TRỞ THÀNH NGƯỜI YÊU CŨ XẤU XA CỦA VAI ÁC MỸ CƯỜNG THẢM

Chap 26

☪ Chương 26


 

◎ Di chứng hôn môi ◎

 

Trì Nặc ngây thơ mà hôn môi với Alpha, trong cơn choáng váng ngập đầu nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của chính mình.

Bùi Húc Chi mang theo hương khí dầu gội đầu cùng loại va vào, chợt áp xuống tới, từ sự lướt qua liền dừng lại ban đầu còn trúc trắc, đến sau này dần dần nắm giữ kỹ xảo, lực đạo trằn trọc phảng phất muốn đem hắn hóa giải cắn nuốt.

Khoảnh khắc xúc cảm ướt át xẹt qua kẽ môi, hắn nghe thấy trong cổ họng chính mình tràn ra âm khí, giống như con cá mắc cạn đột nhiên bị ném vào sóng triều nóng rực.

Oxy bị cướp đoạt đến quá mức hoàn toàn, Trì Nặc bản năng nắm chặt vải dệt vai đối phương, đốt ngón tay vì dùng sức mà nổi lên màu trăng non trắng. Mạch máu bên tai thình thịch nhảy lên, khi cảm giác tê dại do đầu lưỡi bị cắn thoán qua cổ, cảm giác choáng váng mất khống chế làm hắn cơ hồ quỳ rạp xuống khuỷu tay đối phương.

Âm nhạc quảng trường truyền phát tới khoảng trống tạm dừng, Bùi Húc Chi bỗng nhiên buông lỏng ra gông cùm xiềng xích. Trì Nặc bị hôn đến thiếu oxy, ánh sáng đèn neon ở trên võng mạc ướt át quầng nhuộm thành khối sắc trừu tượng.

“Có khỏe không?” Bùi Húc Chi dùng hổ khẩu cẩn thận nâng lên cằm hắn, ngón cái mạt qua đuôi mắt thấm hồng.

Trì Nặc từng ngụm từng ngụm hô hấp, ngây dại mà phản ứng sau một lúc lâu, mới chụp bay tay đối phương.

Hắn cùng Bùi Húc Chi hôn!

Hơn nữa người này còn hôn đến dùng sức như vậy, hôn đến hắn suýt nữa hít thở không thông!

Trì Nặc thuần thục mà muốn khiển trách đối phương, lời nói đến bên miệng lại chợt dừng lại.

Hôn môi là hắn yêu cầu.

Miệng đối miệng cũng là hắn yêu cầu.

Tổng không thể trách cứ đối phương học được quá nhanh, kỹ thuật quá tốt, đem hắn hôn cho chân mềm đi.

“Tôi không có việc gì.” Trì Nặc cao ngạo mà nâng lên cằm, “Kỹ thuật hôn của anh cũng chỉ có vậy thôi.”

Bùi Húc Chi khiêm tốn tiếp thu phê bình: “Xin lỗi, kỹ thuật hôn của tôi xác thật không quá được.”

Trì Nặc nghiêm túc mặt gật đầu: “Cắn đến môi tôi đau.”

“Vậy anh có thể dạy tôi làm sao để hôn không?” Ánh mắt Bùi Húc Chi dừng ở trên môi ướt át, mang theo ánh nước của hắn.

Trì Nặc: “......”

Trì Nặc kinh nghiệm hôn môi chỗ trống căng da đầu mỉm cười: “Được nha.”

“Trước dán ở bên nhau...... Sau đó cạy ra...... %¥ cuối cùng lại %......*” hắn hàm hồ lướt qua một chuỗi dài trong cổ họng.

Bùi Húc Chi nghiêm túc mà lắng nghe, thậm chí cầm ghi nhớ di động làm bút ký: “Cạy mở môi lúc sau thì sao? Là muốn liếm một chút sao?”

Trì Nặc thầm nghĩ, người này thật phiền.

Học bá nguyên lai ngay cả hôn cũng phải làm bút ký sao?

“Chuyện hôn môi này cũng phải dựa vào thiên phú, giống anh học thuộc lòng là không thể thực hiện được.” Trì Nặc nhanh chóng ngắt lời hắn.

“Ân.” Bùi Húc Chi biết nghe lời phải mà khen ngợi, “Giống anh có thiên phú người rốt cuộc hiếm thấy.”

Trì Nặc là một người không chịu nổi lời khen, môi còn chưa kịp nhếch lên, lại nghe đối phương thở dài: “Cho nên, về sau còn thỉnh Mụ Lão Sư (người hướng dẫn) nhiều bồi tôi luyện tập luyện tập.”

?

Người này hình như biến mạnh!

Trì Nặc mộng bức mà bị gài bẫy một hồi, khi hoàn hồn mới phát hiện chính mình đã ngồi ở ghế điều khiển phụ.

Cửa sổ xe chiếu ra hình dáng sườn mặt Bùi Húc Chi, đèn đường ở xương lông mày hắn đầu xuống bóng ma, phảng phất cất giấu sự gợn sóng chưa từng nói rõ của cái hôn vừa rồi.

Trì Nặc nỗi lòng khó bình, móc di động ra, che chắn Bùi Húc Chi, đồng phát tin nhắn lên bạn bè vòng:

【 a a a a a a!!! 】

Thương Nguyên Tư là người thứ nhất bình luận ở phía dưới, ngữ khí hiền từ: “Nhà ta thùng rỗng vẫn là ngu như vậy bẹp.”

Một lát sau, Trì Vũ Tụng cũng theo sát lên: “Ca a, em nhận thức thầy trừ tà, có muốn giới thiệu cho anh không?”

Sau đó các bạn bè lung tung rối loạn bắt đầu giới thiệu các loại trừ tà đuổi quỷ, thậm chí còn có thông bồn cầu.

Quả thực một phương gặp nạn, bát phương thêm phiền!

Hình dáng biệt thự dần dần xuất hiện trong màn đêm.

Bùi Húc Chi đột nhiên vươn tay thay hắn gạt đi mái tóc ướt dính ở bên gáy, tắt lửa xuống xe, ôn thanh dặn dò: “Ngày mai có khóa, ngủ sớm một chút.”

Bình tĩnh mà giống như chuyện hôn môi này thưa thớt bình thường vậy.

Trì Nặc cường đánh tinh thần, ngụy trang đến so với hắn còn bình tĩnh hơn: “Anh cũng vậy.”

Sáng sớm ngày hôm sau.

Trì Nặc mơ mơ màng màng bò xuống giường, máy móc mà nặn kem đánh răng, thẳng đến vị bạc hà lạnh lẽo ở khoang miệng nổ tung mới đột nhiên tỉnh táo.

Trong gương Omega đỉnh mái tóc rối xù, đột nhiên điện giật che lại lỗ tai nóng lên ——

Cảm giác hôn môi bị ấn ở bên cạnh suối phun đêm qua phảng phất còn dán ở trên môi.

Di động trong túi quần rung động, khung đối thoại cố định trên top nhảy ra tin nhắn mới: 【 dậy chưa? 】

Trong hoa viên sương sớm chưa tan vào nhà, Bùi Húc Chi tựa ở bên cây ngô đồng lật xem bút ký. Áo khoác dạ màu xám cắt may gọn gàng làm hắn giống như người mẫu họa báo thời trang, khi nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu, ánh mắt hơi hơi đung đưa:

“Sách đều ở chỗ tôi.”

Trì Nặc lung tung gật gật đầu: “Hảo.”

Cũng không biết là từ khi nào bắt đầu, hắn đi học không bao giờ dùng chính mình thu thập sách vở.

Bùi Húc Chi sẽ đem thời khóa biểu của hắn nhớ rõ rành mạch, thuận tiện trước thời gian đem sách phải dùng sắp xếp xong, ngày hôm sau thay hắn xách theo.

Trì Nặc nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của đối phương, đột nhiên liền nhớ lại lực đạo đôi tay này chế trụ gáy hắn.

Hắn bị nóng đến giống nhau, gáy nhảy dựng một cái thật mạnh.

Không phải hôn một cái thôi sao, di chứng còn có thể liên tục lâu như vậy?

Bọn họ dắt cũng dắt qua, ôm cũng ôm qua, thời kỳ động dục thậm chí còn cắn qua, có cái gì mà ngượng ngùng.

Trì Nặc liều mạng tỉnh lại khoảng cách, không chú ý tới dây giày dưới chân tản ra. Hắn chân trái giẫm lên dây giày chân phải, suýt nữa đem chính mình ngã cái chó gặm cứt.

Một cánh tay hữu lực kịp thời vươn tới, vớt được eo đem người đỡ hảo.

“Chú ý xem đường.” Bùi Húc Chi nhắc nhở.

“Nga......” Trì Nặc kinh hồn chưa định mà sờ sờ khuôn mặt, sợ phá tướng.

Ngay lúc hắn chuẩn bị cong lưng cột dây giày, Alpha lại trước hắn một bước, đơn đầu gối chỉa xuống đất ngồi xổm ở trước người hắn, linh hoạt mà cột dây giày cho hắn xong.

Đối phương nửa quỳ trong bóng dáng của hắn, dưới nắng sớm giống như đang tiến hành một loại nghi thức thành kính nào đó.

Ngón tay Trì Nặc nắm chặt góc áo giật giật, hấp tấp mà dời tầm mắt.

“Đi rồi, cẩn thận đến trễ.”

Kẻ chủ mưu gây ra sự việc dây dưa dây cà sắp đến trễ ho khan, trái lại thúc giục người khác nhanh lên đi.

Bùi Húc Chi “Ân” một tiếng, bình đạm đến phảng phất chỉ là thực hiện nghĩa vụ bạn trai lại đơn giản không gì bằng.

Trì Nặc nghĩ, đẳng cấp người này quá cao, thủ đoạn làm nũng dính người của hắn cũng tuyệt đối không thể lơi lỏng: )

“Tiết giảng bài thứ hai của anh ở đâu? Đến phiên tôi đi cùng anh.”

“Khu dạy học số 2, phòng 2506.”

“Tan học tôi qua tìm anh.”

Bùi Húc Chi đưa sách giáo khoa cho hắn, rũ mắt ứng thanh hảo.

Tiết học lớn thứ nhất xong, Trì Nặc theo dòng người ra cửa, giữa đường quẹo đi vào khu dạy học số 1.

Cửa sau phòng học 2506 truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn.

Bùi Húc Chi không cần quay đầu lại liền biết là Trì Nặc tới —— người kia luôn thích nửa chạy nửa nhảy vào phòng học, lúc nhảy nhót phát ra tiếng cọ xát đặc biệt.

Tiết này được coi là tiết giảng bài, phòng học rộng lớn ngồi đầy người, có không ít đồng học lén lút quay đầu lại nhìn xung quanh, nhìn Trì Nặc giống như con mèo con tự phụ vậy, trừng lớn đôi mắt nhìn xung quanh một vòng, sau đó nhảy nhót mà chạy đến trước mặt cái Alpha đại soái ca nổi bật nhất kia.

Bùi Húc Chi ở trường học từ trước đến nay điệu thấp, nhưng không chịu nổi hắn trời sinh là vật phát sáng, độ thảo luận trước nay cư cao không dưới.

Hơn nữa bên người có một Trì Nặc diện mạo đáng chú ý, luôn là có thể đưa tới những đánh giá kinh diễm.

Trì Nặc sớm đã thành thói quen trở thành tiêu điểm thị giác, hắn thản nhiên mà đứng yên, nhăn mũi hướng Bùi Húc Chi làm nũng:

“Phòng học thật buồn nha.”

“Để lại cho anh chỗ ngồi dựa cửa sổ.” Bùi Húc Chi nói.

Trì Nặc rầm rì mà ngồi xuống, lại nói: “Vì cái gì phòng học ở lầu 5, còn chen không được thang máy, bò đến tôi vừa mệt vừa khát.”

“Muốn uống chè đậu xanh không?” Bùi Húc Chi kiên nhẫn hỏi.

“Anh còn mang theo chè đậu xanh?!” Trì Nặc hai mắt sáng ngời.

“Sáng sớm mới vừa nấu xong.”

Người anh em chỗ ngồi bên cạnh liền trơ mắt nhìn Bùi Húc Chi từ cặp sách lấy ra cái bình giữ ấm.

Bình giữ ấm kia màu vàng nhạt, mặt trên còn có đồ án vịt con mếu máo, vừa thấy liền biết không phải hắn bản nhân dùng.

Trì Nặc thuận miệng hỏi: “Có thể hay không quá nóng?”

Bùi Húc Chi trầm tĩnh mà đáp: “Đã làm lạnh cất vào.”

Sau đó thừa dịp Trì Nặc nhấp từng ngụm nhỏ chè đậu xanh, hắn còn đứng dậy đem bức màn đang phiêu động thẳng hướng trên đầu Trì Nặc buộc lại.

Một loạt thao tác nước chảy mây trôi, làm người anh em kia xem thấy đủ rồi.

Khó trách người ta có thể tìm được Omega xinh đẹp như vậy, đáng đời.

Trì Nặc bản thân đối với điều này lại không hề phát hiện, bởi vì ngày thường Bùi Húc Chi cũng đều là chiếu cố hắn như vậy, tiểu thiếu gia đã quen thuộc thành tự nhiên.

Sau tiếng chuông vào học, lão sư mở PPT bắt đầu giảng bài.

Trì Nặc nghe xong một lát liền không quá kiên nhẫn, bắt đầu nhìn chằm chằm chữ nhỏ trên sách Bùi Húc Chi thất thần.

Sau khi nhai quá hơn nửa tiết học, hắn tìm cây bút chì 2B vẽ bản đồ, trước tiên đem mặt người trên trang minh họa tô lên khung kính râm, lại ở bên cạnh họa một con rùa đen nhỏ, trên mai rùa viết ba chữ to “Bùi Húc Chi”.

Bút pháp liền mạch lưu loát, có thể thấy được nghi phạm hẳn là tương đương quen thuộc với việc này.

Bùi Húc Chi vẫn luôn phân thần chú ý hắn: “......”

Trì Nặc có tật giật mình, tròng mắt quay tròn vừa chuyển, vừa lúc liền cùng Bùi Húc Chi đối thượng tầm mắt.

“Họa không quá giống.” Hắn nhanh chóng bổ sung, “Nếu, nếu tôi nói đây là hai tiểu nhân que diêm dắt tay anh tin không?”

Bùi Húc Chi lời ít mà ý nhiều: “Không tin.”

Trì Nặc chỉ có thể bất chấp tất cả: “Được rồi tôi họa chính là rùa đen vương bát đản, anh nếu là sinh khí......” Hắn đem sách vở chính mình đẩy qua, “Sách của tôi cho anh tùy tiện họa.”

Bùi Húc Chi bình tĩnh nhìn hắn trong chốc lát, nghe lời mở ra trang lót quyển sách kia.

Trì Nặc làm bộ không thèm để ý mà ôm cánh tay, trên thực tế không được lấy góc mắt dư quang trộm ngắm đối phương đặt bút, chuẩn bị ngay lúc đối phương họa ra cái gì rùa đen, đầu heo linh tinh đồ vật, làm người này nếm thử sự sảng khoái bị véo (châm chọc).

Nhưng đối phương đã không họa rùa đen, cũng không họa đầu heo, mà là ở trên trang sách vẽ ra hai cái nắm chặt tay, đồ án đường cong có hình thái nghịch ngợm.

“Như vậy, mới là tiểu nhân que diêm dắt tay.” Hắn bình phẳng trần thuật.

Trì Nặc soi mói: “Đường cong bên trái của anh họa sai rồi.”

Người anh em bên cạnh đang cắm đầu chơi game, ở khoảng cách kết toán chiến thắng, bớt thời giờ liếc mắt bảng đen.

Hắn chú ý đến đầu bút máy Bùi Húc Chi di động trên giấy lả tả, vị học bá băng sơn nổi danh khoa tài chính này nhíu mày, môi mỏng mím thành đường thẳng tắp, phảng phất đang chuyên chú mà nghiên cứu cái gì mô hình thương nghiệp.

Vị người anh em này ôm ý tưởng chiêm ngưỡng bút tích học bá, theo cánh tay hắn đi xuống xem ——

Dưới mấy chữ to trang nghiêm túc mục “Luận xác suất và thống kê số lý”, rõ ràng là hai tiểu nhân que diêm cầm tay.

Mà học bá được hắn kính ngưỡng, đang nghiêm túc nghiêm túc mà miêu biên (vẽ viền) cho tiểu nhân que diêm.

Người anh em: “......”

back top