TRỞ THÀNH NGƯỜI YÊU CŨ XẤU XA CỦA VAI ÁC MỸ CƯỜNG THẢM

Chap 6

☪ Chương 6

 

 

◎ Dắt tay tay ◎

 

Cô bán hàng nhiệt tình đưa hai vị khách ra khỏi cửa hàng chuyên doanh.

Nàng tươi cười thân thiết tỏ vẻ, máy tính sẽ có người trực tiếp vận chuyển đến địa chỉ đã điền. Trì Nặc vì thế mở di động mới mua, mở hộp đóng gói, ném cho Bùi Húc Chi:

“Cầm.”

Bùi Húc Chi bình tĩnh rũ mắt nhìn mẫu máy mới nhất trong tay, đột nhiên hỏi: “Vì sao?”

Trì Nặc không rõ nguyên do: “Cái gì vì sao?”

“Vì sao phải mua di động cùng máy tính cho tôi?”

Bùi Húc Chi rất ít chủ động mở miệng, giờ phút này đôi mắt bình tĩnh như hồ sâu của cậu ta nhìn chằm chằm Trì Nặc khẩn trương, phảng phất đang chờ đợi một đáp án.

Trì Nặc khựng lại một chút, thẳng thắn eo nói: “Không phải đã nói với anh rồi sao, em không muốn làm anh cầm di động rách máy tính hỏng làm mất mặt em.”

Bùi Húc Chi vẫn như cũ mang theo bộ biểu tình trầm tĩnh kia, làm người không nhìn ra cậu ta đang suy nghĩ gì.

Trì Nặc xoay chuyển tròng mắt, nhớ tới mình còn có kế hoạch làm nũng.

Giờ khắc này, chẳng phải là thời cơ rất tốt để đẩy mạnh kế hoạch sao!

Vì thế Trì Nặc mang theo vẻ mặt đa mưu túc trí nhưng tính không rõ tiểu biểu tình, nghiêng đầu cười: “Hơn nữa, em mua đồ cho anh không thể là bởi vì thích anh sao?”

Hắn lại giơ tay múa may cái tình yêu cong bảy vẹo tám.

Bùi Húc Chi liếc mắt tư thế so tim xấu xí, một câu cũng chưa nói.

Trì Nặc thấy phương hướng hành tẩu của cậu ta không giống như là phải về trường học, nhão dính dính mà đuổi theo đi hỏi: “Này, anh đi đâu?”

Chẳng lẽ bị hắn ghê tởm đến phân không rõ phương hướng rồi đi?

Bùi Húc Chi lãnh đạm mà nói: “Đi làm thêm.”

Trì Nặc "Nga" một tiếng, lúc này mới nhớ tới vai ác sau thời gian học đều phải đi làm công kiếm tiền.

“Anh tính đi theo tôi đến khi nào?” Bùi Húc Chi đi rồi một lát, đột nhiên dừng lại, “Nơi đó không phải chỗ Omega có thể đi.”

Lời hắn chưa dứt, vừa nói Trì Nặc liền tính tình thiếu gia nổi lên.

Thành phố S có nơi nào là hắn đi không được?

“Anh quản em đi đâu! Em cứ phải đi cùng!” Trì Nặc nhón chân đối diện với Alpha, ý đồ xây dựng khí thế “Em rất mạnh”.

Giằng co rất lâu sau, Trì Nặc nhìn thấy đối phương nhếch lên một vệt cười lãnh khốc.

“Được.”

Alpha không nói thêm gì, mặc kệ tiểu thiếu gia nhắm mắt theo đuôi mà dính lên.

Từ cửa ra tàu điện ngầm tuyến 2 đi ra, Trì Nặc đạp lên bóng dáng đối phương, buồn đầu quẹo vài cái cong, cuối cùng dừng lại trước một tòa kiến trúc có tường kính màu đen khổng lồ.

Bãi đậu xe gần kiến trúc đều đậu siêu xe, lối vào gác người mặc đồng phục.

Trì Nặc liếc mắt một cái nhận ra tòa kiến trúc này: “Rừng Thông Công Quán?”

Rừng Thông Công Quán là một hội sở xa hoa, bên trong có rạp chiếu phim tư nhân, phòng cờ bài, trung tâm thủy liệu pháp, quán xì gà v.v các loại phân khu công năng, nguyên thân cùng bè phái ngẫu nhiên cũng sẽ tụ hội ở chỗ này.

Nhưng Bùi Húc Chi xuyên qua những không gian hoặc ồn ào náo động hoặc lịch sự tao nhã kia, bước chân chưa dừng.

Cậu ta không biết dùng cái gì quẹt một cái trong thang máy, thang máy bắt đầu chuyển đi chậm rãi, thế mà tới tầng hầm 3 cũng không mở ra đối ngoại của hội sở.

Trì Nặc bị mùi mốc cùng hơi nóng tanh nồng nuốt chửng, nơi này hỗn tạp tin tức tố quá mức hưng phấn mà phóng xuất ra từ các loại Alpha, ống xả khí trên đỉnh đầu ầm ầm vận tác, lại không làm nên chuyện gì.

Đây là đâu?

Trì Nặc bị mùi vị hun đến khó chịu, lảo đảo đụng vào sau lưng Bùi Húc Chi.

“Đeo vào.”

Thanh âm Bùi Húc Chi có chút buồn, Trì Nặc ngước mắt lên, mới phát hiện trên mặt đối phương không biết từ khi nào có thêm một cái mặt nạ.

Mặt nạ dữ tợn vẽ ký hiệu huyết hồng, cùng nửa thanh cằm hoàn mỹ không tì vết của Bùi Húc Chi hình thành sự tương phản quỷ dị.

Mà trong tay hắn, còn cầm một cái mặt nạ khác.

Trì Nặc bắt lấy mặt nạ xù lông: “Vì sao cái này của tôi là hình dạng đầu heo?”

“Anh cũng có thể không mang.” Bùi Húc Chi nhàn nhạt mà nói.

Trì Nặc quét mắt người lui tới cách đó không xa, phát hiện mỗi người trên mặt đều hoặc nhiều hoặc ít có che đậy.

Hắn đã đoán ra tầng hầm 3 hẳn là không phải cái gì nơi tốt hợp quy tắc, vì thế chần chờ một lát, không tình nguyện mà đeo mặt nạ đầu heo vào.

Sổ tay nhỏ mang thù thêm một nét nữa!

Trì Nặc bực bội theo sát bước chân Bùi Húc Chi, khi xuyên qua cửa cống sắt dày nặng, tiếng gầm bao bọc mồ hôi hơi ẩm axit đập tới trước mặt.

“Xé nát hắn! Xé nát hắn!”

Khán đài đang cuồng nhiệt mà kêu to cái gì đó.

Trì Nặc ngước mắt nhìn lại, rốt cuộc biết mình tới nơi nào.

Chỉ thấy chính diện sân bãi có một khối đài quyền anh đầy vết máu lốm đốm, mồ hôi, trên đài vị kia bên trái thân hình cao lớn cường tráng, giống như một tòa núi nhỏ, đang gắt gao ấn đối thủ dưới thân.

Một quyền.

Hai quyền.

Đối thủ mặt mũi bầm dập, đã bị đánh đến sắp không có hơi thở.

Trọng tài trên đài thổi còi ý bảo: “Thiết Lang thắng!”

Khán đài quát lên tiếng hò hét triều dâng, sắc mặt Trì Nặc tái nhợt mà nhìn kẻ thất bại bị nâng đi xuống, khóe miệng cùng trán đều đang thấm huyết.

Nơi này là sân quyền anh ngầm, cũng là sân nhà của mỹ học bạo lực.

Tiểu thiếu gia chưa thấy qua những cảnh tượng máu tanh này, miếng dán ức chế sau gáy đều ngăn không được tin tức tố thấp kém ập vào trước mặt, bị đâm đến đau nhức.

Hắn hơi lùi lại vài bước, nắm chặt tay áo Bùi Húc Chi.

“Sợ?” Alpha cúi đầu nhìn hắn, “Hiện tại quay về vẫn còn kịp.”

Không biết vì sao, Trì Nặc có thể nghe ra một tia ác liệt từ giọng lưỡi nhàn nhạt của đối phương.

Hắn thua người không thua trận, căng da đầu nói: “Ai, ai sợ?”

Người bên cạnh cũng không biết có tin không: “Tùy anh, tôi phải đi chờ lên sàn.”

“Anh muốn thi đấu?” Trì Nặc liếc mắt kẻ cơ bắp cường tráng trên đài, há hốc mồm hỏi.

Thi đấu chính quy đều sẽ căn cứ cấp bậc thể trọng phân chia đối thủ, nhưng nơi này rõ ràng là sân quyền đen ngầm, căn bản không để quy tắc vào mắt. Chỉ cần có thể đả đảo đối thủ, quản anh là cấp bậc gì, tiêm thuốc kích thích gì.

Tuy Bùi Húc Chi là Alpha S cấp, nhưng ngay cả bác sĩ đều nói cậu ta dinh dưỡng bất lương trường kỳ, sao có thể đánh thắng được những tuyển thủ nặng hơn cậu ta vài cái trọng tải kia.

Nhưng ánh mắt Bùi Húc Chi trầm liễm mà đi về phía hậu trường, vẫn chưa trả lời.

Có người mời Trì Nặc tới khán đài, sắp xếp cho hắn chỗ trống ngồi xuống.

Tầm mắt Trì Nặc quét về phía dưới đài, nhìn thấy vị "Thiết Lang" kia đã đánh bại thêm một đối thủ nữa, trên đài quyền tàn lưu máu tươi chói mắt.

“Lô thuốc mới đến của công quán quả nhiên dùng tốt, thế Thiết Lang cư nhiên mạnh như vậy!” Ghế ngồi phía sau có người đang kích động thảo luận.

“Nghe nói ‘ Kiêu ’ hôm nay có buổi diễn, không biết hắn đánh với Thiết Lang sẽ thế nào.” Một người khác nói.

“Tao cược Thiết Lang. Kiêu rõ ràng chính là thằng nhóc mới ra đời, trùng hợp thắng mấy trận thôi, so với thằng chơi thuốc thế nào được?”

...

Cái người danh hiệu kêu Thiết Lang kia chơi thuốc?

Trì Nặc dựng thẳng tai nghe lén không khỏi nắm chặt vạt áo, yên lặng cầu nguyện Bùi Húc Chi không cần đối đầu với người này.

Theo quan sát thô sơ giản lược của hắn, lối đánh Thiết Lang máu tanh, đam mê ngược đãi đối thủ, người bị đánh bại không một ai không phải bị cáng nâng đi xuống.

Sợ cái gì thì cái đó tới, máy khuếch đại âm thanh trên khung trần đột nhiên truyền đến giọng nói phấn khởi của người chủ trì: “Tiếp theo đối chiến chính là, mãnh tướng hôm nay chúng ta chú mục Thiết Lang, cùng với người khiêu chiến của hắn, tân tú tạm thời chưa bại tích —— Kiêu!”

Theo tiếng hoan hô sóng lãng ném tung xà nhà nóc nhà, Trì Nặc thấy Bùi Húc Chi bước lên võ đài.

Alpha trên tay quấn băng vải, ánh đèn đỏ sậm lướt từ xương quai xanh hắn đến eo bụng, những vết sẹo mới cũ đan xen kia dưới hơi nóng tin tức tố bốc hơi giống như mạng nhện sống lại.

Trì Nặc xem đến căng thẳng, không chú ý bên cạnh dán lại một Alpha nhuộm tóc vàng.

“Tiểu mỹ nhân lần đầu tới?”

Đối phương đột nhiên lên tiếng bên cạnh hắn.

Trì Nặc bị hoảng sợ, mím môi dịch khai khoảng cách, cũng không phản ứng đối phương.

Hoàng Mao thấy hắn toàn thân chú ý Alpha trẻ tuổi trên đài, liếm răng cười: “Cậu coi trọng Kiêu sao? Đáng tiếc, hắn hôm nay phải thua không thể nghi ngờ.”

Trì Nặc đổi tất cả tiền tiêu vặt thành tiền cược, đặt lên người “Kiêu”.

Đại đa số người giữa sân đều không quá coi trọng vị tân tú này, số phiếu Bùi Húc Chi thấp hơn vị Thiết Lang kia trọn vẹn hơn một nửa.

“Hắn sẽ không thua.”

Ngữ khí Trì Nặc tràn ngập khẳng định.

Hoàng Mao không để bụng: “Biết Thiết Lang đã đánh bao nhiêu trận thi đấu sao? Đối phó loại thằng nhóc Kiêu này...”

Chuông bắt đầu thi đấu đánh gãy lời lẽ phiến diện của hắn.

Hai người trên đài đã đánh vào cùng nhau, Trì Nặc căng thẳng đến ngay cả móng tay cũng lún vào lòng bàn tay.

Thiết Lang từ lúc bắt đầu liền tiến công sắc bén, trong miệng nói không sạch sẽ chửi “Thằng súc sinh nhỏ”, một quyền nghênh diện giáng xuống.

Lực lượng quyền này đủ để đánh nát hộp sọ người, nhưng Kiêu lại không tránh không né, cũng không biết có phải bị dọa choáng váng hay không.

Khán đài vang lên tiếng cười nhạo, Trì Nặc suýt chút nữa muốn đứng dậy.

Nhưng ngay lúc nắm đấm sắp áp đến mặt, Alpha S cấp lại lập tức nắm lấy cổ tay thô tráng của đối phương. Thiết Lang cảm giác được áp lực khó có thể miêu tả, cố sức trâu thoát khỏi giam cầm, bắt đầu tấn công không có kết cấu.

Bùi Húc Chi bình tĩnh mà trốn tránh, rốt cuộc ở sơ hở nào đó nhíu mắt lại, tiến công, sạch sẽ lưu loát mà quật ngã đối phương.

Trong tiếng trọng tài đọc giây, Thiết Lang bị gắt gao áp chế trên mặt đất, căn bản không làm ra phản đòn hữu hiệu.

“Khốn kiếp!” Hoàng Mao phát ra tiếng chửi khó nghe.

Hắn hẳn là cược Thiết Lang không ít tiền, hiện tại Thiết Lang bị đánh bại, tiền cược quăng vào bỏ sông bỏ biển hết.

Phía trước, Alpha trẻ tuổi bước xuống đài trong tiếng gầm hoan hô cuồng nhiệt.

Chủ sòng bạc cười hỏi: “Anh xác định không đánh thêm mấy trận?”

“Không được.” Kiêu lau mồ hôi, khép mắt.

“Cũng phải, thắng quá nhiều khó tránh khỏi gây chú ý.” Chủ sòng bạc liếc mắt vài luồng ánh mắt không tốt đến từ chỗ tối.

Quyền đen ngầm tuy có thể mang đến thù lao phong phú, nhưng theo sự nổi bật, sự chú ý phải chịu cũng tăng trưởng theo cấp số nhân, đối thủ có khả năng sẽ không từ thủ đoạn vì thắng.

Chủ sòng bạc đối với vị thiếu niên chuyển biến tốt liền thu tay, tiến thoái có độ trước mắt này vô cùng thưởng thức, cố ý nhắc nhở: “Bất quá tiểu mỹ nhân anh mang đến hình như rất đoạt tay (đắt khách).”

Thiếu niên đang lau mồ hôi không một chút tạm dừng nào, phảng phất chuyện không liên quan mình: “Hắn khăng khăng phải đi theo.”

Chủ sòng bạc lắc đầu: “Tôi còn tưởng rằng các cậu là quan hệ tình lữ.”

Hắn hướng khán đài đưa tầm mắt.

Vị Omega không hợp với cảnh vật xung quanh kia cho dù ở trường quán tối tăm, cũng như ngọc trai tự phụ đến dẫn người chú mục, đối phương đang nhăn mày đẹp lại, lắc mình tránh né sự dây dưa của một Alpha tóc vàng.

Chủ sòng bạc nhịn không được hỏi: “Anh thật sự không tính toán quản sao? Đối diện cảm giác muốn động thủ động cước...”

Lời còn chưa rơi xuống, bên cạnh đã không còn bóng người.

Trì Nặc chán ghét né tránh tay Hoàng Mao vươn về sau gáy: “Anh có phải nghe không hiểu tiếng người? Tôi bảo anh đừng đi theo tôi!”

Người này từ kết thúc thi đấu bắt đầu liền vẫn luôn nói những lời vô nghĩa với hắn, giống con ruồi phiền nhân vậy.

Hoàng Mao mặt dày mày dạn mà cười cười: “Giả vờ thanh cao cái gì?”

Trong miệng hắn nói lời lẽ dơ bẩn, lại muốn động thủ với Trì Nặc.

Tiểu thiếu gia sợ tới mức lùi về phía sau một bước to, cánh tay vươn ra kia lại bị chặn đứng giữa đường, tùy tiện một nhéo ——

“Ngao!!!”

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên ở góc khán đài.

“Ai dám xen vào chuyện nhàn rỗi của lão tử...”

Hoàng Mao đau đến chảy nước mắt, nhìn chăm chú lên, phát hiện Alpha vừa mới một quyền đánh bại Thiết Lang trên võ đài đang xuyên qua mặt nạ lạnh như băng mà nhìn chằm chằm chính mình.

Chân hắn mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống.

“Cút.” Đối phương dùng giọng lưỡi nói chuyện với rác rưởi, lạnh lùng mở miệng.

Hoàng Mao không ngừng nghỉ mà cút, sợ chậm một bước đều bị đánh.

Trì Nặc ủ rũ khuất mà nhìn người tới: “Bùi Húc Chi, anh sao giờ mới đến nha...”

Thanh âm run rẩy mang theo sự sợ hãi, cùng bộ dạng kiêu ngạo ương ngạnh thường ngày khác nhau như hai người.

Hắn hiện tại kinh hồn chưa định, nhu cầu cấp bách tìm một người an ủi.

Mà ở hoàn cảnh xa lạ này, chỉ có Bùi Húc Chi là người duy nhất hắn nhận thức.

Vì thế, tiểu thiếu gia nghĩ nghĩ, lúng túng lại gần, sau đó... Nhét tay mình vào lòng bàn tay rộng rãi của Alpha.

Ân! Hắn tốt xấu gì cũng là bạn trai trên danh nghĩa của mình, dắt một chút cũng không có gì.

Trì Nặc lý không thẳng khí cũng tráng mà nghĩ.

back top