TRỞ THÀNH NGƯỜI YÊU CŨ XẤU XA CỦA VAI ÁC MỸ CƯỜNG THẢM

Chap 27

☪ Chương 27


 

◎ “Kêu lão công.” ◎

 

Người anh em bên cạnh nhìn chằm chằm hai người que diêm cầm tay kia, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bùi Húc Chi có thể sánh với lúc giải tích phân, cả người lâm vào sự mê mang và tiêu tan ảo ảnh của triết học tự hỏi.

Chuông tan học vừa vang, Trì Nặc lập tức mãn huyết sống lại, gấp lại trang sách vẽ rùa đen cất giấu, hướng về phía Bùi Húc Chi nhếch cằm: “Đi rồi, đi ăn cơm.”

Bùi Húc Chi khép sách lại, tự nhiên tiếp nhận sách vở và bình giữ ấm trong tay hắn: “Muốn ăn cái gì?”

“Lẩu cay!” Trì Nặc buột miệng thốt ra, lại như nghĩ tới điều gì bổ sung, “Muốn hơi cay, nhiều tương vừng, không cần hành không cần rau thơm không cần tỏi giã, một chút xì dầu nhưng không thể quá nhiều, bánh quẩy cắt thành khối nhỏ không cần ngâm nước nóng, nấm kim châm không thể để nguyên đoạn, cải trắng chỉ cần lá cây không cần thân rau, lạp xưởng không cần ruột sấy...”

Bùi Húc Chi kiên nhẫn nghe xong chuỗi yêu cầu mệnh lệnh dài ngoằng này, biết nghe lời phải mà móc ra bản ghi nhớ di động: “Còn có không?”

“Có.” Trì Nặc gật gật đầu, “Giúp tôi chọn khoai tây phiến độ dày đều đặn, khống chế ở 1.5mm tả hữu, rau ngó xuân chỉ cần từ cải ngồng lột xuống, chỉ lấy tầng thứ ba đến thứ năm phiến lá cây, lớn nhỏ phải tiếp cận, bên cạnh không thể có bất luận vết nứt hoặc dấu hiệu khô héo phát vàng nào.”

Bùi Húc Chi: “......”

Trì Nặc hỏi: “Anh nhớ kỹ chưa?”

Bùi Húc Chi hít sâu một hơi: “Nhớ kỹ.”

Trì Nặc rất vừa lòng.

Trong tiệm lẩu cay hơi nóng mờ mịt, Trì Nặc nhìn Alpha ở quầy nguyên liệu nấu ăn chọn lựa, lựa chọn sử dụng “cải ngồng lột xuống, tầng thứ ba đến thứ năm phiến lá cây” rau ngó xuân.

Di động đột nhiên rung động trong túi quần, hắn lấy ra di động, thấy rõ tin nhắn trên màn hình, nụ cười trên mặt nháy mắt tụt xuống ——【 Tiểu Trì tổng, 9 giờ sáng ngày mai Lam Hải hạng mục tổ hội nghị, có khả năng yêu cầu ngài đến phòng họp trước nửa giờ. 】

Sao lại đem củ khoai lang bỏng tay Lam Hải hạng mục này lại quên mất.

Trì Nặc vừa tưởng tượng đến những doanh nghiệp cao quản áo vest giày da cùng ánh mắt sắc bén của thương nghiệp tinh anh trong phòng hội nghị, liền cảm thấy da đầu tê dại.

Ăn cơm xong về nhà, Trì Nặc hiếm thấy mà không nằm liệt trên sô pha chờ người hầu hạ.

Bùi Húc Chi vừa mới đem sách vở đặt xong, liền thấy Trì Nặc nhảy nhót chạy tới, trong tay bưng một ly sữa bò nóng hổi: “Bùi Húc Chi, uống sữa bò.”

Cảm giác ấm áp của thành ly theo đầu ngón tay lan tràn ra, Bùi Húc Chi cúi đầu nhìn lướt qua váng sữa bay trong ly, lại ngẩng mắt nhìn về phía Trì Nặc, thiếu niên đang nhón chân giúp hắn chỉnh lại áo khoác, ngay cả nếp nhăn cũng bị đầu ngón tay thon gầy vỗ đến chỉnh tề ngay ngắn.

“Hôm nay sao lại ngoan như vậy?” Bùi Húc Chi dựa vào khung cửa, ngón trỏ và ngón cái vô ý thức nhẹ nhàng vuốt ve.

Trì Nặc nghe vậy, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt đến phát ngấy: “Tôi vẫn luôn rất ngoan a.”

Nói xong liền nhảy nhót chạy tới phòng bếp, đem dâu tây Bùi Húc Chi mới mua trở về rửa sạch một lần, xếp trên đĩa sứ trắng bưng lại đây, xoa lên viên lớn nhất đưa tới bên miệng Bùi Húc Chi, “Nếm thử? Ngọt lắm.”

Bùi Húc Chi liếc mắt nhìn dâu tây bị hắn xoa đến lung tung rối loạn, lưu lại một mâm nước sốt màu đỏ, nheo mắt, lại vẫn là há mồm cắn.

Trì Nặc ngược lại bắt đầu xoa bóp vai cho hắn, lực đạo nhẹ hều giống như mèo con cào ngứa.

Bùi Húc Chi rốt cuộc nhịn không được cười nhẹ ra tiếng: “Nói đi, rốt cuộc chuyện gì?”

Trì Nặc nhào vào trên sô pha gối đầu gối Bùi Húc Chi, ngẩng mặt nháy mắt: “Bùi Húc Chi tôi biết anh là người tốt nhất......”

Bùi Húc Chi nhướng mày nhìn hắn, không đáp.

Trì Nặc lúc này mới dần dần lộ ra bản chất: “Chính là...... Ngày mai tôi muốn đi họp dự án Lam Hải.” Hắn dùng ngón tay bất an mà cuộn góc áo Alpha, “Anh cũng biết, tôi đối mấy thứ kia dốt đặc cán mai, ngày mai nếu là mất mặt thì làm sao bây giờ......”

Lời vừa dứt, hắn đột nhiên ngồi thẳng thân thể, đôi mắt trừng đến tròn xoe: “Không đúng! Đây vốn dĩ chính là anh làm hại! Nếu không phải anh ở trước mặt ba tôi hãm hại tôi, tôi hiện tại hẳn là nằm ở trên giường chơi game!”

Vừa rồi còn mèo con dịu ngoan nháy mắt xù lông, đột nhiên nhào lên trên người Bùi Húc Chi khóa ngồi xuống, hai tay nắm cổ áo hắn quơ quơ: “Tôi mặc kệ, anh ăn dâu tây của tôi, thì cần thiết phải nghĩ cách cho tôi!”

Bùi Húc Chi bị hắn lắc đến bất đắc dĩ, duỗi tay đỡ lấy eo hắn ổn định thân hình, đầu ngón tay chạm được làn da ấm áp của tiểu thiếu gia: “Buông cổ áo ra, lại lắc nữa liền phải thở không nổi.”

Trì Nặc hừ một tiếng, lại ngoan ngoãn buông lỏng tay, chỉ là như cũ chiếm lấy đùi hắn không chịu xuống: “Dù sao anh phải giúp tôi, bằng không tôi liền......”

“Liền như thế nào?” Bùi Húc Chi hỏi.

“Tôi liền......” Trì Nặc nghĩ nghĩ, kiên định nói, “Hung hăng mà hôn chết anh!”

Sợ hãi đi?

Ai ngờ, Bùi Húc Chi suy nghĩ một lát, bỗng nhiên hai tay một quán: “Đến đây đi.”

Trì Nặc chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, mộng bức hỏi: “Tới...... Tới cái gì?”

Bùi Húc Chi bình tĩnh mà nói: “Hôn chết tôi a.”

“......” Mặt Trì Nặc “Đằng” một tiếng cháy lên, như là bị tát bồn nước ấm nóng bỏng.

Lời hắn vừa rồi nói rõ ràng là thả lời hung ác tới, sao đến trong miệng người này liền đổi vị?

Hắn tức giận mà giơ lên nắm tay, không nặng không nhẹ mà nện ở ngực Bùi Húc Chi: “Anh có bệnh à!”

Nắm tay dừng ở trên cơ bắp rắn chắc đối phương, mềm như bông không có gì lực đạo, ngược lại như là đang làm nũng.

Thấy công kích không tạo thành thương tổn, Trì Nặc tức giận đến từ trên đùi hắn nhảy xuống, ôm cánh tay ngồi vào góc sô pha, quai hàm phồng đến giống như con cá nóc nhỏ.

Nhưng hắn hiển nhiên không phải tính tình có thể an an phận phận co lại, không yên ổn được hai phút, liền lại dính đi lên.

Bùi Húc Chi đi thư phòng, Trì Nặc liền dọn cái ghế nhỏ ngồi ở phía sau hắn, lúc thì giật nhẹ góc áo hắn, lúc thì dùng đầu ngón tay chọc chọc lưng hắn: “Ê, anh rốt cuộc có hay không nghĩ biện pháp a?”

Hắn đứng dậy đi đổ nước, Trì Nặc liền nhắm mắt theo đuôi mà đi theo phía sau hắn, giống như con đuôi nhỏ ném không xong: “Lam Hải hạng mục...... Lam Hải hạng mục......”

Hắn đi rửa mặt, Trì Nặc liền đem cằm gác ở trên vai hắn, kề sát bên tai lải nhải: “Ngày mai trong phòng hội nghị có thể hay không có rất nhiều người nhìn chằm chằm tôi xem a? Nếu là tôi nói sai lời nói thì làm sao bây giờ? Bọn họ có thể hay không cảm thấy tôi rất đần......”

Bùi Húc Chi bị hắn niệm đến thái dương thình thịch nhảy thẳng, ngay lúc Trì Nặc lần thứ N nhắc mãi “Lam Hải hạng mục” bốn chữ, Bùi Húc Chi nhịn không được xoay người, duỗi tay nắm lấy cái miệng đang ríu rít của hắn.

Trì Nặc bị nhéo gương mặt, mơ hồ không rõ mà “Ô ô” hai tiếng, đôi mắt tròn xoe trừng mắt hắn, giống như con tiểu nãi miêu bị chọc nóng nảy.

Bùi Húc Chi nhìn dáng vẻ này của hắn, đáy mắt nhỏ đến không thể phát hiện mà nổi lên sự gợn sóng nhàn nhạt.

Hắn buông tay ra, lòng bàn tay vô ý thức mà ở khóe miệng bị nhéo đến hồng hồng của đối phương nhẹ cọ một chút:

“Đừng niệm, tôi có biện pháp.”

Ánh mắt Trì Nặc sáng lên.


Ngày hôm sau, trong phòng họp dự án Lam Hải.

Bên cạnh bàn hội nghị hình tròn thật lớn ngồi đầy tinh anh áo vest giày da, trong không khí tràn ngập hương vị hơi đắng của cà phê.

Trì Nặc ngồi ở một trong các ghế chủ vị, lưng đĩnh thẳng tắp, tây trang thâm sắc làm hắn thiếu đi vài phần sự khiêu thoát ngày thường, nhiều thêm vài phần sự trầm tĩnh hiếm thấy.

Hắn hơi hơi rũ mắt, ngón tay xinh đẹp vô ý thức mà nhẹ gõ trên văn kiện dày cộp mở ra trước mặt, môi mỏng hơi mím, tựa hồ đang suy tư chi tiết.

“...... Trở lên chính là ranh giới ứng dụng mô hình thị trường, Tiểu Trì tổng có ý kiến gì không?” Tổng giám đốc bộ thị trường đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt dừng ở trên người Trì Nặc.

Xung quanh nháy mắt an tĩnh lại, tầm mắt mọi người đều ngắm nhìn trên người hắn.

Chỉ thấy kẻ phá gia chi tử trong lời đồn chỉ biết ăn uống chơi bời hơi suy tư, liền đưa ra trả lời: “Tôi kiến nghị trước tiến hành tiểu phạm vi áp lực thí nghiệm......”

Hắn ngữ tốc bình phẳng, dùng từ tinh chuẩn, điểm ra vấn đề thẳng chỉ yếu hại.

Trong phòng hội nghị nháy mắt an tĩnh lại, vài vị nguyên lão vốn dĩ đối vị “Tiểu Trì tổng” này ôm thái độ quan vọng thậm chí coi thường, đều không khỏi vui mừng đến liên tiếp gật đầu.

Sự giải thích này, sự phân tích này, Tiểu Trì tổng rõ ràng là tài giỏi hơn thầy mà!

Các nguyên lão thiếu chút nữa lão lệ tung hoành không biết, Tiểu Trì tổng của bọn họ hiện tại khẩn trương đến cả người đổ mồ hôi.

Trên tai hắn cài một chiếc tai nghe Bluetooth nhỏ nhắn, đang liên tục không ngừng truyền đến âm thanh nhắc nhở trầm thấp rõ ràng của Bùi Húc Chi: “Tham số mô hình cũng yêu cầu căn cứ hướng gió chính sách gần đây làm điều chỉnh động thái......”

Trì Nặc nhanh chóng học theo, đối phương nói một câu hắn niệm một câu: “Tham số muốn căn cứ hướng gió chính sách điều chỉnh......”

Mãi mới lừa gạt đến giải lao giữa chừng, Trì Nặc cường trang trấn định mà đứng dậy, bước nhanh đi hướng phòng trà nước.

Khoảnh khắc đóng cửa lại, mặt nạ trầm ổn trên mặt hắn lập tức nứt toạc, ngón tay nhanh chóng mà chọc chọc điểm điểm trên màn hình di động:

【 [ Miu Miu điên cuồng đánh call.gif] 】 【 [ Miu Miu tặng hoa.jpg] 】 【 [ Miu Miu giơ biển: Đại lão trâu bò!.jpg] 】 【 Anh quá lợi hại! Vừa rồi Vương tổng giám nhìn tôi ánh mắt đều thay đổi! 】

Hắn phát xong liên tiếp biểu cảm bao đáng yêu, đối diện màn hình ngây ngô cười, cửa phòng trà nước bị đẩy ra, Trương Tỷ bộ phận hành chính bưng ly cà phê đi vào.

Trong lúc vô ý thoáng nhìn biểu cảm bao Miu Miu trên màn hình di động hắn, Trương Tỷ cười trêu ghẹo: “Tiểu Trì tổng tâm tình không tồi nha? Đây là đang nói chuyện phiếm cùng bạn trai sao?”

Trì Nặc đang vì hội nghị vừa rồi lòng còn sợ hãi, nghe vậy như có tật giật mình phủ nhận: “Không phải bạn trai! Đồng học bình thường.”

Thanh âm Bùi Húc Chi trong tai nghe trầm trầm, âm cuối kéo ra điểm điệu ý vị không rõ: “Đồng học bình thường?”

Trì Nặc không chú ý tới sự dị thường của hắn, qua loa xong Trương Tỷ liền mau chân đi trở về phòng họp, chuẩn bị tiến hành nửa hiệp sau hội nghị.

Trở lại chỗ ngồi vừa ngồi định, chủ quản bộ kỹ thuật liền tung ra vấn đề mới: “Tiểu Trì tổng, khối nguy hiểm tính tương dung này, bộ kỹ thuật chúng tôi hy vọng có thể nghe một chút ý kiến của ngài.”

Tới rồi!

Trì Nặc trong lòng căng thẳng, lập tức tập trung tinh thần, ngón tay ẩn nấp mà, nhanh chóng mà đánh hai cái bên cạnh tai nghe —— đây là tín hiệu ước định của hắn và Bùi Húc Chi.

Một giây, hai giây...... Tai nghe một mảnh yên tĩnh.

Âm thanh nhắc nhở Bùi Húc Chi cũng không có đúng hẹn vang lên.

Tim Trì Nặc hụt một nhịp.

Chủ quản bộ kỹ thuật thấy hắn trầm mặc, nghi hoặc mà truy vấn: “Tiểu Trì tổng?”

“Ách...... Vấn đề này tương đối phức tạp,” Trì Nặc căng da đầu kéo dài thời gian, “Để tôi nghĩ trong chốc lát......”

Hắn vừa nói đông nói tây, vừa dùng ngón tay dồn dập mà, liên tục đánh bên cạnh tai nghe vài cái.

Đát, đát, lộc cộc!

Mau nói chuyện a Bùi Húc Chi! Hắn ở trong lòng gào thét.

Rốt cuộc, tai nghe truyền đến một tiếng cười nhẹ cực khẽ, mang theo một tia không dễ phát hiện sự hài hước.

Sau đó, giọng nói thong thả ung dung rõ ràng mà chỉ có hắn có thể nghe thấy của Bùi Húc Chi vang lên:

“Kêu lão công.”

Trì Nặc: “......”

back top