TRỞ THÀNH NGƯỜI YÊU CŨ XẤU XA CỦA VAI ÁC MỸ CƯỜNG THẢM

Chap 21

☪ Chương 21


 

◎ Ta cùng Alpha hoang dã bên ngoài không giống nhau ◎

 

Khi Trì Nặc tung nụ hôn gió ra, người xem dưới đài cũng điên cuồng theo.

“A a a!!!”

Tiếng thét chói tai cuồng nhiệt suýt chút nữa ném bay nóc nhà lễ đường.

Ở đây có không ít người đang hỏi thăm tên của vị dẫn múa kia, Bùi Húc Chi không kiên nhẫn nắn vuốt đầu ngón tay, có chút bực bội rất nhỏ.

Đương nhiên cũng có khán giả nhạy bén phát hiện vấn đề:

“Cậu tỉnh táo đi, không phát hiện nụ hôn gió kia là chuyên môn vứt về phía người nào đó sao?”

“Ha? Alpha chết tiệt nào tốt số như vậy!”

Mà Alpha “tốt số” bị mọi người hâm mộ ghen tị hận kia cong cong môi, đứng dậy rời đi chỗ ngồi.

Trì Nặc đang ở hậu trường thay quần áo.

Tiểu thiếu gia kim chi ngọc diệp, kiều quý đến muốn mạng. Hắn ghét bỏ chất lượng trang phục biểu diễn không tốt, làm da thịt cổ tay tê đau, vừa biểu diễn xong liền vội vàng muốn cởi quần áo ra.

Mấy Omega đều đang nhiệt liệt thảo luận hiệu quả tiết mục:

“Trên diễn đàn đều nổ tung nồi rồi, nói khoa Tài chính chúng ta ai nấy cũng ngọa hổ tàng long, chỉ chờ lần Lễ hội Văn hóa này một tiếng kinh người.”

“Cái nụ hôn gió cuối cùng của thưa ngài làm mọi người điên rồi, mê đến đám Alpha cùng Beta chết ngất.”

“Đừng nói bọn họ, tôi cái người thẳng O thép này nhìn ảnh chụp còn tâm động nữa là.”

Trì Nặc kiễng cái đuôi nhỏ vô hình, ngoài mặt bình tĩnh dị thường, kỳ thật tay run đến ngay cả khóa kéo cũng không kéo nổi. Hắn vừa vùi đầu cùng khóa kéo phân cao thấp, vừa dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Điệu thấp, điệu thấp.”

Tiểu thiếu gia vốn còn muốn nghe bọn họ tiếp tục khen ngợi, kết quả giọng bàn luận của mọi người dần dần thu nhỏ.

Trì Nặc như có điều cảm giác mà ngước mắt, nhìn thấy Bùi Húc Chi đang nghiêng dựa ở cách đó không xa chờ hắn.

Tư thế Alpha ôm cánh tay giống như lưỡi dao cắm vào vỏ kiếm, quần áo màu đen bao lấy vai rộng eo thon. Omega đi ngang qua đều nhịn không được liếc mắt, lại ở chạm đến vẻ lạnh nhạt giữa mày hắn thì rụt về tầm mắt —– cho đến khi tiếng bước chân lẹp xẹp lẹp xẹp của Trì Nặc vang lên.

“Vừa mới chuẩn bị tìm anh đây.” Trì Nặc chạy về phía hắn.

Bùi Húc Chi đột nhiên đứng thẳng người, hầu kết ở cổ áo khoác có mũ lăn lăn, bàn tay khớp xương rõ ràng theo bản năng muốn sửa sang lại nếp nhăn trên quần áo, lại ở giữa không trung chuyển hướng đi đón người đang bay tới.

Trì Nặc nhào vào lòng đối phương, cười hì hì hỏi: “Tiết mục của chúng tôi thế nào?”

“Nhảy rất tốt.”

“Kia...” Trì Nặc xoay chuyển tròng mắt, “Anh nhìn thấy tôi cuối cùng đối với anh khoa tay múa chân ba ba không?”

“Ân.” Alpha nhẹ nhàng gật đầu.

Trì Nặc ngẩng đầu đánh giá thần sắc hắn, lại không tìm thấy được bao nhiêu cảm xúc phản cảm, thậm chí còn cảm thấy đối phương có chút... Sung sướng?

“Đừng nhúc nhích.” Bùi Húc Chi đột nhiên cúi người, hơi thở lướt qua vành tai hắn.

Trì Nặc khẩn trương hỏi: “Anh, anh làm gì?”

“Son môi bị lem.”

Khi ngón cái cọ qua khóe môi, Trì Nặc mới phát hiện son kem bóng dùng khi biểu diễn bị cọ tới cằm lúc thay quần áo. Đốt ngón tay Bùi Húc Chi mang theo vết chai mỏng, xúc cảm vuốt ve qua làn da giống như bị điện giật.

Cảm giác này quá, quá kỳ quái đi! Làm sao cứ như là bọn họ thật sự đang yêu đương vậy!

Trì Nặc vội vàng lắc lắc đầu, có chút ngượng ngùng mà nhìn thoáng qua các bạn bè cách đó không xa.

Thương Nguyên Tư sớm đã thu hết một màn hồng nhạt bong bóng này vào mắt. Hắn tặc lưỡi một tiếng, thầm nghĩ Trì Nặc cái tinh linh quấn người này nói chuyện không đáng tin. Ánh mắt Bùi Húc Chi đều kéo sợi thành như vậy, Trì Nặc còn cảm thấy đối phương quá lạnh nhạt nữa chứ.

“Đi rồi.” Bùi Húc Chi xách lên trang phục vũ đạo Trì Nặc nhét lung tung trong túi, nghiễm nhiên được dạy dỗ thành một bộ dáng bạn trai đủ tư cách.

Trì Nặc thì hồn nhiên không biết hình tượng mình đã thành “tinh linh quấn người”, còn vành tai đỏ tươi vẫy tay với các bạn bè: “Vậy tôi về trước nha.”

“Được, bai bai!”

“Ngày mai gặp!”

Mọi người sôi nổi cáo biệt.

Trên đường trở về, Trì Nặc vì hưng phấn mà ríu rít không ngừng:

“Trên diễn đàn rất nhiều người khen tôi giống tiên tử hạ phàm, tôi cảm thấy bọn họ nói quá khoa trương, tôi nào có đẹp như vậy chứ.”

Bùi Húc Chi đã dần dần học được kỹ xảo dỗ người: “Không có khoa trương.”

“Vậy sao? Vậy anh nhận được cái hôn ba ba yêu thương của tôi, có cảm tưởng gì?” Trì Nặc dò hỏi.

“Vinh hạnh vô cùng.”

Trì Nặc nghiêng nghiêng đầu. Sao lại cảm giác miệng Bùi Húc Chi biến ngọt?!

Tuy rằng sự việc cũng không thể dựa theo kế hoạch mà phát triển, nhưng không thể phủ nhận, Trì Nặc được đối phương cổ vũ khen ngợi đến bay bổng. Một người phụ trách Versailles (khoe khoang), một người phụ trách dỗ dành, thế mà lại đạt tới một loại hài hòa quỷ dị nào đó!

“Bọn họ hâm mộ tôi cuồng ăn không mập, ai, chính là không ai hiểu phiền não eo quá mảnh của tôi.”

“Xu thế thẩm mỹ Omega là eo nhỏ.”

“Bộ trưởng Bộ Văn nghệ cứ khăng khăng phải để tôi đứng vị trí C, tôi lên đài lúc ấy áp lực thật lớn.”

“Người tài giỏi thường lắm việc.”

“Vừa rồi còn có rất nhiều Alpha không quen biết thêm liên hệ phương thức của tôi, tôi đều phiền muốn chết.”

“......”

Trì Nặc liếc nhìn hắn: “Sao anh không nói?”

Vẻ lạnh lẽo trên mặt Bùi Húc Chi đã tan biến lại đóng băng lên, ngữ khí hắn nhàn nhạt: “Có rất nhiều Alpha thêm anh?”

Trì Nặc không ý thức được vấn đề nghiêm trọng, xú thí nói: “Đúng vậy, bọn họ đều ở yêu cầu bạn tốt khen tôi.”

“... Xóa đi.” Bùi Húc Chi nói.

“A?” Trì Nặc sửng sốt.

Bùi Húc Chi nhận thấy được ngữ khí có vẻ lạnh lẽo, hoãn lại, mới nói: “Bọn họ đều không có ý tốt đâu.”

“Chính là bọn họ khen tôi?”

“Khen là thủ đoạn giao tiếp rất rẻ tiền, ai biết trong lòng bọn họ đánh cái bàn tính gì?”

Trì Nặc mê mang: “Anh vừa mới cũng khen tôi.”

Bùi Húc Chi nhẹ nhàng nghẹn một chút, mới nói: “Tôi cùng bọn họ không giống nhau, lòng tôi không nghĩ những đồ vật xấu xa đó.”

“Nga...” Trì Nặc hiểu được mơ hồ gật gật đầu, “Anh yên tâm, đều là người xa lạ, tôi không thông qua yêu cầu bạn tốt của bọn họ.”

Lời nói vừa dứt, hắn mới cảm giác thần sắc căng chặt của Bùi Húc Chi hòa hoãn một chút.


Việc đầu tiên Trì Nặc về đến nhà chính là tắm rửa.

Hệ Tài chính bọn họ không thiếu tiền, chất lượng trang phục biểu diễn mua cũng không tệ, nhưng Trì Nặc mặc xong lúc sau vẫn cả người không thoải mái. Dưới ánh sáng sáng ngời, hắn mới phát hiện trên cánh tay mình nổi lên một chút mẩn ngứa nhỏ.

Trì Nặc ngứa đến không được, tắm rửa xong liền chạy xuống lầu, khắp nơi tìm kiếm hộp thuốc.

Đại khái là sợ các lọ vại trong hộp bị đổ, hộp thuốc đặt ở trên giá hơi cao trong kho chứa đồ. Trì Nặc nhón chân đi với mới phát hiện, đầu ngón tay mình còn kém một centimet nữa mới chạm tới hộp.

Một centimet ngắn ngủi này, cấp Trì Nặc tạo thành ảo giác mình có thể lấy được.

Hắn mím môi, nhảy lấy đà, sau đó —–

“Phanh!”

Toàn bộ hộp thuốc rơi xuống dưới chân, pha lê vỡ đầy đất.

Bùi Húc Chi nghe được động tĩnh, từ lầu hai đi xuống: “Xảy ra chuyện gì...”

Lời hắn đột nhiên im bặt, tầm mắt dừng ở chiếc vớ bị cồn i-ốt nhuộm thành màu thâm trên chân Trì Nặc.

“Tôi không cẩn thận làm đổ hộp thuốc.” Trì Nặc khô khan giải thích.

Cầu thang truyền đến tiếng bước chân Alpha, trầm ổn, từng cái đập vào trên sàn nhà. Trì Nặc cảm thấy có chút mất mặt, cuống quýt ngồi xổm xuống đi nhặt dược phẩm rơi rụng, ngón tay còn chưa kịp đụng tới cồn sát trùng, đã bị người nắm lấy cổ tay.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng Bùi Húc Chi từ đỉnh đầu truyền đến, “Để ý bị thương.”

Trì Nặc cương tại chỗ.

Trên người Alpha có hương tùng mộc nhàn nhạt, hòa lẫn nhiệt độ cơ thể bốc hơi ra ấm áp. Hắn nghe được đối phương thở dài nặng nề: “Anh với không tới sẽ không gọi tôi sao?”

“Tôi này không phải cho rằng mình với tới sao.” Trì Nặc cứng miệng.

“Anh tìm hộp thuốc làm gì?”

“... Bôi thuốc.”

Bởi vì làm sai chuyện có chút chột dạ, giọng Trì Nặc nghe đi lên mềm mụp.

Bùi Húc Chi nhìn thoáng qua mẩn ngứa nhỏ trên cánh tay hắn, ngồi xổm xuống người gọn gàng lau dọn mảnh pha lê vụn, lại đem sàn nhà lau sạch sẽ.

Sau đó hắn nửa quỳ xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt trong cổ tay Trì Nặc: “Kiều khí.”

Trì Nặc đột nhiên rút tay về, không phục mà nói: “Tôi mới không kiều khí!” Hắn làm bộ muốn đứng lên, lại bị đối phương ấn vai ngồi vào trên sô pha.

Thuốc mỡ lạnh lẽo bôi tới chỗ mẩn ngứa, kích đến Trì Nặc co rúm lại một chút.

Bùi Húc Chi quỳ một gối ở giữa hai chân hắn, cúi đầu xử lý vết thương tư thế nghiêm túc chuyên chú. Hơi thở ấm áp phất qua đầu gối, Trì Nặc nhìn chằm chằm lông mi rủ xuống của người đàn ông, đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng.

“Lần sau đừng cậy mạnh.” Tăm bông nhẹ nhàng lướt qua cánh tay trắng nõn, “Đừng quên anh còn có một bạn trai.”

“... Được.” Lông mi Trì Nặc không tự nhiên run rẩy.

Đột nhiên phát hiện Bùi Húc Chi khá tốt phải làm sao bây giờ. Sẽ khen người, sẽ hỗ trợ xách đồ vật, còn có thể làm việc nhà. Bị đối phương tinh tế chiếu cố như vậy, tuy là da mặt Trì Nặc có dày đến mấy cũng có chút ngượng nghịu.

Hắn do dự một lát, mở miệng nói: “Ê, anh bôi thuốc cho tôi, tôi cũng lễ thượng vãng lai một chút đi.”

Bùi Húc Chi hơi giật mình: “Anh muốn lễ thượng vãng lai thế nào?”

Trì Nặc nghĩ nghĩ: “Nấu cho anh chén canh đại bổ?”

Không khí đột nhiên lâm vào tĩnh mịch.

Sau đó, Bùi Húc Chi như là đã thấu hiểu huyền cơ gì đó, khóe môi gợi lên giây lát lướt qua độ cung hiểu rõ. Hắn thong thả ung dung khép lại hộp thuốc: “Nói đi, tôi làm sai chuyện gì?”

Trì Nặc: “Ha?”

Mày mắt trầm tịch của Bùi Húc Chi tất cả đều là vẻ nhìn thấu: “Bằng không anh vì cái gì đột nhiên muốn đầu độc chết tôi?”

Trì Nặc: “?”

Được Bùi Húc Chi, thù này tôi cũng nhớ kỹ!

back top