TRỞ THÀNH NGƯỜI YÊU CŨ XẤU XA CỦA VAI ÁC MỸ CƯỜNG THẢM

Chap 4

☪ Chương 4

 

 

◎ Dáng người không tồi ◎

 

“Bác sĩ, tình huống của hắn thế nào?”

Khi Trì Nặc nhìn vào thời gian hiển thị trên di động lần thứ sáu, cửa phòng cuối cùng kẽo kẹt một tiếng bị người mở ra.

“Vết thương bề ngoài của hắn đã khép lại, nhưng dưới da vẫn còn nhiễm trùng rất nhỏ.” Bác sĩ gia đình tháo xuống ống nghe bệnh, “Cơ thể ở vào trạng thái dinh dưỡng bất lương trường kỳ, hoàn toàn dựa vào tố chất cơ thể Alpha S cấp của hắn cứng cỏi chịu đựng, bất quá chỉ cần định kỳ bổ sung dinh dưỡng, thể năng sẽ rất nhanh khôi phục đến trình độ đỉnh cao.”

Trì Nặc căng thẳng hề hề mà truy vấn: “Vậy hắn vì sao lại sốt?”

“Yên tâm, sốt là phản ứng tự lành cơ thể khởi động khi đối mặt với vùng lớn bị thương.” Bác sĩ đẩy đẩy kính, không hỏi vết thương này từ đâu mà có.

Trì Nặc thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Nhìn bộ dạng ý thức không rõ Bùi Húc Chi lúc trước, hắn suýt chút nữa đã tưởng nguyên thân đã tiêm dược phẩm vi phạm lệnh cấm gì đó cho đối phương.

“Bất quá—” Bác sĩ một câu lại làm tim hắn treo lên, “Dụng cụ hiển thị, tuyến thể ức chế Alpha trong cơ thể hắn hoạt tính dị thường, mức độ tiết Adrenaline là mười bảy lần người thường......”

“Cái, có ý gì?” Trì Nặc bị dọa đến có chút nói lắp.

“Ý tứ chính là...” Bác sĩ ấp a ấp úng mà đỡ đỡ kính.

Trì Nặc hận không thể lay bờ vai của ông ta làm ông ta nói hết một hơi.

Cũng may bác sĩ tổ chức lại ngôn ngữ xong, vẫn trình bày tình huống hoàn chỉnh: “Hoạt tính tuyến thể ức chế dị thường, sẽ làm Alpha giai đoạn dễ cảm trở nên càng thêm xúc động táo bạo, nếu về sau có Omega ái mộ, tính chiếm hữu, nhu cầu sinh lý của hắn đều sẽ tăng vọt một lượng cấp.”

“Nga.” Trì Nặc vỗ vỗ ngực.

Dù sao về sau Bùi Húc Chi chú định sẽ bị vai chính thụ ôn nhu hấp dẫn, từ đó mở ra con đường bi thôi pháp chế già (tìm đường chết) cầu mà không được của hắn.

Cho nên tính cái dục vọng kia tăng vọt cũng không có phần lớn quan hệ với mình!

Trì Nặc rất vô liêm sỉ mà nghĩ.

Hắn tránh bác sĩ, chui vào khe cửa mở rộng, tính toán nhìn xem trạng thái Bùi Húc Chi hiện tại.

Bác sĩ ngăn cản không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn theo tiểu thiếu gia vào phòng ngủ.

Bùi Húc Chi đã tỉnh, đang bỏ đi miếng dán kim loại trên người.

Trì Nặc liếc mắt một cái liền chú ý tới vết sẹo ngang dọc đan xen trên eo bụng hắn, những miệng vết thương đó chiếm cứ trên làn da tái nhợt, cực kỳ giống con rết dữ tợn. Vị trí phía dưới xương quai xanh còn có vết sẹo bị tàn thuốc nóng ra, cùng da thịt lộn ra ngoài cùng nhau, không tiếng động mà triển lãm bạo hành chồng chất đã từng gặp phải.

Nguyên thân thật sự không phải là người.

Trì Nặc ngẩn ngơ mà nhìn, cảm giác tùy tiện một vết sẹo rơi trên người mình, hắn đều có thể đau đến không ngừng rơi nước mắt.

Đang cảm thấy thấy ghê, Bùi Húc Chi trên giường lại bỗng nhiên bình tĩnh đối diện với ánh mắt hắn.

Trì Nặc nghiêng đầu: “Làm gì?”

“Tôi muốn mặc quần áo.” Bùi Húc Chi nói.

“?Anh mặc đi.” Trì Nặc không rõ nguyên do.

Loại chuyện nhỏ này cũng cần xin chỉ thị sao?

Bác sĩ ho khan một tiếng, uyển chuyển mà nhắc nhở hắn: “Thiếu gia, ngài có cần tạm thời lánh mặt một chút không?”

!!

Trì Nặc suýt chút nữa đã quên, đây là một thế giới ABO có sáu loại giới tính sinh lý. Thân là một Omega, hành vi nhìn chằm chằm thân thể trần trụi của Alpha như hắn, thật sự là quá mức không rụt rè.

Hắn đỏ mặt xoay người, dùng giọng lớn che giấu xấu hổ: “Muốn mặc thì mặc, đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy!”

Phía sau truyền đến tiếng động sột soạt, Trì Nặc ước tính thời gian xoay đầu, ánh mắt lướt qua thoáng thấy vải vóc đối phương cọ xát qua eo bụng, đường nhân ngư lấp lóe trong ánh sáng rồi biến mất.

Tuyến thể sau gáy hơi hơi hồng nóng, đây là bản năng Omega bị kích phát sau khi gặp phải Alpha đỉnh cấp.

Bác sĩ cũng rất nhanh thu thập xong công cụ rồi đi.

Ông ta là một Alpha cấp bậc không cao, trường kỳ ở lại giữa loại tin tức tố áp chế tính của đồng loại này, sẽ bản năng cảm thấy không thích ứng.

Theo bác sĩ rời đi, trong phòng tức khắc chỉ còn lại hai người.

Trì Nặc cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng hắn nghĩ lại tưởng tượng:

Cũng không phải là thấy cơ bụng bạn trai sao, khiếp gì mà lộ!

Kế hoạch báo thù vĩ đại của hắn vốn dĩ cũng có bước đi tất yếu hôn hít sờ sờ các kiểu mà!

Theo đó, lưng Trì Nặc lại thẳng thắn, lắp bắp khen một câu: “Thân, dáng người không tồi.”

Người chơi lưu manh xong, chính mình lại làm mình mặt đỏ bừng.

Vì thế hắn chạy nhanh cắt sang đề tài kế tiếp: “Trước khi vết thương lành anh cứ ở nơi này đi, ăn cơm trước.”

Alpha trên giường chăm chú nhìn bóng dáng tay cùng chân (lóng ngóng) của hắn: “Ân.”

Trì Nặc trên chân mang một đôi dép lê đầu thỏ lông xù xù, cố gắng "lạch cạch lạch cạch" dẫm ra khí thế.

Thua người không thua trận, xem hắn dùng kế hoạch làm nũng hòa nhau một ván!

Nào ngờ kế hoạch còn chưa thành hình, ánh mắt liếc qua liền thoáng thấy Bùi Húc Chi lập tức đi về phía góc nhà ăn.

Trì Nặc ngây người: “Anh đi đâu?”

“Ăn cơm.” Alpha đáp lại cũng rất đương nhiên.

Tiếng va chạm trầm đục của chén sứ gác trên thảm làm tim Trì Nặc nhảy dựng, hắn đột nhiên liền nhớ tới một trong hành vi ác liệt trước kia của nguyên thân, chính là mặc kệ trường hợp gì, đều không cho Bùi Húc Chi ngồi ăn cơm trên bàn.

Chỉ bởi vì hắn cảm thấy cùng người bần dân này ngồi cùng bàn ăn cơm, sẽ làm thân phận của mình giảm giá trị.

“Mày chỉ là chó của tao, chó thì nên quỳ rạp trên mặt đất mà ăn.”

— Trong ký ức, mình ngồi ở ghế chủ vị, lấy tư thái cao cao tại thượng ném xuống chén cùng mấy miếng thịt, bè phái xung quanh đều đang hi hi ha ha xem náo nhiệt.

“Không hổ là Muộn thiếu nhà ta, Alpha đỉnh cấp cũng chỉ xứng làm chó cho ngài.”

“Tiểu tử, mày có thể được Muộn thiếu để mắt, đó là phúc khí của mày!”

Trì Nặc: “...”

Nguyên thân thật là quán triệt tột đỉnh hai chữ tìm đường chết.

Nào có vũ nhục người như vậy?

Đối lập dưới, vẫn là kế hoạch làm nũng của hắn càng thể hiện thủ đoạn cao minh.

“Khoan đã!” Trì Nặc giành ấn xuống mép chén, trước khi Bùi Húc Chi khuỵu gối.

Ánh mắt Bùi Húc Chi lạnh nhạt mà lệch đi: “Sao, hiện tại tôi ngay cả quyền lợi ăn cơm trên mặt đất cũng không có?”

“Không phải... Anh ngồi cùng em.” Trì Nặc nói.

Bùi Húc Chi nghe lời mà bưng mâm, ngồi vào vị trí xa hắn nhất.

Trì Nặc lại không hài lòng.

Có ý gì, ghét bỏ hắn?

Tròng mắt tiểu thiếu gia chuyển động, cân nhắc ra một loại ngữ khí làm nũng trách cứ: “Chúng ta hai người đều đang yêu đương, anh vì sao lại xa em như vậy nha!”

Cả phòng yên tĩnh.

Tay quản gia nâng bình cà phê bạc run ra gợn sóng, cô hầu gái Beta lớn tuổi lộ ra biểu tình thấy quỷ.

Ai mà không biết Muộn thiếu gia khinh thường người nghèo nhất, bọn họ còn tưởng rằng thiếu niên quần áo giản dị lại là món đồ chơi bị mang về thôi, kết quả lại là bạn trai?

Chịu đựng ánh mắt đánh giá trong tối ngoài sáng, Bùi Húc Chi ngồi thẳng không nhúc nhích, phảng phất hoàn toàn không nghe thấy Trì Nặc vừa mới nói.

Quản gia nhịn không được đổ mồ hôi thay cậu ta.

Ngỗ nghịch nguyện vọng thiếu gia thẳng thắn sảng khoái như vậy, đối phương không thể thiếu phải bị sửa trị.

Nhưng mà cảnh tượng làm ông ta kinh rớt cằm đã xảy ra, chỉ thấy Trì Nặc đầy mặt không vui mà nhìn chằm chằm nam sinh đối diện một lát, sau đó bưng bộ đồ ăn của mình, chầm rì rì chuyển qua bên cạnh đối phương.

“Bùi Húc Chi, anh vì sao không nói lời nào? Anh có phải không yêu em!”

Ngữ khí càn quấy thành công làm giữa mày Bùi Húc Chi nhảy dựng.

Trì Nặc thầm mừng, thừa thắng xông lên: “Về sau ăn cơm anh đều phải ngồi bên cạnh em, không được vượt quá khoảng cách 1 mét.”

Tiêu xong một đợt kỹ thuật diễn, hắn thần thanh khí sảng (tinh thần sảng khoái) mà cầm lấy nĩa.

Tiểu thiếu gia chịu sự giáo dưỡng quá tốt đẹp, nĩa bạc vừa chạm vào đĩa sứ liền cổ tay xương thẳng băng, hắn nhẹ nhàng dựa về phía sau vào lưng ghế, đường eo lại trước sau treo không khoảng cách ba ngón tay không chạm vào mặt ghế.

Lúc chuyên tâm cắt bít tết, Trì Nặc cảm giác được một luồng ánh mắt soi xét.

Hắn quay đầu đi, phát hiện Bùi Húc Chi rũ mắt khều lên một sợi mì Ý, ánh mắt vừa rồi phảng phất chỉ là ảo giác.

Bữa tối đầu bếp chuẩn bị là món Tây, bộ đồ ăn cũng đều là dao nĩa kiểu Tây.

Trì Nặc phát hiện động tác cuộn mì sợi của đối phương không thuần thục, khi nĩa bạc trượt lần thứ ba, xung quanh vang lên tiếng cười nhạo đè thấp của người hầu.

Bùi Húc Chi đối với điều này phảng phất mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn vết sốt bị bắn lên cổ áo giặt hồ quá mức, lưng vẫn như cũ thẳng thắn.

Trì Nặc lại xụ mặt.

Hắn làm Bùi Húc Chi chuyển vào ở không phải vì sỉ nhục đối phương trên chuyện nhỏ.

Cho dù muốn báo thù, hắn cũng đều có tiết tấu đúng không!

Vì thế tiểu thiếu gia đầy mặt không vui mà ném nĩa đi. Quân Dương: 6⒏⒋Bà⒏5⑴⒌ lưu [cố ý che chữ]

"Bang."

Tiếng vang thanh thúy làm đám người hầu im như ve sầu mùa đông, Alpha bên cạnh cũng ghé mắt theo.

Tiểu thiếu gia không vui mà nhăn mày lại, phát giận với người hầu: “Cho tôi cái nĩa rách nát gì vậy, ăn một bữa cơm phiền phức chết đi được.”

Quản gia xin ý kiến: “Thiếu gia, có cần đổi cho ngài thành đũa không?”

“Đổi, đổi hết.” Trì Nặc bất mãn mà nói.

Thuận lý thành chương, nĩa Bùi Húc cũng bị thay thế bằng một đôi đũa chất liệu gỗ tốt nhất.

Bùi Húc Chi quét mắt cặp đũa kia, mặc không lên tiếng mà chăm chú nhìn Trì Nặc.

Tiểu thiếu gia đều có tiết tấu bị nhìn đến chột dạ: “Anh nhìn em làm gì?”

“Không có gì.” Bùi Húc Chi thu hồi tầm mắt.

Đầu Trì Nặc linh cơ chợt động, bỗng nhiên đối với mâm vùi đầu một trận mân mê (chăm chú làm). Lát sau, chọc chọc eo bụng Alpha:

“Bùi Húc Chi, anh xem cái này giống cái gì?”

Bùi Húc Chi rũ mắt, vừa lúc nhìn thấy một khối trứng tráng bao bị cắt đến vỡ nát: “Hiện trường bầm thây?”

Trì Nặc: “...”

Tiểu thiếu gia phẫn nộ bỏ đũa xuống: “Là tình yêu!”

Bùi Húc Chi bình tĩnh mà đánh giá: “Nga, vậy rất hình tượng.”

Tròng mắt nhỏ tiểu thiếu gia nhỏ giọt (chớp) vừa chuyển, múa may với hắn một tình yêu cong bảy vẹo tám:

“Ăn cái trứng tráng bao cũng là hình dạng yêu anh u ~”

back top