Chương 20
Sau khi trở về, việc điền nguyện vọng liền bắt đầu, không nghi ngờ gì Hứa Niên điền Đại học A, và đạt được một khoản tiền thưởng phong phú.
Để chúc mừng Hứa Niên đạt được thành tích tốt, Ông nội Thịnh gọi họ qua ăn cơm.
Ông nội Thịnh người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, trông thấy trẻ ra rất nhiều tuổi: “Ta vốn dĩ định tổ chức một buổi tiệc, công khai quan hệ của cháu và Quan Tuyết ra bên ngoài, nhưng thằng bé nói cháu vẫn đang đi học sẽ gây ảnh hưởng không tốt, đành phải bỏ qua, chờ cháu tốt nghiệp sau này các cháu liền lập tức tổ chức hôn lễ, ta phải tuyên bố với toàn thế giới cháu là cháu dâu nhà họ Thịnh.”
Thịnh Quan Tuyết vẫn là vẻ mặt vô cảm nhất quán, ngữ khí cũng nhàn nhạt: “Gia gia, chuyện sau này để sau này hẵng nói, không cần tạo áp lực tâm lý quá lớn cho Niên Niên.”
Hứa Niên, người không có quyền lên tiếng, chỉ yên lặng ăn cơm và đáp lời.
“Ta hiểu ta hiểu.” Ông nội Thịnh cười đến không khép miệng được: “Niên Niên ăn nhiều một chút nha, sao nhìn vẫn gầy vậy, cháu phải nuôi dưỡng cho tốt nha, Omega phải tròn trịa mới đẹp, giống Hạc Chi ấy.”
“Gia gia cháu không mập.” Cố Hạc Chi buông đũa xuống, không vui hô lên một tiếng.
“Gia gia nói cháu tròn trịa là có phúc khí.” Ông nội Thịnh cười: “Đúng rồi, cháu và cậu nhóc nhà họ Chu tiến triển thế nào rồi?”
Cố Hạc Chi chu môi vẻ mặt không vui: “Cháu không thích anh ta.”
Sắc mặt Ông nội Thịnh hơi sa sầm xuống, dạy dỗ: “Tình cảm là có thể bồi dưỡng, độ phù hợp của các cháu cao như vậy, cháu nhìn xem anh cháu và Niên Niên hiện tại rất tốt mà, đây là chứng minh độ phù hợp tin tức tố cao.”
Năm đó ông vì hai nhà liên hôn, ép buộc con trai mình cùng một Alpha ở bên nhau, hai người liền không có sống yên ổn một ngày, ba ngày một trận cãi vã lớn hai ngày một trận cãi vã nhỏ, trộn lẫn (xaˊo trộn) đến nỗi trong nhà không được an bình, cuối cùng trong quá trình khẩu chiến xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, đó là nỗi đau cả đời của ông, từ lúc đó trở đi ông chỉ thờ phụng độ phù hợp, cho rằng tin tức tố tương phù hợp sẽ không có vấn đề như vậy, mới dốc sức thúc đẩy Thịnh Quan Tuyết và Hứa Niên.
Cố Hạc Chi cũng tức giận, không nhịn được tranh luận: “Không thích chính là không thích mà, cho dù cưỡng ép ở bên nhau thì đó cũng là khuất phục trước tin tức tố, không phải vì bản thân hai người yêu nhau à…”
Chú quát lớn: “Hạc Chi im miệng, sao có thể nói chuyện với gia gia như vậy.”
“Cháu nói vốn dĩ là tình hình thực tế, vì tin tức tố mà ở cùng nhau thì có gì khác động vật chứ?” Cố Hạc Chi càng nói càng kích động, mấy ngày nay bị cưỡng chế đi hẹn hò làm tâm trạng tệ đến cực điểm, hôm nay hoàn toàn bùng phát.
“Hạc Chi.” Cô cô buông đũa xuống, bộ đồ ăn bằng bạc phát ra âm thanh không nhỏ, liếc Cố Hạc Chi một cái, cảm giác áp bách tự nhiên của Alpha ập tới.
Cố Hạc Chi lập tức ngậm miệng lại, sợ hãi nép bên cạnh ba ba mình.
Một buổi tiệc chúc mừng vì Cố Hạc Chi mà tan rã trong không vui.
Ngồi trong xe Hứa Niên hơi lo lắng tình trạng Cố Hạc Chi, vì thế nhắn tin hỏi thăm cô.
Cố Hạc Chi hồi đáp ngay lập tức: Tớ hiện tại thật sự rất tức giận, tớ muốn bỏ nhà đi ra ngoài.
Hứa Niên: Cậu đừng nghĩ quẩn nha.
Cố Hạc Chi: Niên Niên, cậu có thích anh trai tớ không?
Ngón tay Hứa Niên dừng lại một chút, sau một lúc lâu mới tiếp tục trả lời: Thịnh tiên sinh là người tốt.
Cố Hạc Chi: Thấy chưa, chỉ là một người tốt, cũng không phải thích, chúng ta đều nên tìm một người mình thích.
Người mình thích?
Hứa Niên trầm mặc, trước đây ở Làng Khê Thủy cậu không có quyền lựa chọn, hiện tại càng không có quyền lựa chọn, sinh tồn đã là xa xỉ, còn quản cái gì thích hay không thích, “nhu cầu” là được xây dựng trên cơ sở tinh thần giàu có.
Hứa Niên: Nhưng tớ không có lựa chọn, cậu vẫn còn có thể.
Thịnh Quan Tuyết chú ý tới thần sắc buồn bã của Hứa Niên, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hạc Chi nói cô ấy muốn bỏ nhà đi mất.” Hứa Niên thuật lại đúng sự thật.
“Trẻ con làm nũng mà thôi.” Thịnh Quan Tuyết cũng không để ý, rõ ràng việc Cố Hạc Chi nói bỏ nhà đi đã không phải một lần hai lần.
Hứa Niên phản bác một câu bằng giọng thấp: “Cô ấy không phải trẻ con.”
“Phải không?” Thịnh Quan Tuyết tầm mắt dừng lại trên người Hứa Niên đang cúi đầu thở dài, một cục Omega nhỏ bé cho dù đã được nuôi ra một chút thịt trông vẫn giống học sinh trung học ngây thơ.
Hứa Niên cảm nhận được ánh mắt Thịnh Quan Tuyết, đọc hiểu ý nghĩa trong mắt anh, cặp mày thanh tú hơi nhíu lại: “Thịnh tiên sinh, anh cũng không cần xem em là trẻ con, em đã trưởng thành.”
“Trưởng thành cũng có thể là trẻ con.” Đây là khoảng cách mười tuổi, Thịnh Quan Tuyết không thể bỏ qua điểm này, cho nên vô luận Hứa Niên lớn lên như thế nào, trong mắt Thịnh Quan Tuyết đều là như nhau, và chỉ có thể như nhau.
Nhưng lời này lọt vào tai Hứa Niên lại là một chuyện khác, giống như chính mình không có năng lực tự gánh vác, vĩnh viễn phải dựa vào người khác mà sống, bởi vì chỉ có trẻ con mới có thể như vậy.
Từ ngày đó trở đi Hứa Niên rõ ràng trở nên trầm mặc ít nói, ngay cả Thịnh Quan Tuyết cũng nhận thấy, anh chỉ coi là trẻ con nặng tâm sự cũng không quá để tâm.
Quản gia chăm sóc hoa cỏ dưới mái che ánh nắng, Hứa Niên vẫn như thường lệ ngồi trên ghế nhỏ sắp xếp cành hoa đã cắt.
“Tiểu tiên sinh gần đây tâm trạng không tốt sao?”
“Không có mà.” Hứa Niên nhổ lá cây thừa thãi trên cành hoa.
“Lúc tiểu tiên sinh chưa đến, tiên sinh mười ngày nửa tháng mới về nhà một lần, hơn nữa đều là nửa đêm, cơm tối đều không ăn đúng giờ, thói quen sinh hoạt rất không lành mạnh, nhưng từ lúc tiểu tiên sinh đến, tiên sinh dù bận cũng sẽ về nhà ăn cơm, cho dù về trễ, cũng sẽ ăn bữa ăn khuya tiểu tiên sinh làm.”
Quản gia nhìn ra sự thay đổi của Thịnh tiên sinh, cũng nhìn ra anh đối với Hứa Niên là không giống người thường, một tiên sinh như vậy mới có cảm giác sống, cái nhà này mới giống một cái nhà.
Nhưng hôm nay tất cả dường như lại trở về điểm xuất phát.
Tay Hứa Niên dừng lại, lúc này mới ý thức được Thịnh Quan Tuyết đã một tuần không về nhà, hơn nữa chính mình cũng không nhắn tin cho anh nữa.
“Thịnh tiên sinh rất bận.” Hứa Niên tiếp tục động tác.
“Bận mấy cũng phải giao tiếp cho tốt chứ.” Quản gia nói: “Tháng sau là sinh nhật của tiên sinh, muốn xử lý vườn hoa nhỏ cho đẹp một chút nha.”
Rồi lại vô tình nhắc đến: “Tiên sinh rất ít ăn sinh nhật đó, luôn bận rộn không ngừng, ngay cả Lão tiên sinh cũng sẽ bỏ qua những ngày như vậy, dần dà liền không tổ chức, nếu tiểu tiên sinh có thể tặng tiên sinh một món quà, tiên sinh sẽ vui vẻ.”
Nhưng mà tặng cái gì đây?
Hứa Niên chính mình còn chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, chuyện này là vùng cấm (manh khu) của cậu mà.
“Hôm qua sắp xếp quần áo cho tiên sinh phát hiện có một chiếc cà vạt bị tuột chỉ, đó là chiếc tiên sinh thích nhất, thật đáng tiếc.” Quản gia lắc đầu tiếc nuối.
“Trông như thế nào?” Lòng hiếu kỳ của Hứa Niên bị khơi gợi.
“À, như vầy.” Quản gia mở điện thoại cho Hứa Niên xem ảnh chụp.
Hứa Niên đang chán nản lại có việc mới để làm, cả người sống động lên, mỗi ngày buổi sáng đều chạy đến các trung tâm thương mại lớn, lựa chọn quà tặng cho Thịnh Quan Tuyết.
Quản gia vui mừng nhắn một tin nhắn cho Thịnh Quan Tuyết, bất quá thật ra không nhắn thì anh cũng sẽ biết, tài xế sẽ báo cáo hành tung Hứa Niên theo thời gian thực.
Cố Hạc Chi không có tin tức, Hứa Niên không có nhiều bạn bè, chỉ có một mình lang thang trong trung tâm thương mại, điện thoại bỗng nhiên vang lên, là một số lạ.
Điện thoại Hứa Niên bình thường sẽ không vang, Cố Hạc Chi và Phương Thời Tự tìm cậu đều trực tiếp nhắn tin, còn Thịnh Quan Tuyết thì sẽ không tìm cậu, bà nội càng sẽ không chủ động gọi điện thoại cho cậu, Hứa Niên không nghe điện thoại người lạ, liền cúp máy.
Nhưng đối phương liên tiếp gọi lại, không giống như gọi nhầm, chỉ sợ là có chuyện gấp, vì thế cậu bắt máy.
“Alo, là ai vậy ạ?”
Đối phương vừa kích động vừa mừng rỡ: “Niên Niên à, con cuối cùng cũng bắt máy, tốt quá rồi!”
Trong giọng nói xa lạ lại pha lẫn một tia quen thuộc, Hứa Niên không dám tin gọi một tiếng: “Mẹ… Mẹ?”
Vương Hà hẹn ở công viên, Hứa Niên chạy một mạch đến áo sơ mi đều đẫm mồ hôi, trên mặt là sự vui mừng khó che giấu, khoảng cách lần trước gặp bố mẹ đã qua đi hơn một năm, suýt nữa cậu đã quên bộ dáng của họ.
“Ban đầu nghe bà nội con nói con tới thành phố lớn chúng ta còn chưa tin đâu, sau này thấy con phỏng vấn trên TV, giỏi quá, lại thi được điểm cao như vậy, thằng em con mà có được một nửa sự hiểu chuyện của con thì tốt rồi.” Mắt Vương Hà quay tròn quanh người Hứa Niên, toàn là những nhãn hiệu cô chưa từng thấy qua, chỉ cần sờ liền biết giá cả xa xỉ.
Mặt Hứa Niên bốc hơi đến đỏ bừng: “Hai người đói bụng không, đi tiệm cơm đi.”
“Không đói không đói, tiết kiệm chút tiền.” Hứa Đại cấu cấu cánh tay Vương Hà, ánh mắt ám chỉ: “Chúng ta tới là muốn có chuyện cùng con thương lượng.”
Vương Hà liếc Hứa Đại một cái, do dự nửa ngày vẫn mở lời: “Thật ra lần này đến là vì thằng em con bị bệnh, phải tốn rất nhiều rất nhiều tiền, chúng ta thật sự là thu không đủ chi.”
Nụ cười trên mặt Hứa Niên cứng đờ: “Bệnh gì ạ, có nghiêm trọng không? Ở bác sĩ nào, con đi thăm nó.”
Hứa Niên có một đứa em trai nhỏ hơn cậu năm tuổi tên là Hứa Nguyệt, số lần gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay, tình cảm cũng không đặc biệt sâu, nhưng họ là người thân trên huyết thống, Hứa Niên vẫn lo lắng.
“Là… là bệnh bạch cầu,” Mắt Vương Hà mơ hồ một chút: “Chúng ta cũng không hiểu, nhưng mà phải tốn rất nhiều tiền, chúng ta đã hết tiền rồi.”
Nghe đến đó, Hứa Niên lại thế nào cũng hiểu, “Các người muốn bao nhiêu ạ?”
Vương Hà và Hứa Đại nhìn nhau một cái, sau đó giơ hai ngón tay lên: “Hai mươi vạn.”
Lòng Hứa Niên căng thẳng, vừa đúng bằng khoản tiền thưởng thành phố A phát.
Vương Hà nhìn ra sự khó xử của Hứa Niên, lập tức đánh bài tình cảm: “Mẹ biết ngửa tay xin tiền con là chuyện rất xấu hổ, nhưng mà bố mẹ cũng là hết cách rồi, cho nên mới cầu con, chỉ có con mới có thể cứu thằng em.”
Hứa Niên mím môi, rồi lại buông ra: “Con đi thăm thằng em trước đã, con cũng đã lâu không gặp nó.”
Hứa Cực tính nóng nảy, lập tức sốt ruột lên: “Có gì mà xem, nó sắp không xong rồi, con còn không mau chuyển tiền tới, chúng ta biết con có tiền!”
Vương Hà đánh ông ta một cái, lại ấp úng nhìn Hứa Niên: “Niên Niên, bố mẹ cũng không cầu con cái gì, thành tích của con tốt như vậy, tương lai còn có nhiều cơ hội kiếm tiền đâu, nhưng con cũng chỉ có thằng Nguyệt Nguyệt này một đứa em thôi, tổng không thể thấy chết mà không cứu chứ?”