Chương 31
Ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, bên ngoài thương trường liền có một phố buôn bán, hai bên đường bày đầy các món ăn vặt, xúc xích nướng, bánh tráng cuốn, bánh trứng gà... cái gì cần có đều có. Mùi thơm xuyên qua khe cửa sổ xe lọt vào, khiến người ta ngất ngây.
Hứa Niên đang ăn cái bánh kem nhỏ, ánh mắt đã chạy theo các quầy hàng, chỉ về phía trước: “Có thể dừng lại ở phía trước một chút không? Tôi muốn mua một cái bánh tráng cuốn.”
“Không được.”
“Ngon lắm nha~” Hứa Niên long lanh nhìn Thịnh Quan Tuyết.
Thịnh Quan Tuyết không nhìn cậu: “Dơ.”
“Dơ chỗ nào ạ, rất sạch sẽ mà.” Hứa Niên mở cửa sổ thò cổ ra nhìn, ngửi thấy mùi thơm liền càng muốn ăn, cái bánh kem nhỏ trong tay cũng không còn thơm bằng.
Hứa Niên vẫn mắt trông mong nhìn, giống như một đứa trẻ không lấy được đồ chơi. Cuối cùng Thịnh Quan Tuyết vẫn tước vũ khí đầu hàng, mặt trầm xuống cùng cậu xuống xe, đứng trước quầy bánh tráng cuốn.
Cái khí chất, cái phong thái kia đứng ở đó cùng với toàn bộ phố ẩm thực đều không hòa hợp, giống như kéo mọi người xuống mấy bậc, khiến không ít người ngoái nhìn.
“Em muốn ăn cái gì tôi mua cho em.”
“Ngài mua cho ngài đi.”
Hứa Niên bĩu môi nói chuyện với bà chủ: “Cái gì, một cây xúc xích ba tệ á, vậy tôi không cần xúc xích, muốn nhiều sốt cà chua hơn.”
“Bỏ cái đồ màu đen kia đi, thịt xông khói sao lại có màu này? Đổi đi.” Thịnh Quan Tuyết cau mày, đứng trước quán ăn vặt chỉ trỏ, hết chỗ này bẩn thì chỗ kia hỏng, chỗ nào cũng không tốt.
Bà chủ dù có tính tình tốt đến mấy cũng nổi nóng, giọng lớn hơn một chút: “Ông chủ, hay là ông chủ ra bán luôn đi?”
Hứa Niên kéo kéo tay áo Thịnh Quan Tuyết, Thịnh Quan Tuyết lúc này mới ngậm miệng lại.
Sợ làm dơ xe Thịnh Quan Tuyết, nên Hứa Niên liền ăn ngay tại chỗ, bên cạnh quán ăn vặt không có chỗ ngồi, cậu ngồi ở lề đường, còn trong tay Thịnh Quan Tuyết là một túi bánh phồng căng, vừa nhìn đã thấy đầy ắp nguyên liệu.
“Ngài không ăn sao?” Má Hứa Niên phồng lên, giống như một con chuột hamster nhỏ, ăn đến khóe miệng dính đầy sốt cà chua.
“Tạm thời không ăn.”
Sốt cà chua còn dính trên ngón tay, Hứa Niên theo bản năng muốn liếm, lập tức bị Thịnh Quan Tuyết ngăn lại: “Dơ.” Sau đó móc túi phát hiện không mang theo khăn, “Chờ một chút.”
Thậm chí còn không yên tâm quay đầu lại nhìn thoáng qua Hứa Niên đang định lén lút liếm sạch sẽ, “Không được liếm.”
Hứa Niên ngoan ngoãn ngồi ở lề đường chờ Thịnh Quan Tuyết, tay phải đặt trên đầu gối thỉnh thoảng cắn một miếng bánh.
Bỗng nhiên, một bóng đen bao phủ xuống, cười chế nhạo với ý đồ xấu: “U, con chó nhỏ lang thang nhà ai bị ném ra đây rồi.”
Khi ở Khê Thủy thôn, gia cảnh Hứa Niên là nghèo khó nhất, ngày thường cũng không có bạn học nào muốn chơi với cậu, lại thêm thành tích đặc biệt tốt, thường xuyên bị người khác bắt nạt, Đường Dương con trai trưởng thôn chính là kẻ đứng đầu.
Đường Dương ỷ vào là Alpha số lượng không nhiều trong thôn nhỏ, khắp nơi gây chuyện thị phi, đôi khi nói những lời vô căn cứ, thậm chí còn động tay động chân, là một người rất ghê tởm.
Sau này hắn thi đậu đại học, đi thành phố lớn, liền không còn gặp lại, không ngờ lại tương ngộ ở chỗ này.
Hứa Niên cúi mắt nghiêm túc cắn bánh của mình, làm lơ lời Đường Dương.
“Mày cho dù thi đậu A đại, vẫn là cái dáng vẻ này à, lại phải lang thang ở chỗ này ăn quán ven đường.” Đường Dương đắc ý cười nhạo cậu: “Mày nhìn xem, lúc trước nếu đi theo tao thì tốt rồi a, giống như trước kia ấy.”
Cái gọi là đối tốt với Hứa Niên của Đường Dương chính là chặn cậu ở nhà vệ sinh không cho đi, bỏ chuột chết vào hộc bàn, ác ý trào phúng, ấn cậu xuống đất tụt quần áo... những hành vi ác liệt như vậy chỉ có nhiều chứ không ít, ngay cả giáo viên cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt.
“Mày không đánh răng à, hôi quá, đều ảnh hưởng tao ăn uống, tránh xa tao ra một chút.” Lông mày thanh tú của Hứa Niên nhíu thành hình chữ “Xuyên”, vẻ mặt ghét bỏ muốn chết.
Đường Dương lải nhải nửa ngày chỉ nhận được một câu như vậy, mặt liền đen sầm: “Mày nói cái quái gì!”
“Là mày đánh rắm trước.” Hứa Niên đứng dậy rụt về phía sau, thật sự sợ người này phun nước bọt lên bánh tráng cuốn của mình.
Đường Dương gắt gao nhìn chằm chằm cậu, dần dần sa vào vào gương mặt xinh đẹp của Omega kia, lại hồng lại trắng, giống như chỉ cần véo nhẹ một cái đều có thể nặn ra nước, tâm tình lại dịu xuống một chút.
“Bất quá hiện tại mày xem xét đi theo tao, tao còn có thể miễn cưỡng mà tiếp nhận, tao đã nhận được offer của nhà máy lớn, tương lai sẽ cắm rễ ở thành phố A, còn cần một Omega để điểm xuyết.” Đường Dương chửi một tiếng, cười một cách nhớt nhát.
Ánh mắt Hứa Niên trầm tĩnh như nước dừng trên người Đường Dương, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, cũng không biết người này lấy tự tin ở đâu ra mà nói được lời như vậy, vì thế vỗ vỗ vai Đường Dương, lặng lẽ đem sốt cà chua trên tay mình cọ hết lên người hắn.
Đường Dương không hề phát hiện, còn tưởng rằng Hứa Niên cũng có chút ý với mình, hưng phấn liền muốn đi sờ tay cậu, còn chưa chạm tới một mảnh gấu áo đã bị người đẩy ra.
Thịnh Quan Tuyết trực tiếp quăng nửa cái bánh tráng cuốn còn lại trong tay Hứa Niên, dùng khăn cẩn thận lau đi sốt cà chua trên tay cậu, lại lau tay mình vừa mới đẩy người, sau đó ôm lấy vai Omega, lãnh đạm nói: “Đi thôi, đừng ở thùng rác tìm đồ ăn, dơ muốn chết.”
Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của Đường Dương, họ lên chiếc Rolls-Royce và ngang nhiên rời đi.
Thịnh Quan Tuyết rút một tờ khăn giấy ướt tiếp tục lau ngón tay Hứa Niên, như thể muốn lau sạch thứ đồ dơ bẩn gì đó: “Người kia là ai?”
“Một người xấu.” Hứa Niên nhàn nhạt: “Ngài ném bánh của tôi rồi, tôi còn chưa ăn no đâu.”
Thịnh Quan Tuyết lại bóp lấy hai má Omega, lau miệng cậu cũng sạch sẽ, láng bóng: “Tránh xa đồ dơ bẩn một chút.”
“Vâng.” Đường Dương quả thật là đồ dơ bẩn, Hứa Niên biểu thị đồng tình, nhưng vẫn bất mãn lên án: “Nhưng cái bánh kia tôi mới ăn một nửa, tôi còn hơi đói nữa.”
Thịnh Quan Tuyết đưa phần của mình cho Hứa Niên, nhưng Hứa Niên nói đây là của anh, sống chết không cần. Không còn cách nào, Thịnh Quan Tuyết mở điện thoại di động.
Khoảnh khắc bước vào cửa nhà, quản gia đã phục chế hoàn hảo mười cái bánh tráng cuốn, sạch sẽ và vệ sinh.
Thịnh Quan Tuyết cầm cái bánh tráng cuốn đã nguội lạnh, cắn một miếng trúng ngay xúc xích, khóe miệng đều cong lên.
Hương vị bánh tráng cuốn vẫn vậy, nhưng Thịnh Quan Tuyết vẫn ăn hết toàn bộ.
Sáng sớm, Thịnh Quan Tuyết đeo chiếc cà vạt màu đen kia, nghĩ nghĩ lại kéo xộc xệch vài cái, kéo đến xiêu xiêu vẹo vẹo, thiếu đi vài phần phong độ.
Hứa Niên lập tức chú ý tới, nhìn chằm chằm anh nửa ngày, cuối cùng không nhịn được nói: “Cà vạt của ngài hơi lệch.”
Thịnh Quan Tuyết nheo nheo mắt, trong ánh mắt hàm chứa ý cười nhàn nhạt từng đợt từng đợt, khẽ chùn tay cánh tay xuống trước mặt tiểu Omega: “Giúp tôi thắt.”
Alpha cao hơn mình gần nửa cái đầu, đứng chung một chỗ phải ngẩng đầu nhìn anh. Cậu hơi nhón mũi chân, xoa bóp vai Thịnh Quan Tuyết, ngón tay vụng về nhéo nhéo cà vạt.
Nhưng loay hoay nửa ngày đều không thành hình: “Tôi… Tôi không biết làm.”
Thịnh Quan Tuyết nắm tay Hứa Niên, dẫn ngón tay cậu vòng quanh cà vạt từng vòng từng vòng, chăm chú nhìn biểu cảm ngây thơ của Omega: “Tôi không phải đã dạy em rồi sao?”
“Lúc nào…” Đồng tử Hứa Niên bỗng chốc trợn lớn, trong đầu không kiềm chế được hiện ra rất nhiều hình ảnh mặt đỏ tai hồng.
Đó là chuyện xảy ra trong kỳ động dục của cậu, rõ ràng đã qua đi thật lâu, cố tình lại rõ ràng trước mắt như vừa xảy ra ngày hôm qua. Gương mặt Hứa Niên đỏ đến mức có thể chảy ra máu, đỉnh đầu cũng muốn chín đến bốc khói.
“Tôi… Tôi không nhớ rõ…” Hứa Niên muốn rút tay về, muốn thoát đi ngay lập tức, nhưng Thịnh Quan Tuyết nắm rất chặt, cả người cậu đều vội vàng lên: “Ngài… Ngài buông ra, hơi đau.”
Thịnh Quan Tuyết lập tức nới lỏng tay, sau đó liền buông hẳn, Omega nhanh chóng để lại một bóng dáng chạy vụt đi.
Mặc dù cuối cùng không thắt thành công cà vạt, nhưng tâm trạng Thịnh Quan Tuyết cực kỳ tốt, tất cả mọi người trong công ty đều cảm nhận được rõ ràng, có người gan lớn nhịn không được buôn chuyện với Thẩm đặc trợ, Thẩm đặc trợ chỉ cười mà không nói, vẻ mặt thần bí.
“Đây là lứa sinh viên mới được đưa tới, sẽ được đầu tư vào dự án mới, đây là lý lịch của họ, còn có một số dự án nghiên cứu cá nhân, mời ngài xem qua.” Thẩm đặc trợ đặt tài liệu đã sắp xếp gọn gàng trước mặt Thịnh Quan Tuyết.
Dự án lần này chú trọng vào sáng tạo, trong đội ngũ cũng cần tiêm máu tươi mới, nên đã tuyển một nhóm người trẻ tuổi ưu tú lại có ý tưởng.
Thịnh Quan Tuyết lật xem tài liệu của những người này, ánh mắt dừng lại ở trang của Đường Dương, anh nhớ rõ ràng đó là Alpha không có ý tốt kia.
Thẩm đặc trợ cho rằng Thịnh Quan Tuyết có hứng thú với hắn, liền tỉ mỉ nói về lai lịch và kinh nghiệm của hắn: “Nói ra cũng trùng hợp, hắn và Tiểu tiên sinh là người cùng một địa phương.”
Sắc mặt Thịnh Quan Tuyết trầm xuống, anh rút riêng tờ này ra: “Đi điều tra chi tiết về hắn, xem xem có giao thoa gì với Hứa Niên không.”
Động tác của Thẩm đặc trợ rất nhanh, trước khi tan tầm đã điều tra rõ ràng mười mươi người Đường Dương này, quan hệ với Hứa Niên cũng rất sáng tỏ, Đường Dương đơn phương dây dưa Hứa Niên, cho đến khi thi đậu đại học mới ngừng nghỉ, quả nhiên là một người xấu.
Tin tức tố Alpha lại bắt đầu dao động, phảng phất tỏa ra, Thịnh Quan Tuyết cảm thấy tâm trạng mình cũng tồi tệ đến cực điểm, gạch mạnh tên Đường Dương, ném xuống vị trí khổ cực nhất và mệt mỏi nhất, sau đó hẹn trước trị liệu tin tức tố.
Hứa Niên buổi chiều không có tiết học, ăn cơm trưa xong liền về nhà, tắm rửa cho Hứa Mưa Nhỏ, khiến cả người mình đều ướt nhẹp, lại chạy về phòng tắm rửa lần nữa.
Ngón tay cọ qua vị trí tuyến thể, có chút căng phồng, sờ vào còn có cảm giác tê tê dại dại, mùi hương dường như cũng ngọt hơn một chút, hương hoa hồng xen lẫn mùi mật đường nhàn nhạt.
Khoảng cách lần trước đã qua gần nửa năm, chu kỳ động dục của Omega tùy người mà khác nhau, có chu kỳ dài có chu kỳ ngắn, cần nhiều lần tích lũy mới có thể phát hiện quy luật.
Hứa Niên mới trải qua một lần, không nắm chắc được thời gian, đành phải dán một miếng miếng dán ức chế để đề phòng.
Mới từ trên lầu đi xuống liền nghe thấy tiếng Thịnh Quan Tuyết trở về, Hứa Niên chạy tới, lại bỗng nhiên dừng bước, cả người cứng đờ tại chỗ. Lần này cậu rất rõ ràng ngửi thấy trên người đối phương có mùi vị của Omega khác.
Là Sơn Chi, nồng đậm lại trương dương.