☪ Chương 20
◎ “Mua!” ◎
Kỳ động dục của Trì Nặc kéo dài suốt năm ngày. Năm ngày này, hắn thường xuyên bị nóng đến nước mắt lưng tròng, phải gọi Bùi Húc Chi tới bổ sung một chút đánh dấu tạm thời.
Chờ kỳ động dục cuối cùng cũng kết thúc, cũng gần đến lúc Lễ hội Văn hóa vườn trường bắt đầu.
Trì Nặc vẫn luôn canh cánh chuyện người nào đó vứt bỏ danh thiếp huấn luyện viên thể hình, âm thầm cân nhắc muốn trả thù một đợt lớn. Mà Lễ hội Văn hóa chính là thời cơ tốt!
Đến lúc đó hắn biểu diễn xong trên sân khấu, nhân khoảng cách lúc xuống đài, trước mặt mọi người làm chút động tác nhỏ ái muội với Bùi Húc Chi, đối phương hẳn là sẽ cảm thấy mất mặt đi?
Sau khi định ra kế hoạch mới, hôm nay Trì Nặc ném một tấm thiệp mời trước mặt Bùi Húc Chi: “Lễ hội Văn hóa đến xem tôi biểu diễn đi?” Hắn nhếch khóe môi, “Để lại cho anh vị trí tốt nhất rồi đó.”
“Cụ thể là thời gian nào?”
“Ngày mai buổi tối 7 giờ, đại lễ đường của trường.”
“Anh rất muốn tôi đi sao?”
“Muốn. Anh là bạn trai tôi, đương nhiên phải đi cổ vũ tôi.” Trì Nặc đương nhiên nói.
Bùi Húc Chi rũ mắt chăm chú nhìn khuôn mặt không hề khói mù này, cố gắng tìm ra nửa phần dấu vết ngụy trang từ đuôi mắt cong thành trăng non. Trì Nặc lại giảo hoạt chớp chớp mắt, lông mi ở trước mắt đổ ra bóng ma bướm vỗ cánh, sống động đến giống như nai con lỡ lạc xông vào đồng tuyết.
Trong cổ họng bỗng dưng phát khẩn, Bùi Húc Chi dời tầm mắt.
Sự trầm mặc bị hiểu lầm thành chần chờ và cự tuyệt.
“Anh sẽ không lại muốn nói anh không rảnh đi?” Trì Nặc cắn cắn môi dưới, trong lòng dâng lên một cảm giác mất mát.
Chính hắn cũng không rõ rốt cuộc là vì kế hoạch thất bại mà mất mát, hay là bởi vì đối phương không thể xem biểu diễn mà mất mát. Tiểu thiếu gia bị cảm xúc cổ quái này dọa sợ.
Hắn vội vàng nhắc nhở chính mình, nghĩ gì đấy Trì Nặc, chẳng lẽ thật sự coi Bùi Húc Chi là bạn trai? Vận hành Plan B mới là quan trọng nhất!
“Không rảnh không rảnh không rảnh, anh mỗi ngày đều không rảnh, công việc còn quan trọng hơn tôi có phải không?” Trì Nặc dậm chân dây dưa nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn nhăn lại vì không vui, khí thế ở khóe mắt đuôi mày lại không thể nặn ra được. Trông thấy thậm chí có chút ủy khuất.
Bùi Húc Chi nhìn đôi đồng tử ảm đạm của tiểu thiếu gia, đầu ngón tay phản ứng trước lý trí. Chờ hắn tỉnh ngộ lại, đã nắm lấy tấm thiệp mời Trì Nặc muốn thu về.
“Tôi sẽ đi.” Hắn nói.
Trì Nặc sửng sốt, chớp mắt kinh ngạc: “Anh không phải không rảnh sao?”
“Thời gian chen chúc tổng sẽ có.”
Cùng lắm thì đêm nay thức đêm làm xong việc. Bùi Húc Chi mặt vô biểu tình mà nghĩ.
Tâm trạng Trì Nặc một lần nữa chuyển biến tốt đẹp, nhảy nhót quay đầu lại dặn dò: “Vậy hẹn tốt nha!”
Âm cuối kéo dài, là giọng làm nũng thường ngày.
Bùi Húc Chi nhìn bóng dáng biến mất ở phía sau cửa, hầu kết nhẹ nhàng hoạt động.
Ngày Lễ hội Văn hóa, Trì Nặc sớm đã đi hậu trường hóa trang. Hắn ghé vào trước gương hóa trang mặc cho Thương Nguyên Tư lăn lộn, kiễng cái đuôi nghe một đám Omega khen ngợi ríu rít:
“Eo thon lại thu nửa tấc! Đoạn eo này không làm đám Alpha xem điên mới là lạ.”
“Lông mi này là có thật sao trời ơi, dài quá!”
Trì Nặc căn bản nhịn không được lời khen, càng nghe miệng càng liệt rộng.
“Đừng cười, khóe miệng cậu muốn cong đến tận mặt trăng rồi sao?” Thương Nguyên Tư cầm son môi không biết xuống tay thế nào.
Trì Nặc vội vàng mím môi, ngồi nghiêm chỉnh, giả bộ một bộ thái độ căn bản không thèm để ý đến lời khen như cầu vồng thí. Nhưng đường môi thì mím thẳng, đôi mắt lại không thể kiềm chế cong thành hình trăng non.
Thương Nguyên Tư không còn tính tình, lắc đầu cười.
Mọi người liếc nhau, trong lòng kinh ngạc không thôi. Tiểu thiếu gia căn bản không có khả năng chống cự lời khen thật sự quá đáng yêu!
Sắp đến lúc bọn họ lên sân khấu, Trì Nặc ở hậu trường bới màn sân khấu trộm ngắm thính phòng, nhìn thấy Bùi Húc Chi đúng hẹn ngồi ở hàng ghế thứ hai chính giữa.
Áo khoác màu đen của đối phương có mũ che đầu, cằm tái nhợt hãm trong cổ áo đứng, thần sắc như cũ là lạnh nhạt và xa cách như vậy.
Đột nhiên, đôi mắt màu vàng kim nhạt của Alpha nhúc nhích, dường như thoáng nghiêng về phía hậu trường.
Trì Nặc không né tránh, mà là đối với hắn lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Hô hấp Bùi Húc Chi xuất hiện nửa nhịp đình trệ.
Đôi mắt tinh lượng của tiểu thiếu gia phảng phất xuyên thấu sự ồn ào náo động của lễ đường, đem hắn đóng đinh ở bóng tối thính phòng. Tư duy lý trí mà hắn từ trước đến nay lấy làm tự hào giờ phút này như là ống đèn tiếp xúc không tốt, trong tiếng hoan hô từng đợt bên tai, minh minh diệt diệt.
Giọng người chủ trì giới thiệu chương trình đúng lúc vang lên: “Tiếp theo mời khoa Tài chính mang đến cho chúng ta tiết mục vũ đạo —– 《 Triều Tịch 》.”
Trì Nặc hít một hơi thật sâu, dẫn đội ngũ đi lên sân khấu.
Khoảnh khắc đèn truy sáng lên, dưới đài tất cả đều là tiếng hít không khí hết đợt này đến đợt khác. Không vì gì khác, người dẫn múa ở giữa thật sự quá mức chiếm lấy ánh mắt.
Chỉ thấy tay áo rộng của hắn theo xoay người quay thành mây, chuông bạc chuế trên eo trong ánh đèn truy sáng nhẹ nhàng rung động theo gió. Khoảnh khắc mũi chân chỉ xuống đất, mọi người đều phát ra tiếng kinh ngạc kìm nén.
Bộ trưởng Bộ Văn nghệ thấy thế, ôm cánh tay cười khặc khặc cuồng loạn. Vẫn là nàng trước kia tuệ nhãn thức châu, mặt dày mời được Trì Nặc đến biểu diễn. Tiết mục vũ đạo bán thành phẩm tập luyện lâm thời của hệ bọn họ, quả nhiên dựa vào gương mặt Trì Nặc này chống đỡ được trường hợp!
Trì Nặc không rảnh bận tâm phản ứng của mọi người. Hắn đang khẩn trương đếm nhịp trong lòng, tiện thể cấu tứ lúc chào bế mạc lát nữa, muốn hướng về phía Bùi Húc Chi tạo dáng kiểu gì mới tốt đây?
Tiểu thiếu gia nghĩ đến mất tập trung, tầm mắt liền luôn nhịn không được bay về phía hàng ghế thứ ba trong thính phòng.
Trong mắt Bùi Húc Chi cũng chỉ còn lại đạo thân ảnh trên sân khấu kia.
Omega dưới đèn tụ quang quá mức chói mắt, làm lồng ngực hắn dâng lên rung động xa lạ. Hắn từ trước đến nay bình tĩnh tự giữ, giờ phút này lại cảm giác màng tai cổ động một loại ồn ào náo động.
“U, thật không khéo nha.”
Ghế sau có người khoan thai đến muộn, vừa ngồi xuống liền dùng mũi giày đá lưng ghế Bùi Húc Chi.
Khán giả đang đắm chìm trong biểu diễn bất mãn với việc người này lên tiếng la hét ầm ĩ, nhưng sau khi nhìn thấy mặt đối phương, liền chọn nén giận.
Bùi Húc Chi không quay đầu lại. Cho dù không quay đầu lại, hắn cũng biết đối phương là ai.
Giòi bọ dơ bẩn không đáng phân đi nửa điểm lực chú ý, tầm mắt Bùi Húc Chi toàn bộ tập trung trên sân khấu.
Đoạn Khánh cảm thấy phẫn nộ với sự coi thường của hắn, cố ý khiêu khích: “Mày cái đồ nghèo kiết hủ lậu không đi làm công, sao có rảnh ở chỗ này xem biểu diễn?”
Bùi Húc Chi nghe quen loại trào phúng này, chỉ xem như gió thoảng bên tai không đau không ngứa.
Đoạn Khánh nhìn sân khấu, dường như đã suy nghĩ rõ ràng: “Mục thiếu đối với mày hứng thú còn chưa biến mất a.”
Hắn ác ý nhếch khóe môi, “Đừng mơ ước quá nhiều, mày cho rằng mày là Alpha đỉnh cấp, là có thể xứng với tiểu thiếu gia Mục gia sao?”
Động tác Bùi Húc Chi chỉnh sửa cổ tay áo dừng một chút, nụ cười treo ở khóe miệng đột nhiên biến mất.
Không biết vì sao, hắn cảm thấy những lời này thực chói tai.
Alpha chậm rãi quay đầu lại, làm như không chút để ý liếc nhìn hàng ghế phía sau.
“Lặp lại lần nữa?”
“Ngươi, ngươi...”
Sống lưng Đoạn Khánh bỗng nhiên dâng lên hàn ý, há miệng thở dốc mới phát hiện mình thế mà phát không ra âm thanh. Mồ hôi lạnh của hắn theo ba tầng cằm chảy xuống, cuối cùng dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Bùi Húc Chi, run rẩy chân nằm liệt vào chỗ ngồi.
Bùi Húc Chi hờ hững thu hồi tầm mắt, lồng ngực lại vẫn bởi vì câu “không xứng với” kia mà hơi buồn bực.
Âm thanh đột nhiên bùng nổ tiếng trống vui sướng, là biểu diễn đã kết thúc.
Mấy người trên đài tạo ending pose, mà Trì Nặc đứng ở phía trước nhất lại ở thời điểm ánh đèn sắp ảm đạm xuống, thoáng vượt lên trước hai bước.
Tiểu thiếu gia nhón chân nhìn ra xa ở mép sân khấu, chuông bạc theo động tác lắc lư phát ra tiếng vang nhỏ.
Khi đôi mắt nai con kia chuẩn xác bắt giữ được đôi mắt thanh lãnh ở hàng ghế thứ hai, Trì Nặc đột nhiên hai tay giơ qua đỉnh đầu so thành hình trái tim lớn, chu môi “mua” mà đưa ra một nụ hôn gió.
Đốt ngón tay Bùi Húc Chi trên tay vịn giật giật, phảng phất mùi ngọt caramel macchiato của Omega kia xen lẫn trong gió điều hòa của lễ đường lướt qua chóp mũi.
Hắn nhìn người cố ý wink với hắn trên sân khấu, hầu kết lên xuống lăn lộn.
Sự bực bội vừa rồi bị Đoánh Khánh kích khởi bỗng nhiên liền tan đi trong lúm đồng tiền cười rộ lên của tiểu thiếu gia.