☪ Chương 5
◎ Hắn, bạn trai tôi ◎
Trì Nặc vốn tưởng rằng sau khi ở gần trường học, Bùi Húc Chi liền không cần phải mỗi ngày bị bắt dậy sớm vì vội vã làm thêm nữa.
Nhưng hắn phát hiện, có một số người quả thực là vua cuộn (người chăm chỉ quá mức) trời sinh!
Khi hắn bị đồng hồ báo thức đánh thức, mang theo tóc rối bời cùng cơn hờn mới dậy đẩy cửa ban công ra, phát hiện Bùi Húc Chi phòng bên cạnh đã sớm trang phục chỉnh tề, đang ôm một cuốn sách tiếng Anh mà đọc.
Trì Nặc ngốc ngốc hỏi: “Anh dậy bao lâu rồi?”
Bùi Húc Chi nhìn ngọn tóc ngốc nghếch đang nhếch lên của hắn: “Ước chừng một giờ.”
Trì Nặc cà lơ phất phơ đột nhiên liền có cảm giác tội lỗi ẩn ẩn.
Thì ra đây là cảm giác bị học bá cuốn (chăm chỉ lây) sao?!
“Chờ em một chút, em thay quần áo xong cùng anh đi trường học.”
Tiểu thiếu gia quăng những lời này, nhanh chân mà chạy về trong phòng, đại khái là đi đánh răng rửa mặt.
Bùi Húc Chi khép sách tiếng Anh lại, nhìn màn hình di động đột nhiên sáng lên.
Di động cũ kỹ kẹt một lát màn hình trắng, mới hiển thị ra tin tức. Trong nhóm bài tập tiểu tổ, học ủy cùng khoa Chu Thư Nhã @ toàn thể thành viên:
“Hôm nay báo cáo tiểu tổ nghe nói sẽ có giáo sư quyền uy lĩnh vực tài chính học đến ngồi dự thính, mọi người ăn mặc tận lực chính thức một chút. Người nào đó đừng kéo chân sau @ Lục Dương.”
Lục Dương là một công tử bột trong nhà có chút tiền lẻ, trong bài tập tiểu tổ thật giả lẫn lộn, nhưng về trang điểm thì rất có tâm, thích mặc các loại quần áo lòe loẹt sắm vai hoa công (kẻ khoe mẽ).
Lục Dương bị chỉ đích danh hồi lại ngay lập tức ba cái biểu cảm trợn trắng mắt: “Học ủy sao không nhắc nhở những người mặc quần áo bảy vá tám khâu rách nát?”
Hắn tuy không điểm danh, nhưng nói là ai thì không cần nói cũng biết.
Ngón tay Bùi Húc Chi cọ cọ lên quần jean mài trắng, chỗ đốt ngón tay kết vảy trầy da bị vải dệt cào đến ngứa ngáy.
Cậu ta lãnh đạm mà tắt màn hình, khi ngẩng đầu lên thì vừa lúc bắt gặp một đoạn sau gáy trắng như tuyết.
Trên ban công đối diện, Omega đang chuyên chú cúi đầu buộc dải lụa màu xám bạc, vị trí tuyến thể yếu ớt nhất không hề phòng bị mà bại lộ.
“Bộ này thế nào?” Trì Nặc dạo một vòng, vui vẻ hớn hở trưng bày một thân phối đồ.
Hắn mặc áo sơ mi màu nhạt mẫu mới mùa thu của thương hiệu lớn nào đó, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu vàng nhạt thêu hình vẽ hoạt hình, tông màu bơ làm hắn cả người trông như một chú mèo lười biếng.
Khi Trì Nặc tự mãn mà nhìn lại, chỉ nhìn thấy Alpha hướng đầu thiên đi: “Không tệ.”
“Không tệ là hình dung từ gì?” Trì Nặc bất mãn mà nói.
Bùi Húc Chi im lặng một lúc lâu, thêm một câu: “Cũng được.”
Đầu Trì Nặc hơi nghiêng, ý đồ xấu xông ra.
Hắn từ phòng để quần áo tìm kiếm được áo sơ mi cùng áo khoác cùng kiểu số đo lớn hơn một chút, từ ban công cách không ném qua: “Hai chúng ta mặc đồ đôi.”
Chiếc áo khoác kia kiểu dáng phẳng phiu, trông rất chính thức, bất quá chỗ cổ tay áo thêu hai chú cá voi hoạt hình nhỏ nhỏ, há miệng, người cục đá lớn có nề nếp như Bùi Húc Chi mặc vào hẳn là rất ngốc đi?
Trì Nặc tưởng tượng thấy bộ dạng đối phương mặc vào, thấy Bùi Húc Chi còn ôm quần áo không biết ngơ cái gì, nóng lòng thúc giục:
“Anh mau thay cho em xem.”
Bàn tính của hắn đánh đến leng keng, đôi mắt đều cong thành hình trăng non.
Bùi Húc Chi về phòng thay quần áo, khi xuất hiện lại lần nữa trong tầm nhìn Trì Nặc, tiểu thiếu gia phát hiện bàn tính như ý của mình rơi vào khoảng không.
Cùng kiểu dáng, cùng thiết kế, mặc trên người Bùi Húc Chi, liền eo là eo, chân là chân, một cỗ khí chất thiếu niên sạch sẽ.
“Cổ áo anh chưa chỉnh tốt.” Trì Nặc nhắc nhở.
Thấy Bùi Húc Chi loay hoay không rõ, Trì Nặc vẫy tay về phía đối phương: “Lại đây chút.”
Sau đó cách ban công rộng nửa thước, nhón chân chỉnh cổ áo cho đối phương.
Đối lập như vậy dưới, Trì Nặc phát hiện đỉnh đầu mình cư nhiên chỉ có thể đến hầu kết đối phương.
Hắn ghen ghét nhìn chân dài Alpha, không nhịn được hỏi: “Anh cao bao nhiêu?”
“1m87.”
Trì Nặc chỉ có 1m75 phẫn nộ tột đỉnh.
Vì sao đối phương dinh dưỡng bất lương trường kỳ còn có thể trưởng thành vóc dáng cao như vậy!
Hơn nữa tính ra, tuổi tác Bùi Húc Chi còn nhỏ hơn hắn.
Trì Nặc bị đả kích, không có tâm tình thưởng thức chú cá voi nhỏ, héo héo mà nói: “Đi thôi, chúng ta đi trường học.”
Từ biệt thự đi bộ đến đại học S chỉ có mười phút lộ trình, xuyên qua hồ nhân tạo yên tĩnh sau biệt thự, rất nhanh liền đến cửa nam trường học.
Chỗ Trì Nặc đi học ở tòa nhà học viện, Bùi Húc Chi ở khu giảng đường một bên khác, hai người xuyên qua cổng trường xong, Trì Nặc để lại một câu “Tan học chờ em tìm anh”, liền cùng đối phương đường ai nấy đi.
Vừa mới đi vào phòng học, vô số ánh mắt kinh ngạc liền "xoát xoát xoát" đổ tới từ bốn phương tám hướng.
Suýt chút nữa làm Trì Nặc cho rằng mình đi nhầm chỗ.
Hắn ngẩng đầu nhìn số phòng học, sau khi xác nhận không sai, không hiểu ra sao mà tìm một chỗ trống.
Một loạt học sinh trơ mắt nhìn Trì Nặc trốn học thành quen mở sách, ra dáng ra hình mà lấy bút ra, kinh sợ mà há to miệng.
Chờ giáo viên bắt đầu giảng bài, đồng học ngồi gần Trì Nặc nhân cơ hội nhặt bút, bay nhanh liếc mắt bàn đối phương.
Khi phát hiện Trì Nặc thật sự đang nghe giảng, vị đồng học kia vẻ mặt "thế giới thật kỳ ảo" ngốc lăng lăng mà hóa đá.
Nếu Trì Nặc biết bọn họ đang kinh sợ điều gì, chắc chắn sẽ hung hăng vốc một nắm nước mắt chua xót.
Hắn cũng không muốn học tập!
Nhưng hắn nếu không học tập, chỉ sợ ngay cả danh từ trong sách hạng mục cũng xem không hiểu.
Làm hỏng hạng mục Lam Hải, phải bị cha ruột đoàn đi đoàn đi ném ra nước ngoài.
Chính là... Khi mở sách vở nguyên thân một chữ cũng chưa ghi, Trì Nặc khoảnh khắc kia thậm chí tự sa ngã mà nghĩ:
Cứ như vậy đi, hủy diệt đi!
Chờ tiểu thiếu gia choáng váng mà học xong bài chuyên ngành, giá trị tức giận đối với mỗ vị đầu sỏ gây tội trực tiếp tăng vọt.
Hắn khí thế hùng hổ mà sát đến phòng học Bùi Húc Chi tọa lạc, vừa mới chuẩn bị đi vào, lại phát hiện có người đã trước hắn một bước, đứng đối diện Bùi Húc Chi.
Người kia một thân màu sắc rực rỡ cay mắt (lòe loẹt), trêu chọc nói: “Này, Bùi Húc Chi, tiền đồ quá xá! Dùng cái máy tính rách nát kia của mày làm báo cáo tiểu tổ, cư nhiên có thể làm giáo sư quyền uy ngồi dự thính chủ động thêm WeChat mày?”
?
Người này lại là ai?
Bộ dạng xem người bằng lỗ mũi có một sự so sánh với nguyên thân.
Bùi Húc Chi vẫn là cái bộ dạng giếng cổ không gợn sóng kia, căn bản không có phản ứng đối phương.
“Tao đang nói chuyện với mày đó!”
Hoa công cảm giác mình đã chịu sự khiêu khích, tiến sát liếc mắt thẻ bài quần áo Bùi Húc Chi, ngôn luận càng ngày càng quá đáng:
“Quần áo trộm từ đâu tới? Hay là làm vịt bám Omega có tiền?”
Nữ sinh bên cạnh nhịn không được mắng: “Lục Dương mày có bệnh không? Mày chẳng phải là ghen tị Bùi Húc Chi được giáo sư Trương coi trọng!”
“Tao nói sai cái gì sao?” Lục Dương căn bản không sợ cô ta, “Mày cảm thấy chỉ bằng cái bộ dạng nghèo kiết hủ lậu kia của hắn, có thể mua nổi thẻ bài quần áo quý như vậy?”
“Tao chính là nghe nói, có người tận mắt nhìn thấy vị đại học bá này buổi tối làm thêm ở quán bar. Làm công việc gì còn cần tao nói nhiều?”
Hắn dùng từ cực kỳ có tính vũ nhục, giọng còn cực lớn, người đi ngang qua đều cố ý vô tình hướng vào xem náo nhiệt.
Mà Bùi Húc Chi liền đứng đối diện, rũ mắt, ai cũng không biết cậu ta đang suy nghĩ gì.
Trì Nặc rõ ràng biết vị này chính là tân quý hào môn oai phong một cõi tương lai, chỉ cần trêu chọc người của hắn, có một cái tính một cái đều bị trả thù quay trở lại.
Nhưng hắn hiện tại chính là nghe không trôi (không chịu nổi).
Mỗi một đồng tiền Bùi Húc Chi kiếm được, đều là dựa vào chính cậu ta tích góp sau thời gian học, làm gia sư, bưng mâm quán bar, ngẫu nhiên đánh quyền đen, cậu ta khổ cực tồn tại, còn phải bị người ta các loại suy đoán chửi bới sau lưng.
“Phanh.”
Trì Nặc một chân đá vào cửa, cắt ngang hoa công lải nhải.
“Quần áo của hắn là tôi cho.” Trì Nặc nói.
Lục Dương là điển hình bắt nạt kẻ yếu.
Tư thế thịnh khí lăng nhân (hung hăng ngang ngược) ban đầu của hắn khi nhìn thấy Trì Nặc xuất hiện khoảnh khắc kia, đã héo hơn nửa.
Nhưng cố kỵ chút mặt mũi còn sót lại, Lục Dương vẫn cãi bướng nói: “Cho nên chẳng phải là làm vịt bám người giàu có...”
“Hắn.” Trì Nặc chỉ chỉ Bùi Húc Chi, “Bạn trai tôi.”
“Xin hỏi tôi mua quần áo cho bạn trai tôi, anh có ý kiến gì?”
Nữ sinh bên cạnh phát ra tiếng hít khí kinh thiên nghe được tin đồn bát quái.
Lục Dương bị chặn họng đến mặt đỏ lên, ấp úng nói không nên lời lời nói.
Trì Nặc không lại để ý đến hắn, nắm tay Bùi Húc Chi liền công khai mà đi ra phòng học.
Người phía sau vẫn luôn rất an tĩnh, thẳng đến Trì Nặc kéo cậu ta ra khỏi trường học, càng đi càng xa, mới lên tiếng hỏi:
“Anh muốn đi đâu?”
“Mua máy tính.”
Trì Nặc vừa mới nghe được rõ ràng, cái tên hoa công kia cười nhạo Bùi Húc Chi dùng là máy tính rách nát.
Máy tính rách nát thì làm sao?
Thành quả máy tính rách nát làm ra, vẫn nghiền áp rác rưởi học thuật làm ẩu của hoa công!
Bùi Húc Chi dùng cặp mắt màu vàng nhạt kia, nhìn hắn thật sâu: “Anh đang tức giận?”
Trì Nặc bị cậu ta nhìn đến không lớn tự tại: “Tôi, tôi đây không phải chê anh làm mất mặt tôi!”
“Người ta sẽ cảm thấy tôi đường đường thiếu gia nhà Muộn, bạn trai thế nhưng ngay cả cái máy tính tốt cũng dùng không nổi.”
Trì Nặc túm tay đối phương, kéo cậu ta vào cửa hàng chuyên bán trung tâm thương mại.
Hai cánh cửa kính tự động mở ra, trên đài triển lãm trưng bày các loại laptop cùng máy tính để bàn. Có phiên bản eSports với ánh đèn RGB xuyên thấu qua bảng điều khiển trong suốt, còn có notebook thương vụ giản lược lưu loát.
Cô bán hàng tươi cười đầy mặt hỏi: “Xin hỏi ngài cần kiểu dáng nào?”
“Ách...” Trì Nặc mù tịt về phương diện này, quay đầu hỏi Bùi Húc Chi, “Anh muốn dạng gì?”
Bùi Húc Chi mím môi, hỏi cô bán hàng mấy vấn đề chuyên nghiệp.
Tranh thủ cơ hội này, Trì Nặc lại dạo tới gần giá trưng bày điện thoại, tính toán thay chiếc di động quá hạn của Bùi Húc Chi.
Tiểu thiếu gia không hiểu gì bộ xử lý độ phân giải tần suất làm mới, ưu điểm duy nhất chính là có tiền.
Tuy cha Muộn ngưng thẻ ngân hàng của hắn, nhưng nhiều nhất hạn chế hành vi tiêu phí cao của Trì Nặc, giống mua máy tính điện thoại mấy món đồ chơi nhỏ này vẫn dư dả.
Hắn chọn cũng không chọn, trực tiếp làm người lấy tới kiểu dáng quý nhất trong tiệm, tính tiền chung với máy tính Bùi Húc Chi đã chọn.
“Tiên sinh, tổng cộng 67998 ngàn tại đây.” Cô bán hàng nói.
Trì Nặc mắt cũng không chớp mà thanh toán tiền, không chú ý tới ngón tay Bùi Húc phía sau cực kỳ nhẹ nhàng, ngắn ngủi quá mức mà cuộn lại một chút.