Chương 26
“Vết thương không sâu, chỉ là bị cọ qua, hai ngày này chú ý không để dính nước là được, cũng sẽ không để lại sẹo.” Bác sĩ cẩn thận bôi thuốc lên gương mặt Hứa Niên, không cần băng bó.
“Còn đau không?” Sắc mặt Thịnh Quan Tuyết lúc này mới đẹp hơn một chút, hỏi.
“Không đau.” Gương mặt Hứa Niên mát lạnh, lắc lắc đầu: “Thật sự không đau, không phải giả bộ.”
Lúc này, giám đốc nhà hàng gọi điện thoại tới, cái thiếu niên kia chết sĩ diện khổ sở, rõ ràng không có nhiều tiền như vậy, còn giả vờ giàu có mời cô gái ăn cơm blah blah, họ đã thực hiện giáo dục và trừng phạt với cậu, cũng yêu cầu cậu xin lỗi tiểu tiên sinh, Thịnh Quan Tuyết lười nghe anh ta nói nhảm, người như vậy cũng không xứng xuất hiện trước mặt Hứa Niên nữa, càng miễn bàn lời xin lỗi rẻ tiền của hắn.
Hứa Niên nghe thấy lời khẩn cầu của giám đốc nhà hàng, nghe mà không khỏi mềm lòng: “Tôi cũng không sao, không cần đuổi việc anh ta đi.”
Thịnh Quan Tuyết nhẹ nhàng nâng cằm Omega lên, lại một lần nữa cẩn thận đoan trang vết thương trên gương mặt cậu, rồi nói: “Không cẩn thận sàng lọc khách nhân cũng làm khách nhân khác vô tội bị liên lụy, đều là lỗi của hắn, nếu phạm sai lầm sẽ tự mua đơn cho hành vi của mình, đây là vấn đề nguyên tắc, không thể tha thứ.”
Thật ra vết thương rất nhỏ, dưỡng hai ngày liền sẽ khỏi đến mức ngay cả sẹo cũng không thấy, nhưng trong mắt Thịnh Quan Tuyết giống như là vết thương ghê gớm, đập mạnh vào lòng anh, đây vẫn là bị thương ngay trước mặt mình, chỉ là đuổi việc cũng đã rất nhân từ.
Sự lạnh lùng vô tình, cách xử lý không hề nhân nhượng của Alpha làm Hứa Niên không dám nói thêm nữa.
Câu nói “Phạm sai lầm liền phải gánh vác trách nhiệm, và sẽ không được tha thứ” in sâu trong đầu Hứa Niên.
Sau khi chính thức đi học, Hứa Niên kết bạn với ba người bạn cùng phòng vốn nên ở chung ký túc, đều là Omega có tính cách thích nói thích đùa, khiến Hứa Niên trở nên hoạt bát hơn một chút, ở bên họ rất là thoải mái.
Sau khi tan học, Trương Tề Kỳ mời Hứa Niên tham gia liên hoan lớp A, ngay cả cố vấn cũng sẽ tham gia, Hứa Niên không tiện từ chối.
Trong chung cư ngoài bảo mẫu ra thì không có người khác, Thịnh Quan Tuyết cũng sẽ không tới nơi này, vì thế Hứa Niên chỉ nói cho bảo mẫu mình không về nhà ăn cơm, bảo cô không cần chuẩn bị đồ ăn cho mình.
Lớp A hệ toán học tổng cộng hai mươi học sinh, địa điểm liên hoan ở gần trường học, cách chung cư nhỏ của Hứa Niên chỉ mười phút đi bộ.
Không ai sẽ không thích một Omega vừa xinh đẹp lại vừa ưu tú, Hứa Niên như vậy càng làm cho người ta không nhịn được muốn lại gần, không ít người vây quanh cậu, hỏi thăm cậu có quen với việc ở bên ngoài hay không, xin cậu chỉ giáo kỹ thuật học tập, ngay cả cố vấn cũng quá mức chú ý một chút, Hứa Niên ở giữa quả thực là thụ sủng nhược kinh, uống hết ly này đến ly khác đồ uống họ đưa, đồ ăn cũng chưa ăn bao nhiêu.
Sau khi rượu no cơm say, lớp trưởng lớp A đề nghị đi hát Karaoke, Hứa Niên không thích môi trường ồn ào quá mức như vậy, hơn nữa mùi tin tức tố rất hỗn độn, sẽ làm cậu cảm thấy không thoải mái.
“Tôi không đi, về nhà trước.”
Trương Tề Kỳ hỏi: “Cậu có giờ giới nghiêm à?” Dù sao Hứa Niên trông giống kiểu bé ngoan rất nghe lời, tự nhiên mà nghĩ tới giờ giới nghiêm.
“Ừm.”
Vương Đình bĩu môi, vẻ mặt đồng tình và đáng tiếc: “Người nhà cậu quản cũng thật nghiêm, lại là thuê nhà bên ngoài lại là giờ giới nghiêm, cậu đã lớn như vậy rồi a, một chút sinh hoạt ban đêm cũng không có, không giống như người trẻ tuổi.”
“Người ta là bé ngoan mà,” Trương Tề Kỳ nhẹ nhàng đẩy Vương Đình một cái: “Kiều Thịnh cậu mau đưa người ta về nhà, một Omega ở bên ngoài không an toàn.”
“Không cần, nhà tôi ở ngay gần đây, đi hai bước là tới.” Hứa Niên vội vàng từ chối.
“Không sao, tôi vừa lúc ăn no căng, đi hai bước cho tiêu.” Kiều Thịnh lập tức hiểu ý tiến lên một bước, tự nhiên mà nhận lấy cái nhiệm vụ tốt này.
Nhưng mà Hứa Niên không cho anh cơ hội này: “Thật sự không cần, cậu cùng họ đi chơi đi, tôi tự mình về là được.”
9 giờ tối, Hứa Niên một mình một người về nhà.
Đường phố yên tĩnh chỉ có vài cửa hàng còn sáng đèn, người đi đường trên đường gần như không thấy, đèn đường mờ nhạt kéo bóng dáng cậu rất dài.
Mặc dù chỉ có mười phút đi bộ, đi một mình cảm thấy đặc biệt dài lâu, đang đi thì bên cạnh bỗng nhiên có thêm một bóng dáng cao dài.
Hứa Niên ngẩng đầu nhìn lại, đáy mắt thoáng hiện lên một tia kinh hỉ, cả người đều thông suốt lên: “Thịnh tiên sinh, sao anh lại ở chỗ này a?”
“Đến đón em.” Tầm mắt Thịnh Quan Tuyết nhanh chóng quét một lượt khắp người Hứa Niên.
Thịnh Quan Tuyết trong khoảng thời gian này lại bận rộn lên, ngay cả biệt thự cũng chưa về, huống chi căn chung cư nhỏ này của Hứa Niên, hơn nữa vốn dĩ là tặng cho tiểu Omega, lấy đâu ra cái đạo lý mình cũng đi ở, cho nên từ khi khai giảng đến nay, Thịnh Quan Tuyết đều không đi qua.
Nhưng tối hôm nay, bảo mẫu gọi điện thoại tới nói Hứa Niên không về nhà ăn cơm, khiến Thịnh Quan Tuyết không khỏi tâm trạng buồn bực, bởi vì cậu còn chưa tự mình nói cho anh chuyện này.
Thịnh Quan Tuyết giống như người cha chăm lo mọi việc lại tra ra hành tung của Hứa Niên, bảo người đi theo để phòng xảy ra ngoài ý muốn, chờ tan làm liền đến đón cậu.
“Anh không đi xe sao?” Hứa Niên nghiêng đầu, hơi nghi hoặc, Thịnh Quan Tuyết bận rộn như vậy, sao còn đi bộ đón mình a.
“Đường ở đây quá nhỏ, xe không vào được.”
“Hảo đi, nhưng mà đi dạo cũng khá tốt.”
Hai người sánh vai mà đi, Hứa Niên trong miệng ngân nga ca khúc không thành điệu, đuổi theo bóng dáng nhảy lên, chơi trò chơi dẫm bóng dáng nhỏ, giống như một đứa trẻ vậy.
Hứa Niên một chân dẫm trúng bóng dáng Thịnh Quan Tuyết, phảng phất đứng trên vai anh, trông có vẻ cao lớn hơn Alpha rất nhiều, làm cậu tự mãn một chút.
Tiểu cẩu ngẩng cằm, mặt mày tràn đầy khí phách và tinh thần phấn chấn, nhấc cái đuôi nhỏ, vui vẻ lắc a lắc, bị Thịnh Quan Tuyết liếc một cái liền ngoan ngoãn mà đứng lại.
Không lâu sau, Hứa Niên lại nghịch ngợm dẫm lên lề đường, như cầu thăng bằng vậy từng chút một đi tới, bỗng nhiên chân chệch đi, may mắn Thịnh Quan Tuyết đỡ cậu mới không đến nỗi ngã, “Đi đường cẩn thận.”
“Không sao, em cảm thấy mình bây giờ khỏe mạnh hơn trước rất nhiều, cho dù ngã cũng không sao.” Hứa Niên cười tươi rói nhìn Thịnh Quan Tuyết, nụ cười chân thành, lại hỗn loạn vài phần ngu ngơ.
Tiểu Omega trông quả thật mũm mĩm hơn trước một chút, thần sắc u ám, bộ dáng co rúm tốt hơn rất nhiều, lộ ra một ít bản tính, hoạt bát giống như tiểu mặt trời vậy.
Thịnh Quan Tuyết hơi cúi người, ghé sát miệng Hứa Niên ngửi, “Uống rượu sao?”
“Không có a, uống nước trái cây mà, uống rất nhiều đó.” Hứa Niên vô thức sờ sờ bụng mình.
“Sao lại bắt đầu nói lời say.”
“Em mới không say đâu.” Không có bất kỳ thời điểm nào tỉnh táo hơn lúc này.
“Vậy sao có thể nói ra ngã cũng không đau lời nói chứ, cho dù bị sâu nhỏ cắn cũng sẽ đau.”
“Chỉ đau một chút thôi mà, sẽ không đau lâu, có thể xem nhẹ không tính.” Hứa Niên nghiêm túc miêu tả nỗi đau với Thịnh Quan Tuyết: “Bất quá bị sâu nhỏ cắn người quả thật rất đau, trước kia trong nhà sẽ có rết, cắn đến ngón chân em sưng lên, bà nội mang em đi trạm xá chích, cây kim kia mà đau lắm, ước chừng đau vài phút, em cũng không dám ngồi xuống đâu…”
Người đi đường ngang qua không cẩn thận đụng phải Thịnh Quan Tuyết một chút, thân thể anh không khống chế mà nghiêng về phía trước, chống ở hai bên vai Omega, hô hấp giao nhau.
Miệng nhỏ hồng hào của Omega lải nhải nói chuyện, đôi mắt Thịnh Quan Tuyết không chớp nhìn chằm chằm, khiến anh cũng không nghe rõ cậu đang nói cái gì.
Thịnh Quan Tuyết không kìm lòng được mà vươn ngón tay chạm vào đôi môi mềm mại kia, nhớ tới cái đêm say rượu kia, cảm giác đôi môi mềm mại cọ qua gương mặt.
Người nên say rượu hình như là chính mình mới phải.
Tiếng chim sẻ kỉ tra khựng lại, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Đôi mắt thiếu niên sáng ngời hơn cả ngân hà trong trời đêm rung động: “Thịnh tiên sinh, anh làm sao vậy?”
“Xem vết thương của em.” Đầu ngón tay Thịnh Quan Tuyết rụt lại, giấu đầu lòi đuôi mà dừng ở má Hứa Niên: “Đã không còn vết sẹo nào rồi.”
“Vâng, em mỗi ngày đều bôi thuốc đàng hoàng, bây giờ một chút cũng không nhìn ra.” Khoảng da nhỏ bị Thịnh Quan Tuyết chạm vào có chút ngứa ngáy, Hứa Niên không nhịn được gãi gãi.
Về đến nhà sau Hứa Niên hơi đói, trong bữa tiệc chỉ chăm chú uống đồ uống, không ăn được bao nhiêu, vì thế lấy một quả đào từ tủ lạnh ra.
Thịnh Quan Tuyết không vội vàng lên lầu, ngồi ở trên sofa xem báo cáo dự án mà Thẩm đặc trợ gửi tới.
Trong không khí thuộc về Omega phảng phất từng đợt nhẹ nhàng tản ra, mùi hoa nhẹ nhàng thoang thoảng, hòa lẫn một tia hơi thở ngọt ngào.
Từ khi Hứa Niên chính thức bước vào kỳ động dục, mùi tin tức tố càng thêm rõ ràng, nhận ra đó là mùi hoa hồng, không đặc biệt nồng đậm, giống cánh hoa ngâm trong nước mang theo vị ẩm ướt ngọt lành, giống một giọt sương sớm khi bình minh mang theo sự tươi mát sảng khoái.
Theo động tác đi lại của tiểu Omega, cảm giác này càng thêm rõ ràng, làm người ta vui vẻ thoải mái, ngay sau đó bên cạnh sofa lõm xuống một khối, chú cún Hứa Vũ cũng “tách” một tiếng nhảy lên sofa, chơi trò chơi ném đồ vật với Hứa Niên.
Cậu cầm một quả đào mọng trong tay gặm, nước chảy dọc cổ tay nhỏ, để lại một vệt ướt dầm dề, lại ghé sát vào liếm đi.
Đáy mắt Thịnh Quan Tuyết đột nhiên tối sầm lại, báo cáo dự án cũng không còn lực hấp dẫn, nhìn chằm chằm vào cổ Omega.
Việc không có miếng dán tuyến thể che chắn tuyến thể đối với Alpha mà nói tràn đầy lực dụ hoặc, răng nanh đều run rẩy ngứa ngáy, muốn ngậm lấy cổ thon thả của Omega, nhẹ nhàng mà mài một cái, sau đó cắn xuống.
Ý niệm như vậy thật là đáng sợ, Thịnh Quan Tuyết cũng không khỏi khinh bỉ chính mình như vậy.
“Hứa Niên.”
“Dạ?” Omega quay đầu lại, đôi mắt trong trẻo như hồ nước, mọi cảm xúc đều phản chiếu rõ ràng.
“Không còn sớm nữa, đi ngủ.”
Hứa Niên và Hứa Vũ đều hơi hậm hực, nhưng không dám cãi lời ý của Thịnh Quan Tuyết, lủi thủi ai về ổ nấy.
Thịnh Quan Tuyết đi vào phòng tắm tắm nước lạnh, tiếng nước “rào rào” cùng với một trận âm thanh bị áp chế, từng đợt không dứt, không biết qua bao lâu mới phát ra một tiếng thở dài không thỏa mãn.
Anh thật sự là quá quen thuộc với trạng thái này, kỳ mẫn cảm lại sắp tới rồi.