VỢ NGỌT OMEGA ĐƯỢC DADDY ALPHA CƯNG CHIỀU HẾT MỰC

Chap 30

Chương 30

Trình Thời Tễ cuối cùng vẫn bị cưỡng chế đưa đi, trước khi đi hắn còn hỏi Hứa Niên sau này có còn tới tìm hắn nữa không, Hứa Niên đương nhiên là đồng ý.

Thịnh Quan Tuyết từ phòng tắm đi ra lúc, Hứa Niên vẫn còn ngồi thẫn thờ trên ghế sofa: “Sao không đi ngủ?”

“Muốn đi.” Hứa Niên muốn đứng dậy, nhưng vì giữ nguyên một tư thế quá lâu, tay chân đều có chút tê dại, thêm vào mắt cá chân còn sưng to, khiến cậu loạng choạng lại ngồi phịch xuống, trông có vẻ ngây ngốc.

“Không vui sao?” Thịnh Quan Tuyết ngồi bên cạnh Hứa Niên, mùi tin tức tố sau khi tắm rửa dần dần lan tỏa, từng chút từng chút bao bọc lấy tiểu Omega.

Hứa Niên cúi đầu, ngón tay vô thức đan xen vào nhau, ấp úng nói: “Vì sao cha mẹ luôn như vậy, nếu đã không yêu con cái của mình, vì sao lại chọn sinh ra chúng chứ?”

Trước kia cậu tưởng rằng chỉ có trẻ con ở Khê Thủy thôn mới như vậy, vì phải lo toan sinh kế, vì cuộc sống tốt hơn mà phấn đấu, nên họ chọn xa xứ, bỏ lại con cái. Hứa Niên chính là lớn lên trong số những đứa trẻ đó.

Nhưng hôm nay cậu mới biết không phải tất cả mọi người đều như vậy, cha mẹ có cuộc sống hậu đãi trong thành thị cũng hoàn toàn không quan tâm đến con cái mình, Khê Thủy thôn cũng không hẳn đều là trẻ em bị bỏ lại, đã có những người mẹ ở bên cạnh.

Thịnh Quan Tuyết nắm tay cậu: “Không phải mỗi đứa trẻ đều được sinh ra từ tình yêu.” Anh giống như đang nói cho Hứa Niên nghe, mà càng là đang nói cho chính mình.

Bởi vì ngoài ý muốn, bởi vì tính toán, bởi vì nối dõi tông đường... Chuyện này ở đâu cũng có, đứa trẻ được sống trong tình yêu mới là hạnh phúc nhất.

“Kỳ thật tôi không đau khổ, không phải cha mẹ nào sinh ra cũng nhất định phải thích con cái của mình, không sao đâu, chúng ta tự thích chính mình là được.”

Chỉ là một mối quan hệ huyết mạch tương liên mà thôi, chỉ có tình yêu mới trở nên cứng cỏi và vững chắc hơn, việc thừa nhận cha mẹ thật sự không thích mình là một việc vô cùng khó khăn, nhưng một khi đã chấp nhận thì cũng nhẹ nhõm, tâm trạng không cần phải tồi tệ như vậy nữa.

Trên đầu Hứa Niên xuất hiện một bàn tay ấm áp mềm nhẹ, cậu bỗng nhiên nghĩ đến nỗi khổ của mình còn có Thịnh Quan Tuyết an ủi, nhưng ngược lại thì sao.

Cậu vẫn nhớ lúc ấy nhắc tới cha mẹ anh, anh chỉ đáp lại một câu “Không yêu”. Cha mẹ không yêu nhau, con cái làm sao có được tình yêu, Thịnh Quan Tuyết cũng là đứa trẻ lớn lên trong sự thiếu thốn tình yêu, thậm chí còn mất đi cha mẹ khi mới vài tuổi, dường như còn đáng thương hơn một chút.

“Thực xin lỗi,” Hứa Niên suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: “Tôi nghĩ đây là điều cần phải nói lời xin lỗi, tôi đã làm ngài cũng thương tâm đau khổ.”

“Không sao, tôi đã không thương tâm nữa.” Ngữ khí Thịnh Quan Tuyết rất nhạt, nhạt như vừa uống một ly nước lọc nguội.

Trong ký ức của Thịnh Quan Tuyết, cha anh và ba anh luôn cãi vã, cho dù là một chuyện nhỏ không đáng kể cũng sẽ trở thành ngòi nổ bùng phát, hai Alpha cường thế giương cung bạt kiếm, không ai chịu nhường ai.

Tuổi thơ của Thịnh Quan Tuyết trải qua trong những cuộc khẩu chiến và khói súng, ngay cả sự dịu dàng của họ cũng chưa từng cảm nhận được. Mùi tin tức tố anh ngửi thấy luôn cay độc sặc người, cảm giác chết đuối khiến người ta không thở nổi, làm cho nhiều năm sau khi nhớ lại vẫn thấy nghẹt thở.

Mãi đến khi Thịnh gia gia phát hiện Thịnh Quan Tuyết năm tuổi còn không thể trôi chảy nói ra một câu hoàn chỉnh mới nhận ra sự việc không ổn, đưa anh về bên cạnh để nuôi dưỡng.

Đó là tình yêu hiếm hoi trong ký ức tuổi thơ của Thịnh Quan Tuyết, cho dù đơn giản chỉ là vì anh là người thừa kế duy nhất của Thịnh gia.

Cái chết của cha mẹ cũng không tạo thành đả kích quá lớn cho Thịnh Quan Tuyết, đối với anh họ chỉ là một đôi vợ chồng không quá xa lạ. Tại tang lễ, anh thậm chí không rơi một giọt nước mắt, người ta nói anh máu lạnh vô tình, nhưng anh chỉ là chết lặng, trái tim đã chết rồi mà thôi.

Rõ ràng là một đôi oán lữ, cho đến sau khi chết vẫn bị chôn cùng nhau, vĩnh viễn không được an bình.

Bất quá Thịnh Quan Tuyết cũng không trách họ, muốn trách chỉ có thể trách hai gia tộc dây dưa quá sâu, khiến họ vô lực phản kháng, đành phải cưỡng bách chính mình, và cũng cưỡng bách đối phương.

Kỳ thật khi biết ông nội lại lần nữa tự ý làm chủ, Thịnh Quan Tuyết đã rất tức giận, thậm chí muốn đi tìm Omega kia nói chuyện, cho dù là dùng thủ đoạn mạnh mẽ, anh cũng tuyệt đối không muốn bị cưỡng ép ràng buộc với một Omega xa lạ.

Nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp Hứa Niên liền hành quân lặng lẽ, một Omega gầy yếu lại rụt rè, thoạt nhìn tinh thần không tốt lắm, khoảnh khắc đó lại nghĩ tới cha mẹ, tiểu Omega như vậy làm sao có thể chịu đựng được như Alpha, tiếng động hơi lớn một chút đều sẽ bị dọa chết mất.

Anh không muốn tái diễn bi kịch của cha mẹ trên người mình, ít nhất Hứa Niên là vô tội, thật sự không cần thiết khiến cả hai người đều thống khổ.

Thân thể mềm mại của Omega tựa sát vào, khiến trái tim Thịnh Quan Tuyết đã đóng băng từ lâu dần dần tan chảy từng chút một.

Thịnh Quan Tuyết ôm lấy vòng eo Hứa Niên, vùi đầu vào vai cậu, ngửi mùi hoa hồng mát lạnh trên người cậu, khiến lòng lại từ từ yên tĩnh lại: “Đáng lẽ ra tôi nên nói lời xin lỗi mới đúng, tôi thậm chí còn có chút may mắn.”

Hèn mọn lại may mắn mà nghĩ, Hứa Niên chỉ là một Omega không nơi nương tựa xuất thân từ tiểu sơn thôn xa xôi, mà anh vừa vặn lại trở thành vị Chúa cứu thế có thể giải cứu cậu ra khỏi biển lửa.

Giọng Alpha rất nhẹ, nhẹ đến mức mặc dù dán sát bên tai Hứa Niên, cậu cũng không nghe rõ ràng lắm, nhưng cậu cảm thấy giờ phút này Thịnh tiên sinh cũng giống mình bất lực, phóng thích tin tức tố, dùng phương thức vụng về nhất để an ủi cậu.

“Khóc sao?” Thịnh Quan Tuyết nghe thấy tiếng thút thít của Omega.

“Không có đâu.” Hứa Niên ngẩng đầu, đôi mắt long lanh to tròn, không có nước mắt, “Tôi hơi lạnh thôi, hít hít mũi.”

“Mặc ít như vậy còn ngồi ở ngoài, em không lạnh ai lạnh a.” Thịnh Quan Tuyết cười buồn, “Có thể đi đường không?”

“Có thể đâu.” Hứa Niên ngoan ngoãn gật đầu, trở thành “đâu đâu” quái, cũng khá đáng yêu.


Bởi vì chân Hứa Niên bị thương, cậu tự nhiên được nghỉ mấy ngày, vừa lúc có thể ở lại bệnh viện bên cạnh bà nội.

Tình hình bà nội có chút không tốt lắm, ngoài việc chân cẳng không khỏe còn phát hiện ra những chứng bệnh khác, một đống bệnh lớn nhỏ, đều là bệnh tật tích lũy do mệt mỏi thường niên. Bác sĩ kiến nghị điều trị bảo thủ, dù sao bà tuổi đã rất cao, thể chất cũng không tốt, không chịu nổi phẫu thuật can thiệp.

Hứa Niên ngồi ở mép giường gọt táo cho bà nội, gọt thành hình thỏ con, nhưng cậu gọt không đẹp bằng Thẩm đặc trợ, con thỏ xiêu vẹo, có một con còn suýt chút nữa rớt tai.

“Hơi xấu xấu, cháu gọt không tốt.” Hứa Niên đưa thỏ con cho bà nội, có chút ngượng ngùng.

“Rất tốt, ngọt lắm, bà nội liền thích Niên Niên gọt, tay có đau không?” Bà nội hiền từ cười, theo thói quen quan tâm Hứa Niên.

“Không đau ạ, cháu đi chuẩn bị nước tới.” Hứa Niên đứng dậy, cậu khập khiễng đi ra ngoài.

Trên màn hình công cộng điện tử của bệnh viện đang phát video tuyên truyền về sự sinh sản và cấu tạo cơ thể của con người: “Trong xã hội hiện nay, sự liên kết năng lượng giữa Alpha và Omega sinh ra hậu duệ tốt hơn…… Về mặt cấu tạo cơ thể, xác suất hai Beta sinh ra Alpha và Omega là cực kỳ bé nhỏ……”

Bước chân Hứa Niên dừng lại.

Người ở Khê Thủy thôn cơ bản đều là Beta, đứa trẻ Alpha duy nhất cũng là do Trưởng thôn và vợ Omega của ông ấy sinh ra, mà cha mẹ Hứa Niên đều là Beta, theo sinh lý mà nói là không thể sinh ra Omega.

Mười tám năm trước, Hứa Niên hiểu biết về kiến thức ABO rất thiếu thốn, giới hạn ở những kiến thức lưỡng lự trên sách sinh học, tới thủ đô sau mới học cách phòng hộ và tiêm thuốc ức chế, chỉ thế mà thôi.

Chung Ký Thư đang đi ngang qua đây để kiểm tra phòng bệnh, thấy Hứa Niên, có chút ngoài ý muốn: “Hứa Niên? Cậu sao lại ở đây?”

“Bà nội tôi ở chỗ này ạ.”

Chung Ký Thư chú ý thấy sự chú ý của tiểu Omega đều đặt trên màn hình điện tử, cười hì hì nói: “Cậu và Quan Tuyết có độ phù hợp tốt nhất, là trăm phần trăm sẽ sinh ra bé cưng xinh đẹp lại thông minh đó.”

“Nếu là hai Beta thì sao, có thể sinh ra Alpha và Omega giới tính thứ hai không?” Hứa Niên nghi hoặc hỏi.

Chung Ký Thư không hề nghĩ ngợi liền nói: “Trong lịch sử y học là chuyện không thể xảy ra đâu, sao vậy?”

Hứa Niên thất hồn thất vía rời đi, vừa lúc Thịnh Quan Tuyết từ cửa thang máy phía sau đi ra, lại bị Chung Ký Thư giữ chặt.

Anh ta thần bí cọ cọ cánh tay Thịnh Quan Tuyết, ra hiệu anh nhìn về phía màn hình điện tử: “Tiểu bằng hữu nhà cậu đối với chuyện sinh con rất cảm thấy hứng thú đó, cứ nhìn chằm chằm mãi, hai cậu khi nào sinh một tiểu bảo bảo a, tôi phải làm cha nuôi.”

“……” Thịnh Quan Tuyết không nói gì: “Cậu đi tìm Giang Kiến Thanh đi, nhà hắn sắp sinh rồi.”

Hứa Niên thấy bác sĩ chủ trị của bà nội, tạm thời vứt chuyện cấu tạo cơ thể ra sau đầu, hỏi thăm tình trạng sức khỏe của bà nội. Tiểu Ngụy bác sĩ kiên nhẫn giải thích cho cậu những thuật ngữ chuyên môn trên sổ khám bệnh.

Biết được tình hình không có trở nên tồi tệ mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Cảm ơn anh nha, Tiểu Ngụy bác sĩ.”

“Không có gì.” Alpha trẻ tuổi ngữ khí mềm nhẹ, hơi mỉm cười.

Thịnh Quan Tuyết bỏ rơi Chung Ký Thư buôn chuyện, từ trong tay Hứa Niên nhận lấy bình nước nóng, gật đầu với Ngụy bác sĩ, thân mật hỏi: “Sao không gọi hộ công tới, chân không đau sao?”

“Không đau, ngồi mãi ở chỗ kia chân đều bị tê rồi, ra ngoài hoạt động một chút.” Mặc dù chân còn chưa hoàn toàn khỏi, nhưng chỉ cần không dùng lực thì cũng không đau lắm, “Tôi có đỡ tay vịn mà.”

Thịnh Quan Tuyết cúi đầu nhìn nhìn, lại vô tình hỏi: “Vừa mới nói gì với bác sĩ kia thế?”

“Nói chuyện với Tiểu Ngụy bác sĩ để biết thêm về bệnh tình của bà nội.” Hứa Niên chậm rì rì đi tới, cùng Thịnh Quan Tuyết tỉ mỉ nói về tình trạng của bà.

Chỉ là tìm hiểu bệnh tình mà cần phải dựa vào gần như vậy, cười đến ngọt như vậy sao? Lại còn Tiểu Ngụy bác sĩ, gọi nghe thật là thân thiết.

“Chỉ là như vậy thôi?”

“Đúng vậy, còn gì nữa sao?” Hứa Niên chớp chớp mắt, không hiểu.

“À, không có gì.” Thịnh Quan Tuyết kéo cánh tay mảnh khảnh của Hứa Niên, bảo cậu chú ý dưới chân có một đống rác, “Tôi mua chút đồ cho bà nội, còn mang theo bánh kem dâu tây cho em, em nói tiệm kia vị cũng không tệ lắm.”

“Nhưng mà tôi thấy cái đó hơi quá ngọt, tôi không thích lắm.” Hứa Niên bĩu môi.

“Lần này tôi bảo họ bỏ ít đường.”

back top