hai người thôi, vừa hay, xem cái bộ dạng nhát gan của bọn nó, hồn vía đều sắp bay hết rồi.”

“Lại còn bảo tận mắt nhìn thấy hồn ma Ngô Nhị Ngưu, hả, lời này chú tin được không?”

Vương Hổ biểu cảm khinh thường, hắn chưa bao giờ tin cái này. Nếu thực sự có ma quỷ đến lấy mạng, tại sao hắn lại không sao?

Hắn, Vương Hổ, chẳng phải nên là kẻ phải chịu đựng đầu tiên ư?

Nói cho cùng, chính là lũ nhát như chuột, sợ này sợ nọ.

Gã tạp vụ kia nói: “Lời nói không phải nói như vậy, Hổ ca, chuyện này vẫn là thà rằng tin có, không thể tin không, nhỡ đâu thì sao. Nếu không tại sao lại cứ là Ngô Nhị Ngưu với hai người bọn họ chết, lúc đó chính là hai người họ ép…”

Vương Hổ “Phanh” một tiếng đặt mạnh bát rượu xuống, thần sắc mất kiên nhẫn: “Thôi đi, đừng nhắc lại chuyện này nữa. Nếu đã luận như thế, các chú đứng nhìn lạnh nhạt, thật sự muốn gặp báo ứng, các chú sớm muộn cũng không thoát được đâu.”

Gã tạp vụ hậm hực, lí nhí: “Không nhắc nữa, không nhắc nữa. Cũng may hôm nay đốc công bàn bạc với vị đạo trưởng kia rồi, ngày mai sẽ làm một tràng pháp sự ở bến tàu, đến lúc đó mọi người cũng an tâm rồi.”

“Hổ ca, đốc công bảo anh chuẩn bị đồ vật thế nào rồi?”

“Đây, đều ở đây này.” Vương Hổ đá đá bọc đồ dưới chân, nói: “Cơ bản là đầy đủ rồi. Lát nữa tôi qua bến tàu dọn xong, chú đi theo tôi luôn.”

“Vâng, Hổ ca.”

Lát sau, hai người nồng nặc mùi rượu đi tới bến tàu.

Chiều tối vừa qua, màn đêm buông xuống, gió ở bến tàu khá là rít gào, cho dù có hơi say khướt, giờ phút này cũng bị thổi cho tỉnh táo.

Gã tạp vụ kéo chặt quần áo nói: “Hổ ca, tôi đi dọn cái bàn.”

“Đi đi.” Vương Hổ ném gói đồ xuống đất, leng keng một tiếng, một cái lư hương cũ kỹ lăn ra, hương tro rải đầy đất.

“Mẹ nó, phiền phức thật.” Vương Hổ thầm mắng một câu, ngồi xổm xuống, đặt lư hương ngay ngắn lại.

Gã tạp vụ đã đi xa để dọn bàn.

Vương Hổ đang định đứng dậy thì không biết từ đâu thổi tới một cơn gió lớn, nhấc tung hương tro rơi vãi trên mặt đất, thoáng chốc làm hắn cay mắt.

“Má nó, xui xẻo thật.” Vương Hổ lầm bầm chửi, đưa tay dụi mắt, nhưng không được, tro hương bay vào mắt, càng dụi càng đau.

Giờ đây, hai mắt hắn mở to cũng không mở nổi, không nhìn rõ tình hình xung quanh.

Đúng lúc này, hắn nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân. Dọn bàn tới rồi à?

“Mau lại đây, lấy cho tao chút nước rửa mắt!”

Vị trí này tiện lợi, gần mép sông, có thể múc nước ngay gần đó.

Nhưng kỳ lạ là phía sau lại không có người đáp lời, tiếng bước chân cũng không dừng, vẫn đang tiếp cận hắn.

“Lạch cạch” “Lạch cạch” — vẫn duy trì một tần suất nhất định.

Hơn nữa, có vẻ như là dáng đi của người kéo lê một chân.

Thằng què? Ý niệm này lóe lên trong đầu Vương Hổ, lòng hắn run lên. Không, tuyệt đối không phải! Đừng tự hù dọa mình!

Như để phủ nhận, cũng để thêm can đảm, Vương Hổ tăng lớn âm lượng hô: “Không nghe thấy sao, mau đi múc nước cho tao!”

Tiếng bước chân lúc này mới dừng lại.

Vương Hổ thấy an tâm hơn một chút, cho rằng gã tạp vụ kia cố ý, không khỏi vô cùng bực bội.

Mẹ kiếp, chờ hắn rửa sạch mắt xong nhất định…

“Tí tách” “Tí tách” — lúc này tiếng nước rõ ràng hơn.

Nhanh như vậy đã múc được nước rồi sao?

Vương Hổ không khỏi nghi hoặc.

Nhưng tiếng nước đã gần kề, không kịp nghĩ nhiều, cứ rửa sạch mắt trước đã.

“Nước đâu? Đổ vào tay tao.” Vương Hổ chìa tay ra đón. Hắn cảm giác một bóng người dừng lại ngay trước mặt mình, tiếng giọt nước rơi xuống rõ ràng có thể nghe thấy. Mũi hắn tràn đầy mùi hơi nước, có chút tanh, có mùi thối.

Bọt nước tí tách tí tách rơi xuống, sau một lúc lâu mới hội tụ được một chút trong lòng bàn tay.

Vương Hổ nín thở, sắc mặt khó coi, trước cứ dùng chút này sát mắt đã.

Má nó, lấy cái thứ quái gì múc nước vậy, từng chút từng chút một, bóp giẻ lau à?

Vương Hổ nguyền rủa trong lòng, nhưng đôi mắt bị tro hương làm cay thì cũng đã có thể mở ra một chút.

Hắn thử chớp chớp mắt, mơ hồ có thể thấy được một đôi chân đứng trước mặt. Đôi chân đó đi một đôi giày vải cũ kỹ, mặt giày chắp vá, vá lỗ vá thủng.

Gã tạp vụ đi cùng hắn tới bến tàu hôm nay có đi đôi giày này không?

Không, không phải…

Vương Hổ không hiểu sao, sống lưng đột nhiên lạnh toát, động tác đưa tay ra hứng bọt nước cũng dừng lại một chút, nheo mắt cố gắng nhìn.

Đợi đến khi cuối cùng có thể nhìn rõ hơn, Vương Hổ kinh hãi.

Hai chân này đều ướt sũng, ống quần không ngừng nhỏ nước, dưới chân đọng thành một vũng.

Lại nhìn đôi giày, đế giày có độ dày không đồng đều, một cao một thấp, rõ ràng người đứng trên đó là một kẻ què chân.

Lý… Lý què.

Vương Hổ cả người cứng đờ, chỉ cảm thấy tiếng nước nhỏ bên tai trở nên chói tai, da đầu tê dại.

“Rửa… rửa đi.” Một giọng nói cực kỳ âm hàn cất lên.

Vương Hổ từng tấc từng tấc ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt trắng bệch sưng phù, khủng khiếp, chết không nhắm mắt của Lý què.

— Trán hắn vỡ một lỗ lớn, máu chảy không ngừng, hòa cùng bọt nước cùng nhau nhỏ giọt xuống.

Thì ra, vừa rồi hắn đã dùng máu của Lý què để lau mặt, sát mắt.

Chẳng trách một luồng mùi tanh xộc thẳng vào mũi, khiến người ta buồn nôn không rõ lý do.

Thấy Vương Hổ nhìn mình, Lý què nhếch môi lộ ra một nụ cười, một ít tôm tép dập nát hôi thối cứ lạch cạch rơi ra từ miệng hắn xuống mặt Vương Hổ. Da thịt hắn cũng bắt đầu nứt toác, thối rữa, tràn ra từng vết hằn, lộ ra những vân màu trắng bệch sủi bọt.

Hình ảnh kinh dị vừa ghê tởm lại cực kỳ có lực xung kích này khiến Vương Hổ sợ hãi kêu thảm thiết, ngã ngửa ra sau, vừa lăn vừa bò chạy trốn.

“Hộc hộc.”

Không biết chạy bao lâu, cuối cùng Vương Hổ cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của gã tạp vụ ở phía trước.

“Chờ, chờ tao với.” Vương Hổ vội vàng đuổi theo, một tay đè lên vai gã tạp vụ.

Nhưng không ổn, xúc cảm dưới tay ẩm ướt, quần áo của gã tạp vụ thế mà lại ướt sũng toàn bộ.

Hắn ngước mắt nhìn lên, gã tạp vụ quay đầu lại, thình lình lại là khuôn mặt của Lý què.

“Mày, chạy cái gì.” Lý què âm trắc trắc nói.

Hóa ra Vương Hổ vẫn luôn không chạy ra khỏi bến tàu này, hắn bị quỷ đánh tường, cứ quanh quẩn tại chỗ.

Quỷ che mắt đã rõ, có thể thấy oán khí của Lý què sâu đậm đến mức nào.

“A! Cút ngay, cút ngay đi!” Vương Hổ phá vỡ mà dùng sức vung vẩy cánh tay, biểu cảm dữ tợn, ý đồ xua đuổi Lý què đi.

Bóng hình Lý què cũng quả thực biến mất không thấy.

Bốn phía im ắng, đen kịt lại tĩnh lặng.

Vương Hổ thở dốc, mở to hai mắt tìm kiếm khắp nơi, không có, không có Lý què.

Ha ha, biến thành quỷ thì thế nào, làm theo cũng không làm gì được hắn.

Vương Hổ đi về phía trước, mỗi bước đi, cơ thể lại càng ngày càng nặng nề, nhưng hắn dường như không hề hay biết.

Cho đến khi nửa cái thân thể đã xuống nước, Vương Hổ mới bỗng nhiên bừng tỉnh, hắn, hắn làm sao lại nhảy sông?!

“Cứu, cứu mạng!”

Vương Hổ liều mạng bơi về phía bờ, chân lại bị kéo lại, giống như đang trêu chọc hắn, chốc lát buông ra cho hắn hy vọng, chốc lát lại kéo cả người hắn chìm vào trong nước bao phủ, miệng mũi tắc nghẽn, lồng ngực đau nhức.

“Cứu… Ục ục.”

Lúc này, một đạo thanh âm trong trẻo vang lên, Vương Hổ cảm giác quanh thân ấm áp, sự trói buộc kéo túm trong khoảnh khắc biến mất.

Dường như sương mù tan đi, bên bờ truyền đến tiếng la của Vương đốc công và gã tạp vụ.

Vương Hổ tinh thần chấn động, nhanh chóng bơi qua.

Đợi hắn được kéo lên bờ, mới phát hiện còn có người khác ở một bên.

Giản Sơ Thất nói: “Ai nha, tới sớm quá, người còn chưa có chết.”

Trương Quảng Vân & Trần Tam: “…”

Vương Hổ mơ mơ màng màng nghĩ, lời này có phải có chỗ nào không hợp lý không?

Sau đó phản ứng lại, mẹ kiếp, thằng nhóc này là muốn hắn chết sao?!

“Mày mẹ nó…” Vương Hổ giãy giụa ngồi dậy.

Vương đốc công lập tức vỗ một cái vào đầu hắn, quở mắng: “Không được vô lễ với Đại sư! Vừa rồi chính là Đại sư cứu mày đấy, nếu không phải Đại sư, mày đã mất mạng rồi!”

Ông ta cũng không ngờ, vừa rồi bọn họ cũng gặp quỷ đánh tường, lại là thiếu niên này dẫn họ thoát ra.

Hơn nữa chẳng qua là niệm một câu, một đạo kim quang hiện lên, Vương Hổ liền được cứu.

Thiếu niên làm được nhẹ nhàng, Vương đốc công còn chưa đến mức không có chút nhãn lực nào, huống chi Trương Quảng Vân đạo trưởng đối với hắn cũng vô cùng tôn kính.

Đại sư? Ai? Thiếu niên này?

Vương Hổ ngây ra, nhìn mắt Trương Quảng Vân người rõ ràng là trang phục đạo sĩ, rồi lại nhìn Giản Sơ Thất. Thiếu niên dáng vẻ non nớt, sợ là còn chưa đủ lông đủ cánh, làn da trắng nõn như ngọc, cứ như một tiểu thiếu gia vậy, là hắn? Đại sư?!

Vương Hổ hoài nghi, nhưng ngón tay Vương đốc công chỉ hướng người đích thị là Giản Sơ Thất.

Sau khi nắm được một số tình hình, Giản Sơ Thất mang theo Trần Tam đi tìm Trương Quảng Vân.

Thời gian làm pháp sự ở bến tàu đã thương nghị xong, định vào sáng mai. Quỷ muốn tiếp tục hại người, không qua được đêm nay.

Huống chi, kẻ chủ mưu đầu tiên hiển nhiên còn chưa chết.

Người ta thường nói oan có đầu nợ có chủ, Lý què cuối cùng mới tìm Vương Hổ trả thù, là vì còn nhớ ân tình của Vương đốc công.

Nguyên nhân gốc rễ của chuyện này kỳ thật cũng rất dễ làm rõ.

Lý què cuộc sống khó khăn, lại còn què một chân, làm việc thủ công ở đâu cũng không tốt. Chính Vương đốc công thấy hắn đáng thương, cho hắn một công việc ở bến tàu, để hắn có miếng cơm ăn.

Đáng tiếc, đây lại là sự bắt đầu cho cái chết của Lý què.

Hắn làm việc ít, tiền công lại vẫn cấp, hơn nữa không giỏi giao tiếp với người khác, liền khiến một bộ phận người bất mãn.

Trong đó có cả cháu trai của Vương đốc công là Vương Hổ.

Một hôm, hắn muốn cho Lý què một bài học, chỉ vì Lý què không cẩn thận làm đổ canh thừa lên người hắn, làm dơ quần áo hắn.

Mặc dù Lý què nói sẽ giúp hắn giặt sạch sẽ, nhưng Vương Hổ vẫn không thuận khí, cởi quần áo ra bắt Lý què ôm, ngay sau đó một cước đá hắn xuống sông.

Sau đó tình thế phát triển liền không thể kiểm soát.

Có lẽ việc bắt nạt kẻ yếu không thể phản kháng sẽ kích thích ác niệm sâu nhất trong lòng người ta.

Với Vương Hổ cầm đầu, Ngô Nhị Ngưu cùng một người khác đã chết trợ Trụ vi ngược.

Mỗi khi Lý què cố gắng ngoi đầu lên trong sông, vùng vẫy muốn bơi vào bờ, Ngô Nhị Ngưu cùng người kia liền châm chọc dùng gậy dài chọc đánh người ta xuống nước tiếp.

Lặp đi lặp lại, cho đến khi Lý què kiệt sức, trên đầu cũng bị Ngô Nhị Ngưu không cẩn thận đánh vỡ, máu chảy không ngừng, hòa vào nước sông, hắn rốt cuộc không thể ngoi lên được nữa.

Những người khác đứng nhìn lạnh nhạt, phát hiện Lý què dường như thật sự chết đuối mới rốt cuộc có phản ứng, tỉnh táo lại từ tràng kịch xem diễn hoang đường này.

Bọn họ nhảy xuống nước cứu người, lại phát hiện Lý què đã sớm không còn hơi thở.

Vương Hổ cuối cùng bắt người không được nói ra ngoài, đối ngoại giảng Lý què là không cẩn thận đụng vào đầu, ngoài ý muốn ngã vào trong sông chết đuối.

Cho nên, Vương Hổ cùng Ngô Nhị Ngưu bọn họ xứng đáng bị quỷ tìm tới cửa.

Giản Sơ Thất lắc đầu: “Đáng tiếc à.”

“Đáng tiếc cái gì?” Trần Tam hỏi.

Đáng tiếc Vương Hổ còn chưa gặp báo ứng chết đi?

“Oan hồn lấy mạng, vốn nên y theo bản năng tìm Vương Hổ trước, nhưng Lý què vẫn niệm đến ân tình của Vương đốc công, chỉ sợ lúc động thủ đầu tiên đã do dự.”

“Điều tôi đáng tiếc chính là, Vương Hổ và Lý què đều cho rằng Vương đốc công không biết chuyện này. Trên thực tế, chuyện phát sinh ở bến tàu làm sao có thể giấu được ông ta? Một người ngoài rốt cuộc không quan trọng bằng cháu trai.”

“Vương đốc công làm bộ không biết gì, nhưng lại đưa cho Quảng Vân đạo trưởng một tờ giấy viết sinh thần bát tự.”

“Không sai.” Trương Quảng Vân gật đầu, móc tờ giấy ra.

Giản Sơ Thất nói: “Đây là sinh thần bát tự của Lý què, mà ngày mai chính là ngày làm pháp sự trấn áp.”

Dụng ý của Vương đốc công đã không cần làm rõ, thái độ không cần nói cũng biết.

Trần Tam: “Cho nên ông ta biết là Vương Hổ hại chết Lý què, lại giúp cháu trai giấu giếm.”

Vương đốc công vẻ mặt áy náy.

Trương Quảng Vân: “Đám tiểu nhị ở bến tàu này đều không phải người tốt.”

Đứng nhìn lạnh nhạt, cũng là đồng phạm, đều là một phần trong việc hại chết Lý què.

“Tí tách” — tiếng nước bỗng nhiên vang lên bên cạnh.

Bóng quỷ của Lý què hiện ra, cả người ướt sũng, diện mạo đáng sợ.

“A!” Vương Hổ hoảng sợ hét lớn: “Mau, mau tiêu diệt hắn đi! Mày không phải Đại sư sao, mau đuổi con quỷ này đi!”

Vương đốc công cũng sợ hãi, hô to cứu mạng.

Giản Sơ Thất: “Tôi vẫn luôn cảm thấy ác gặp ác báo mới là vui vẻ trọn vẹn. Ngươi còn chưa gặp báo ứng đâu, tôi không muốn quản ai.”

“Tôi, tôi đưa tiền, bao nhiêu tiền cũng được!” Vương Hổ vội vàng nói.

Vương đốc công cũng nói: “Cầu Đại sư cứu cháu trai tôi, tôi biết rất có lỗi với Lý què, không, có lỗi với Lý Sơn, nhưng hắn đã chết rồi, không thể mặc kệ người sống chứ! Tôi sẽ mỗi năm đều hóa vàng mã cho Lý Sơn, thắp hương cho hắn!”

Lý Sơn là tên của Lý què.

Nghe Vương Hổ và Vương đốc công nói như vậy, oán khí của Lý Sơn lại càng ngày càng nặng.

Giản Sơ Thất: “Lý Sơn, ngươi lúc sống đáng thương, sau khi chết không cần lại tăng thêm sát nghiệt, vẫn còn có thể đầu thai vào thai tốt. Nếu ngươi chấp nhận, tôi hiện tại có thể đưa ngươi xuống dưới.”

“Vương Hổ đáng chết, nhưng giết thêm một người, tỷ lệ đầu thai của ngươi liền ít đi một phần. Còn về việc muốn trả thù Vương Hổ để giải hận, có khi người sống còn thống khổ hơn đã chết. Tôi có thể cho ngươi xem một thứ.”

Hoàn Mộ Hoành hỏi: “Lý Sơn lựa chọn đi đầu thai, vậy, Tiểu Thất đã cho hắn xem cái gì?”

back top