TRỞ THÀNH NGƯỜI YÊU CŨ XẤU XA CỦA VAI ÁC MỸ CƯỜNG THẢM

Chap 25

☪ Chương 25


 

◎ Có dám hay không hôn môi? Miệng đối miệng cái loại này ◎

 

Trì Nặc vẫn là không làm rõ được thái độ của Bùi Húc Chi đối với Dụ Ôn Luân.

Rốt cuộc là thích hay là không thích?

Nếu thích, hắn phải nắm chặt thời gian báo thù; nếu không thích, hắn sẽ tuần tự tiệm tiến báo thù.

Tóm lại thù đều là phải báo!

“Cho nên anh cùng Dụ Ôn Luân... Tê!”

Gáy Trì Nặc đột nhiên bị cắn một ngụm thật mạnh.

“Anh thuộc chó sao?” Hắn giận mắng.

“Nhắc lại cái tên này thử xem?” Bùi Húc Chi ôn thanh nói.

Trì Nặc cũng không dám nhắc lại, sợ bị tên ma men này lại gặm một ngụm.

Dù sao bọn họ lúc này vẫn là quan hệ tình lữ trên danh nghĩa, mặc kệ thái độ Bùi Húc Chi đối Dụ Ôn Luân như thế nào, hắn vẫn nên làm nũng thì làm nũng, làm yêu thì làm yêu.

Ôm loại tâm tính này, Trì Nặc âm thầm chủ mưu gây chuyện.

Ngày hôm sau, hắn liền ầm ầm đập loạn lên cửa phòng Bùi Húc Chi: “Tỉnh chưa? Nhanh lên dậy cho tôi.”

Cửa phòng kéo ra, Bùi Húc Chi mang theo sự mệt mỏi lười biếng chưa cởi hỏi: “Chuyện gì?”

Trì Nặc đổ ập xuống chỉ trích: “Tra nam! Anh không coi trọng tôi!”

Bùi Húc Chi dừng vài giây, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Xin lỗi.”

Xin lỗi nhanh chóng như vậy, làm Trì Nặc cả người đều ngây ra trong chốc lát.

Hiểu chuyện như vậy, hắn còn làm sao mà soi mói?

Trì Nặc tại chỗ khựng vài giây, mới căng da đầu hỏi: “Anh biết anh sai chỗ nào rồi sao?”

“Không biết, bạn trai nói cho tôi nghe chút đi?”

“Đêm Bình An lập tức liền phải tới rồi, nhưng anh một chút biểu hiện cũng không có.”

Bùi Húc Chi trầm mặc: “... Nếu tôi nhớ không lầm thì, Đêm Bình An là một tháng sau?”

Trì Nặc làm như thật mà hỏi lại: “Anh sẽ không làm tròn số một chút?”

Bùi Húc Chi: “Thụ giáo.”

“Anh liền ngày lễ quan trọng như vậy đều có thể quên, có thể thấy được đối với tình yêu của chúng ta nửa điểm không để tâm!”

“Vậy tôi nên...?”

“Còn cần tôi dạy sao? Ngày lễ đặc thù, tình lữ đều phải lên phố hẹn hò.”

“Được tiểu thiếu gia.” Bùi Húc Chi đối với hắn cúi chào kiểu quý ông, “Xin hỏi tôi có vinh hạnh, có thể mời ngài ngày đó hãnh diện cùng tôi hẹn hò?”

Trì Nặc: “... Hừ!”

Không biết có phải ảo giác hay không, Bùi Húc Chi đối với hắn dường như càng ngày càng dung túng.

Căn cứ thuật toán làm tròn số vô căn cứ của Trì Nặc, rất nhanh liền đến ngày Đêm Bình An.

Bùi Húc Chi từ giữa trưa bắt đầu liền không thấy bóng người, ngay lúc Trì Nặc cho rằng hắn có phải đã quên hẹn hò hay không, di động vang lên âm thanh nhắc nhở tin nhắn.

“Tôi ở dưới lầu chờ anh.”

Trì Nặc đổi giày xong, cộp cộp cộp chạy ra biệt thự.

Bên cạnh chiếc Lexus màu xám bạc, Bùi Húc Chi đang dùng mũi giày nghiền nửa chiếc lá khô. Áo khoác chống gió bọc vòng eo tinh tráng của Alpha, khi nghe được tiếng vang ngẩng đầu lên, sắc điệu luôn luôn ủ dột nơi đáy mắt giống như bị hòa tan một chút.

Hắn giơ tay ném điện thoại đang khóa màn hình vào túi áo khoác, ánh mắt theo hai chân cân xứng thẳng tắp của Trì Nặc hướng lên trên.

“Xe từ đâu ra?” Trì Nặc hỏi.

“Tôi mua.”

“Mua?!”

Trì Nặc rất là kinh ngạc.

Lexus thế nào cũng coi như là nhãn hiệu siêu xe tuyến hai, giá cả chỉ cao không thấp, Bùi Húc Chi hiện tại đã giàu có như vậy?

Phảng phất nhìn ra sự nghi hoặc của hắn, Alpha bình tĩnh giải thích: “Cầm tiền thưởng dự án chơi đầu tư, kiếm lời một chút tiền.”

Trì Nặc không nói, đáy lòng dâng lên sự ghen tị.

Ngắn ngủn chưa đến nửa năm, hắn còn đang sầu rĩ dự án Lam Hải, mà tốc độ kiếm tiền của người này tựa như cưỡi hỏa tiễn tiêu thăng, giống như chơi đùa vậy.

Người so với người làm người ta tức chết.

Bất quá Trì Nặc rất nhanh liền không phát ra được tính tình, bởi vì Bùi Húc Chi vươn tay trái giấu ở sau lưng, đưa cho hắn một cái hộp quà màu đỏ:

“Số tiền còn lại, tôi dùng để mua chuỗi lắc tay này.”

“Cho tôi sao?!” Trì Nặc chuyển đố thành vui.

“Ân.” Bùi Húc Chi vân đạm phong khinh (phong thái ung dung, không bận tâm), “Mở ra xem thử?”

Trì Nặc nghe lời mở hộp quà, nhìn thấy một cái lắc tay màu ngân bạch lẳng lặng nằm ở trên vải nhung, bày biện ra một loại mỹ cảm công nghệ tinh xảo đến cực hạn. Trên thân liên, được khảm mấy chục viên hồng bảo thạch lớn nhỏ đều đều, dưới ánh đèn đường chiết xạ ra ánh tinh quang nhỏ vụn.

“A!” Hô hấp Trì Nặc khẽ run.

Chiếc vòng đối với hắn, người đã gặp qua không ít thứ tốt, cũng bị sự tinh tế thủ công cực hạn của chuỗi lắc tay trước mắt này làm cho mỹ đến thất ngữ.

“Nó nhất định rất quý đi?” Trì Nặc yêu thích không buông tay mà vuốt ve thân liên hỏi.

“Anh thích là được.” Ngữ khí Bùi Húc Chi đạm nhiên, “Muốn tôi đeo cho anh không?”

“Ân ân!” Trì Nặc liên tục gật đầu.

Alpha hơi hơi cúi người, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay trắng nõn dưới áo khoác dương nhung, đầu ngón tay linh hoạt mà hệ lên dây xích.

Tiểu hoa khổng tước Trì Nặc tức khắc mỹ đến không chịu được, vén tay áo lên nửa ngày luyến tiếc buông.

Hắn hôm nay cố ý mặc áo trong hoa râm dệt nổi ám văn, bọc vai tuyến mảnh khảnh của Omega, hai viên cúc áo xà cừ ở cổ áo buông lỏng mà treo, lộ ra nửa bên xương quai xanh lõm. Áo khoác dương nhung là màu đỏ Giáng Sinh hợp với tình hình, lông chồn tuyết ở cổ áo bị hơi thở thổi đến giống bồ công anh.

Bùi Húc Chi nghiêng đầu nhìn cổ tay trắng nõn của hắn một cái, mở nhiệt độ ấm bên trong xe lên lớn nhất: “Trì Nặc, Đêm Bình An vui vẻ.”

“Đêm Bình An vui vẻ.”

Trì Nặc lại chậm rãi chớp chớp mắt, phát giác sự tình có chút thoát ly khống chế.

Bùi Húc Chi đối với hắn có phải hay không có chút thật tốt quá?

Trong truyện gốc Bùi Húc Chi có tặng qua nguyên thân một cái lắc tay như vậy sao?

Dường như cũng không có.

Trì Nặc đoán không ra nguồn gốc của loại biến hóa này, rồi lại bản năng đứng ngồi không yên.

Trong lòng hắn phảng phất có hai tiểu nhân đang gào thét.

Tiểu nhân thiện lương nói, Bùi Húc Chi đô tặng vật phẩm trang sức quý trọng như vậy, lại làm yêu quả thực không biết tốt xấu.

Tiểu nhân tà ác rống to, hẹn hò là cơ hội làm nũng rất tốt, tuyệt đối không thể bị viên đạn bọc đường ăn mòn!

Hai tiểu nhân lặp lại giằng co, ồn ào đến đầu hắn ong ong.

Cuối cùng Trì Nặc quyết định, hôm nay chỉ nhỏ nhỏ mà làm một chút thôi.

Vì thế hắn kéo kéo vạt áo Alpha, thanh âm so với tuyết tan còn mềm: “Anh vừa mới gọi tôi là Trì Nặc.”

Bùi Húc Chi mắt nhìn phía trước lái xe: “Bằng không gọi thế nào?”

“Còn nhớ rõ ghi chú của tôi không?”

Ghi chú Trì Nặc ở trên di động đối phương là 【 bảo bối 】, này vẫn là lúc ấy hắn tự mình động tay sửa.

“Gọi không ra khẩu thì thôi.” Trì Nặc thiện giải nhân ý mà buông tha hắn.

Nhưng giây tiếp theo xe dừng ở trước đèn xanh đèn đỏ, Bùi Húc Chi ở khoảng cách đếm ngược ghé mắt, trân trọng mà nói:

“Bảo bối.”

Trì Nặc: “!!!”

Hắn còn chưa kịp hoàn hồn từ sự chấn động của hai chữ kia, cũng đã đứng dưới cây thông Noel của Quảng trường Thời đại.

Đèn neon xiên ở xương lông mày Bùi Húc Chi ném xuống bóng hình lung lay, xung quanh chen đầy các cặp tình lữ đang chụp ảnh, có Omega giơ kẹo bông gòn chạy qua bên cạnh họ, trong không khí di động đường tơ ngọt lịm.

Bùi Húc Chi giống như nghiện cái xưng hô này, dần dần bắt đầu làm trầm trọng thêm.

Đỡ hắn xuống bậc thang khi: “Cẩn thận bậc thang, bảo bối.”

Thay hắn phủi đi dải lụa rực rỡ trên vai khi: “Tóc dính lên đồ vật, bảo bối.”

Thậm chí mua cacao nóng khi đều phải nói: “Bảo bối, tôi nhớ rõ anh sợ khổ, có muốn thêm đường không?”

Khi người qua đường thứ 6 đưa tới nụ cười thiện ý, Trì Nặc rốt cuộc nhéo cổ áo Bùi Húc Chi, mặt đỏ tai hồng mệnh lệnh: “Không được lại gọi tôi là bảo bối!”

Bùi Húc Chi một tay chống đỡ trụ đèn phía sau hắn, một tay khác thong thả ung dung mà sửa sang lại chiếc khăn quàng cổ bị lệch: “Tuân mệnh bảo bối.”

Trì Nặc: “Anh lại gọi!”

Ngón tay khớp xương rõ ràng của Alpha đột nhiên chế trụ cằm hắn, “Hiện tại mặt hồng như vậy, người khác sẽ cho rằng tôi đang khi dễ anh.”

Trì Nặc thẹn quá thành giận mà giẫm lên chân đối phương: “Còn không phải bị anh chọc tức!”

Được, hắn ngộ đạo, ngộ đạo sâu sắc.

Người này khẳng định là nhìn thấu kế hoạch báo thù của hắn, chuẩn bị tương kế tựu kế, trái lại trêu chọc hắn.

Trì Nặc phàm là có tí tẹo lui bước nào, liền trúng lời đối phương.

Còn không phải là cùng nhau ghê tởm nhau sao, tới, ai trước nhận thua người đó là cháu trai!

Trì Nặc cười tủm tỉm ngẩng đầu: “Húc Chi ca ca, anh biết tình lữ hẹn hò trừ bỏ nắm tay, còn có hạng mục nhất định phải đi qua không?”

Yết hầu Bùi Húc Chi lăn một cái, giọng nói hơi hiện khàn khàn: “Anh xác định muốn ở chỗ này?”

“Mọi người không đều là ở chỗ này sao?” Trì Nặc nghiêng nghiêng đầu.

Thân hình Bùi Húc Chi hơi hơi cứng đờ, ánh mắt chạm đến các cặp tình lữ đang tình chàng ý thiếp xung quanh, mới như là vừa hiểu ngầm được: “Anh là nói hôn môi?”

“Bằng không anh nghĩ cái gì?” Trì Nặc nghi hoặc.

“... Không có gì.”

“Muốn hay không thử xem?” Trì Nặc cố ý nhón chân để sát vào cằm tuyến căng chặt của Alpha, “Không cần hôn trán, muốn môi chạm vào nhau cái loại này.”

“Hảo a.” Bùi Húc Chi đột nhiên không nhanh không chậm mà cười.

Ngay lúc Trì Nặc phản ứng lại được, Alpha đột nhiên tiến gần. Gáy hắn bị bàn tay to rộng nhẹ nhàng chế trụ, nhìn thấy hạt nốt ruồi lệ cực nhạt cực đạm trước mắt đối phương đang phóng đại.

Khi đôi môi hơi lạnh áp lên, vòi phun nước vừa vặn nổ tung bọt nước ở chỗ cao nhất.

Cây thông Noel cao mười hai mét dưới đêm tuyết rực rỡ lung linh, bên cạnh ao suối phun chen đầy các cặp tình lữ đang dựa sát vào nhau. Màn nước theo giai điệu 《Jingle Bells》 phập phồng, vô số bọt nước ngân bạch rơi xuống trên ngọn tóc của người yêu đang hôn nhau, giống như rải rác tinh tiết.

Đồng tử Trì Nặc co rút lại.

back top