Chương 27
Chung Ký Thư tính toán ngày kỳ mẫn cảm của Thịnh Quan Tuyết, mỗi lần đến lúc này anh đều rất khó chịu, cố tình chính mình lại không để trong lòng, Chung Ký Thư đành phải ba lần bảy lượt mời anh đến kiểm tra, dưới sự thúc giục lần thứ ba cuối cùng cũng đem Thịnh Quan Tuyết mong đến.
“Lại tiêm thuốc ức chế đi.” Chung Ký Thư hai mắt tối sầm, đối với người bệnh không nghe lời này quả thực là tức sôi máu: “Nếu cậu lại không nghỉ ngơi cho tốt, tuyến thể cũng đừng mong giữ.”
“Công ty có nhiều việc bận rộn hơn.” Thịnh Quan Tuyết xoa xoa giữa hai lông mày, sau khi vẻ lãnh đạm ngạo mạn rút đi chỉ còn lại mệt mỏi.
“Thịnh thị rời khỏi cậu một lát cũng không đóng cửa đâu.” Chung Ký Thư bất đắc dĩ tiêm cho Thịnh Quan Tuyết một liều thuốc thư giãn, giảm bớt nồng độ thuốc ức chế cường hiệu để tránh hình thành sự ỷ lại và kháng thuốc, tránh việc tương lai không dùng được, bất quá anh đã mất hết sức lực và thủ đoạn đối với Thịnh Quan Tuyết.
“Lần này không thể qua loa.” Thịnh Quan Tuyết chỉnh trang quần áo.
“Cậu lần nào mà chẳng nói như vậy, tiếp nhận tin tức tố trấn an với cậu nghiêm túc làm việc không xung đột chứ.” Chung Ký Thư cực lực nhẫn nại tính tình của mình, hít sâu một hơi: “Tôi biết cậu tiếc, biết cậu không muốn làm khó Hứa Niên, nhưng sao cậu không biết rằng không nhắc đến với cậu ấy, cậu ấy liền không muốn giúp cậu đâu? Phàm là chuyện gì cũng cần phải thử a, cậu chăm sóc cậu ấy lâu như vậy, cho cậu ấy sinh hoạt ưu việt, ít nhất cậu ấy cũng phải báo đáp cậu, làm không được tiểu thê tử, làm một cái máy móc phóng thích tin tức tố trấn an cũng đúng a, chuyện đơn giản như vậy mà!”
Chung Ký Thư là người lớn lên cùng Thịnh Quan Tuyết, quan hệ tốt đến mức có thể mặc chung quần, anh ấy thấy Thịnh Quan Tuyết như vậy thật sự là vô cùng sốt ruột.
Hoàng đế không vội thái giám sốt ruột, mình đã nói nhiều như vậy, Thịnh Quan Tuyết vẫn là bộ dáng muốn lại suy xét suy xét.
“Cậu biết đó, thấy vợ Thấy Thanh mang thai giai đoạn cuối, nhưng người gầy ốm đến khủng khiếp, cả ngày đều héo hon, không có tinh khí thần, mức độ phù hợp của họ quá thấp, tin tức tố của Thấy Thanh không những không có tác dụng đối với cô ấy, ngược lại còn tăng thêm nỗi khổ cho cô ấy, cuối cùng đành phải tìm tin tức tố tương phù hợp trong kho hiến tặng để tiến hành trấn an, sắc mặt mới tốt hơn một chút, sức chịu đựng của Alpha tốt hơn Omega không ít lần, nhưng cứ tiếp tục như vậy cậu sẽ biến thành như thế, giống như một đóa hoa héo tàn.”
Thịnh Quan Tuyết ngẩn ra, anh không muốn Hứa Niên tham dự vào chuyện này, một mặt anh muốn sau khi Hứa Niên có năng lực tự bảo vệ thì thả cậu rời đi, không cần phải có thêm liên lụy nào nữa, mặt khác anh không muốn trưng bày mặt đáng sợ của mình trước tiểu Omega, lúc trước chẳng qua là gần đến kỳ mẫn cảm mà cậu ấy đã sợ đến run rẩy, hơn nữa Hứa Niên mới phân hóa không lâu, mức độ tin tức tố còn chưa quá ổn định, việc phóng thích tin tức tố trấn an trị liệu không phải là chuyện có thể hoàn thành trong một sớm một chiều.
“Kho hiến tặng cũng có Omega phù hợp với tôi mà.”
“……” Chung Ký Thư quá hết chỗ nói, nói nửa ngày về tác hại của việc thiếu tin tức tố trấn an, anh ta thế mà chỉ nhớ đến kho hiến tặng, đúng là cung cấp cho anh một ý tưởng mới.
Chung Ký Thư trầm mặc một lúc lâu, điên cuồng gãi đầu mình: “Tao thề, tao thật sự không hiểu mày, trước kia dễ dàng thì bảo mày tìm mày không tìm, bây giờ có sẵn lại không dùng, mày cứ khó chịu chết mày đi.”
Thịnh Quan Tuyết thân là đỉnh cấp Alpha, bản thân đã rất ít có Omega có thể phù hợp với anh, việc tìm được Hứa Niên như vậy đã là chuyện tổ tiên phù hộ, bây giờ còn muốn tìm thêm một người nữa không thấp hơn, thật là làm khó chết anh ấy mà.
Ngày hôm sau Thịnh Quan Tuyết khôi phục như thường, đưa Hứa Niên đi học, dặn dò một câu: “Tối nay tôi sẽ không tới, em ngủ sớm một chút.”
“Biết rồi.” Hứa Niên nhảy xuống xe, móc khóa tiểu cẩu lắc lắc đầu: “Thịnh tiên sinh, tạm biệt.”
Buổi sáng tiết học được xếp đầy kín, lúc giữa giờ Trương Tề Kỳ vẻ mặt tò mò đánh giá Hứa Niên: “Tôi mỗi ngày đều thấy có người tới đón đưa cậu, không phải Rolls-Royce thì là Bentley, cậu là thiếu gia nhà nào vậy a.”
Hứa Niên chưa từng chú ý tài xế lái xe gì, mỗi ngày hai mắt nhắm lại liền ngồi lên: “Không phải đâu, chỉ là bình thường thôi.” Sau đó cầm ly nước rời đi, tránh trở thành đối tượng họ bàn luận.
Nhưng Hứa Niên không biết rằng thông thường người không có mặt mới càng bị thảo luận đấy.
Trương Tề Kỳ thúc cánh tay Kiều Thịnh: “Trách không được người ta chướng mắt cậu, tôi mà có điều kiện như vậy, tôi cũng chướng mắt cậu a.”
“Ê ê ê, không cần làm thấp tôi như vậy có được không, tôi cũng có tự mình hiểu lấy mà.” Kiều Thịnh giơ hai tay đầu hàng.
“Tống Thần, cậu và Hứa Niên cùng một trường cấp ba, cậu biết chi tiết của cậu ấy không?” Vương Đình hỏi.
Tống Thần cẩn thận nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhớ lại cái Alpha nhìn thấy lần trước ở sân bóng, cả người rùng mình một cái: “Tôi chỉ biết cậu ấy có một người anh trai, vô cùng vô cùng đáng sợ, giống như sói ác tuần tra lãnh địa vậy.”
Vương Đình: “Vậy nhất định rất đáng sợ.”
Trương Tề Kỳ: “Vậy nhất định rất ngầu.”
“Cậu biết cái gì,” Trương Tề Kỳ vẻ mặt ảo tưởng: “Loại đàn ông này ngầu nhất, đối với tất cả mọi người lạnh nhạt vô tình, chỉ đối với em trai mình nhỏ nhẹ ôn nhu, nói không chừng trong bóng tối còn ôm vào trong ngực nhẹ giọng dỗ dành đâu.”
Vương Đình ngạc nhiên: “Trong đầu cậu toàn chứa cái gì vật liệu phế thải vậy a, bây giờ phải làm là gỡ cài đặt phần mềm tiểu thuyết của cậu đi.”
“Vốn dĩ là vậy mà, sáng nay tôi còn thấy cửa xe hạ xuống lộ ra gương mặt kia đâu, biểu cảm xa cách lại hờ hững, nhưng trong ánh mắt lộ ra ôn nhu, chỉ nhìn chằm chằm một mình Hứa Niên, chậc chậc chậc, đều sắp tan chảy trong đó rồi.”
Vương Đình hơi ngây ngốc: “Chúng ta không phải đi cùng nhau sao? Sao tôi không thấy, cậu lại đang tưởng tượng rồi đi.”
Trương Tề Kỳ liếc hắn một cái: “Cậu không hiểu.”
Buổi tối sau khi về nhà Hứa Niên bất ngờ nhận được điện thoại của Trình Thời Tễ, nói cậu ấy không có nhà để về, cầu xin mình thu lưu cậu, Hứa Niên thật sự là không đành lòng liền đem cậu ấy mang về nhà.
Trình Thời Tễ gió cuốn mây tan ăn hết bát cơm chiên trứng, giống như quỷ chết đói đầu thai, hận không thể liếm cái đĩa đến bóng loáng, giống hệt chú cún Hứa Vũ đang ăn cơm.
“Vì sao nói không có nhà để về?”
“Ba mẹ tôi không cần tôi,” Trình Thời Tễ giống như trở về nhà mình vậy đi lại trong nhà Hứa Niên: “Lão sư nhà cậu có máy chơi game không?”
“Tôi không có loại đồ vật này.”
Trình Thời Tễ kinh ngạc: “Vậy ngày thường cậu làm sao giải trí a.”
“Làm toán học đề.”
Trình Thời Tễ càng kinh ngạc hơn, cậu cảm thấy chỉ có người đầu óc không bình thường mới có thể đem toán học làm thành hạng mục giải trí.
“Ba mẹ cậu vì sao không cần cậu?” Hứa Niên tiếp tục chủ đề kia.
Trình Thời Tễ lẩm bẩm lầm rầm lại vô cùng không tình nguyện mà kể: “Bọn họ đã một tháng không về nhà, tôi gọi điện thoại cho họ đều nói bận bận bận, cũng không biết đang bận cái gì, tôi liền bỏ nhà đi, làm cho họ gấp lên thôi.”
“Cậu vẫn nên sớm một chút về nhà đi, bọn họ sẽ lo lắng.”
“Tôi mới không cần đâu!” Trình Thời Tễ lập tức ăn vạ lăn lộn, giả bộ đáng thương hề hề: “Nói không chừng họ còn chưa phát hiện tôi bỏ nhà đi đâu, nhà cậu cũng khá tốt, tôi có thể ở mấy ngày sao? Tôi bảo đảm không làm nhà cậu lộn xộn, tôi còn tính rửa chén cho cậu đó.”
“Trong nhà có bảo mẫu, không cần cậu.” Hứa Niên cũng giống Thịnh Quan Tuyết không thích trong nhà có người khác ở, cho nên bảo mẫu đều quét tước vệ sinh làm cơm xong liền rời đi.
Hiện tại căn phòng trống rỗng cũng chỉ có một mình Hứa Niên, khi Thịnh Quan Tuyết không bận rộn ngẫu nhiên cũng tới ngủ lại.
“Vậy thì sa thải cô ấy, tôi làm bảo mẫu của cậu, tôi rất siêng năng mà.” Trong mắt Trình Thời Tễ có sự sống, thuận tay liền rửa sạch chén đĩa, còn lau bàn bếp sạch sẽ, thật sự giống như tiểu bảo mẫu được tuyển vậy.
Đáy mắt Hứa Niên toàn là bất lực: “Thuê lao động trẻ em là phạm pháp.”
“Cái gì lao động trẻ em, tôi là vị thành niên, lại không phải nhi đồng,” Trình Thời Tễ phản bác nhỏ nhỏ: “Nói nữa cậu không nói tôi không nói ai biết a, tôi không lấy tiền của cậu.”
Hứa Niên không thể tùy ý Trình Thời Tễ cứ bướng bỉnh như vậy, ba mẹ nhà họ Trình đã từng mất đi một đứa trẻ, không chịu nổi việc lại mất đi một đứa nữa, vì thế lấy điện thoại ra.
Mà Trình Thời Tễ giống như con mèo bị dẫm trúng đuôi vậy lập tức nhảy dựng lên, giật lấy điện thoại của Hứa Niên: “Cậu không được gọi điện thoại!”
Hứa Niên lặng lẽ nhìn cậu ấy làm loạn, Trình Thời Tễ bất tri bất giác mà mềm xuống.
“Cầu xin cậu, ca.” Trình Thời Tễ nắm chặt điện thoại, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, lại biến thành chú cún nhỏ bị người ta vứt bỏ, khiến người ta không đành lòng.
Hứa Niên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cuối cùng thỏa hiệp: “Được rồi, nhưng chỉ có thể ở hai ngày, cậu không thể luôn luôn không về nhà.”
“Được được được.” Trình Thời Tễ thuận nước mát làm tới, chuyện về sau tính sau đi, trước tiên cứ ăn vạ ở đây, dù sao cậu ấy không muốn về nhà, một chút nhân khí cũng không có.
Hứa Niên tìm một chiếc quần áo của Thịnh Quan Tuyết cho Trình Thời Tễ mặc, giục cậu ấy đi tắm rửa.
Trình Thời Tễ lau tóc đi ra, còn ngửi ngửi mùi trên áo ngủ, cho dù giặt sạch cũng sẽ dính mùi tin tức tố: “Ca, nhà cậu sao lại có Alpha a, mùi còn rất tươi mát a.”
“Sấy khô tóc liền đi ngủ.” Hứa Niên không trả lời vấn đề của cậu ấy, đưa cho cậu một cái máy sấy.
Trình Thời Tễ nhận lấy, tiện tay đem khăn lông vắt lên vai: “Bây giờ mới 9 giờ mà, sinh hoạt ban đêm mới vừa bắt đầu đâu.”
Khăn lông rơi xuống, lộ ra một đầu tóc xoăn, giống như bị sấy phồng, Hứa Niên không nhịn được hỏi: “Tóc cậu sao lại xoăn lên vậy a?”
“Tự nhiên xoăn a, di truyền, mẹ tôi cũng như vậy, nhưng tôi không thích, liền kéo thẳng nó, gội đầu xong lại sẽ biến trở về, phiền chết đi được.” Trình Thời Tễ một chút cũng không thích tóc xoăn của mình, xử lý thật sự là quá phiền phức.
Hứa Niên nhìn cậu ấy một lúc lâu, cảm giác tóc xoăn của cậu ấy còn rất giống mái tóc xoăn nhỏ của mình, cậu cũng là tóc xoăn tự nhiên đâu, bà nội nói cậu giống ông nội đã qua đời.
Hứa Niên cầm áo ngủ của mình đi vào phòng tắm phòng ngủ chính, không lâu sau liền truyền đến tiếng nước “ào ào”.
Nơi huyền quan bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh, Trình Thời Tễ vừa mới đi tới cửa, cửa liền mở, bước vào là một Alpha xa lạ, lập tức cảnh giác lên, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đối phương lại đảo khách thành chủ hỏi: “Cậu là ai?”
“Tôi là bảo mẫu của anh tôi.” Trình Thời Tễ ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo: “Anh lại là ai?”