Chương 47
Hứa Niên cảm giác trái tim mình đều đang đập rộn, ngay cả khi đối mặt với bài kiểm tra lớn cũng không có cảm xúc căng thẳng như vậy. Ngón tay nắm vạt áo Thịnh Quan Tuyết đang run rẩy tinh tế, hơi thở thở ra đều nóng rực, hơi nâng đôi mắt lên, đôi mắt chó con xinh đẹp vừa tròn vừa sáng, mịt mờ hơi nước, lặng lẽ chờ đợi phản hồi của Alpha.
Thịnh Quan Tuyết không muốn như vậy, là sợ chính mình không khống chế được, nhịn không được muốn tháo dỡ người nuốt vào bụng, lo lắng Hứa Niên tuổi nhỏ không chịu nổi, lại sẽ sợ hãi cậu trốn tránh mình, dù sao lần cuồng loạn đó đã khiến tiểu Omega để lại bóng ma tâm lý, một thời gian dài đều không để ý đến anh, anh không dám trải qua lần nữa.
Hứa Niên được Thịnh Quan Tuyết cưng chiều che chở lá gan đã lớn hơn rất nhiều, lúc đối phương trầm mặc không nói liền tự mình duỗi tay sờ soạng đi lên. “Hứa Niên.” Thịnh Quan Tuyết bắt được cổ tay Omega, giọng nói hơi khàn: “Không cần em giúp tôi, em thoải mái là được rồi.” “Chính là tôi cũng muốn cho ngài thoải mái a, không thể chỉ có ngài phục vụ cho tôi.” Ánh mắt Hứa Niên thuần tịnh lại vô tội, cậu không hiểu Thịnh Quan Tuyết vì sao luôn từ chối, rõ ràng chính mình cũng đã hạ quyết tâm rất lớn, nếu một lần không thành công, lần sau cũng không dám lấy hết can đảm nữa.
“Em cung cấp tin tức tố cho tôi, đã làm tôi rất thoải mái rồi, chờ lần sau đi.” Thịnh Quan Tuyết hoàn toàn không có tin tưởng vào lực tự khống chế của chính mình. Hứa Niên chu môi, lập tức không vui, hất tay Thịnh Quan Tuyết ra: “Lần sau lần sau, vì sao luôn là lần sau đâu, Thịnh tiên sinh không phải là…” Tầm mắt cậu hạ thấp, ý có điều chỉ. “……” Gân xanh giữa trán Thịnh Quan Tuyết sắp nhịn không nổi phải nổi lên, còn bị tiểu bảo bối hiểu lầm là Liễu Hạ Huệ (người có đạo đức cao không gần nữ sắc), bóp quai hàm cậu, nghiến răng nghiến lợi: “Hiện tại lá gan của em càng ngày càng béo đúng không.” Hai má Hứa Niên bị ép lại với nhau, lẩm bẩm: “Hừ, vậy tôi cũng không cần ngài hỗ trợ, tôi tự mình có thể!”
Thịnh Quan Tuyết nhịn không được lại hôn cái miệng nhỏ chu lên của cậu: “Được, tôi mua tôm ngọt cho em, ăn không?” “Không ăn.” Hứa Niên quay mặt đi, bắt đầu dỗi hờn nhỏ, má đều phồng lên, giống như cá nóc nhỏ, đáng yêu cực kỳ. Thịnh Quan Tuyết duỗi tay chọc chọc: “Thật sự không ăn a, ăn rất ngon nha, mềm mại nhu nhu ngọt ngào, không ăn nhất định phải hối hận nha.” Chịu không nổi sự dụ hoặc, Hứa Niên tước vũ khí đầu hàng, cố nén nói: “Vậy tôi ăn một chút đi.”
Bữa cơm của “Người một nhà”
Trên bàn cơm đặt đầy một đĩa lớn tôm ngọt, Thịnh Quan Tuyết phụ trách lột, Hứa Niên liền từng con từng con mà ăn, hai má đều nhét đến đầy, “Lần trước tôi mời bạn học ăn cơm, chính là ngài đều trả tiền, tôi không cần ngài trả tiền, tôi có tiền.” Sau khi học xong cậu đều sẽ đi làm gia sư, là Thịnh Quan Tuyết cho phép, còn có tiền thưởng tham gia các loại thi đấu, chỉ là lần thi đấu Toán học trước liền đạt được một khoản thu nhập xa xỉ đâu. Vỏ tôm trước mặt Thịnh Quan Tuyết xếp thành núi nhỏ, thịt tôm đặt hết vào chén Hứa Niên: “Em và tôi không có gì khác nhau, của tôi chính là của em, em tự mình giữ tốt làm tiền tiêu vặt.” “Tôi cũng có tiền tiêu vặt.” Hứa Niên nuốt xuống một ngụm tôm ngọt: “Vậy tôi mời ngài ăn cơm đi, địa điểm ngài quyết định.” “Được.” Thịnh Quan Tuyết nói: “Còn ăn không? Làm thêm chút nữa?” “Thôi, tôi no rồi lạp.”
Sự cố của Hạ Ngữ Trì
Thịnh Quan Tuyết định kỳ đi kiểm tra lại, trải qua một vòng điều trị, số liệu có thay đổi rõ ràng, tất cả đều đang hướng tới phương hướng tốt mà phát triển. “Gần đây có liên hệ với Kiến Thanh không?” Chung Ký Thư hỏi. Thịnh Quan Tuyết gật đầu: “Ân, ngay mấy ngày trước, anh ấy hỏi tôi một đống lớn thuốc nhập khẩu, sau đó hỏi anh ấy cũng không chịu nói gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” “Ngữ Muộn xảy ra chuyện rồi.” “Cái gì?” Thịnh Quan Tuyết ngẩn ra. “Cậu ấy bị người theo đuổi độ phù hợp cao của Giang Kiến Thanh đẩy xuống cầu thang gây sẩy thai, tinh thần cả người đều không thích hợp, còn náo loạn tự sát trong bệnh viện, nếu không phải Giang Kiến Thanh đến kịp thời, con dao gọt hoa quả kia liền phải đâm thủng cổ cậu ấy. Sau này tôi mới biết cậu ấy đã không phải lần đầu tiên tự sát, không rõ ràng giữa bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế mà gây náo loạn đến tình trạng này.”
“Cậu ấy và Ngữ Muộn ở bên nhau từ khi còn niên thiếu, dây dưa tám chín năm đều không tách ra.” Thịnh Quan Tuyết không khỏi cảm khái một tiếng. Chẳng qua lần này còn không biết sẽ là bộ dạng gì, rốt cuộc ngay cả tin tức tố cũng đang nói cho họ vốn dĩ liền không thể ở bên nhau, độ phù hợp 59%, đạt tiêu chuẩn còn không đạt được, chú định là oan gia cả đời. Chung Ký Thư cũng không khỏi than một hơi: “Cho nên nói nên quý trọng lúc nào thì phải quý trọng, đừng đến lúc không thể vãn hồi mới hối hận, đến lúc đó cái gì cũng không kịp,” hắn thu hồi báo cáo: “Được, anh không có khuyết điểm lớn gì, tôi phải trở về xem Kiến Thanh và Ngữ Muộn, tinh thần hai người họ đều không lớn thích hợp, thật sợ họ xảy ra chuyện.” “Tôi cũng đi xem.” Chung Ký Thư vội vàng ngăn cản: “Đừng đi, Ngữ Muộn còn chưa tỉnh đâu, Kiến Thanh một ngày một đêm cũng chưa chợp mắt mà canh giữ, hiện tại đáng sợ lắm, chờ họ hòa hoãn chút tôi lại nói cho anh.”
Chuyến thăm bệnh viện
Mấy ngày nay Thịnh Quan Tuyết lại bận rộn hơn, mỗi ngày bận rộn về việc khai các cuộc họp lớn nhỏ, sáng thứ Bảy Thịnh Quan Tuyết lại mang theo Hứa Niên cùng đi thăm Hạ Ngữ Trì. Em bé là sinh non thêm vào đó hơi khó sinh, vừa sinh ra liền ở trong lồng ấp, vừa được đưa đến bên cạnh Hạ Ngữ Trì, em bé nhỏ xíu cuộn tròn trong nôi, không khóc cũng không làm ầm ĩ mà yên tĩnh ngủ, đặc biệt ngoan ngoãn.
Đây là lần đầu tiên Hứa Niên nhìn thấy Hạ Ngữ Trì, dáng người đơn bạc gầy yếu, quần áo bệnh nhân màu lam mặc trên người cậu ấy đều rõ ràng lớn hơn một cỡ, sắc mặt tái nhợt đến không có chút máu, trên cổ tay quấn băng gạc dày cộm, ánh mắt trống rỗng mà nhìn lá cây bay xuống ngoài cửa sổ, yếu ớt đến dường như một trận gió là có thể thổi bay đi. Hứa Niên cũng không dám tiến lên, sợ quấy nhiễu đến Omega yếu ớt này. Hạ Ngữ Trì đối với sự đến thăm của họ không có bất kỳ phản ứng nào, ngay cả hoa ngọc lan ngày thường thích nhất cũng không bố thí ra một ánh mắt.
Giang Kiến Thanh ngồi bên cạnh cậu ấy vụng về mà gọt táo, thịt quả cùng da gọt đi cùng nhau, phần còn lại gọt thành miếng nhỏ đưa đến bên miệng Hạ Ngữ Trì, chính là Hạ Ngữ Trì miệng đều không mở ra một chút: “Không thích sao? Vậy có muốn đào không a, hương vị rất ngọt thanh đâu.”
Bỗng nhiên, em bé vừa rồi còn ngoan ngoãn ngủ làm ầm ĩ lên, gân cổ lên khóc lớn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn khóc đến đỏ bừng, tủi thân ba ba. Hạ Ngữ Trì đối với tiếng khóc của em bé phản ứng rất lớn, cả người đều trở nên điên cuồng, liều mạng che lại tai mình, thậm chí trốn vào chăn, hai tay không ngừng vỗ đập, không muốn nghe thấy tiếng khóc như vậy: “Cút! Tất cả cút! Ồn muốn chết!” Giang Kiến Thanh nháy mắt hoảng sợ, siết chặt cánh tay Hạ Ngữ Trì, sợ vết thương trên cổ tay cậu ấy sẽ băng ra, vội vàng gọi y tá tiến vào, bảo cô ấy nhanh chóng ôm đứa bé đi. Trong phòng bệnh lại lần nữa rơi vào yên tĩnh, Thịnh Quan Tuyết bọn họ cũng không đành lòng ở lại nữa, liền ra khỏi phòng.
“Sao lại biến thành như vậy? Mấy tháng trước ở buổi đấu giá bọn họ trông còn không tệ như vậy.” Thịnh Quan Tuyết nhìn bộ dáng hiện giờ của Giang Kiến Thanh và Hạ Ngữ Trì cũng không khỏi buồn lòng. “Omega thời gian mang thai là cực kỳ mẫn cảm, còn thập phần khát vọng trấn an tin tức tố của Alpha, chính là độ phù hợp của họ quá thấp, tin tức tố của Kiến Thanh đối với cậu ấy hoàn toàn không có tác dụng, mỗi ngày đều ở trong thống khổ, người bình thường nơi nào có thể chịu đựng sự quằn quại như vậy. Lần sinh con này nếu không có một Alpha có độ phù hợp cao với Ngữ Muộn chạy tới, còn không biết sẽ gây náo loạn thành bộ dạng gì.” Chung Ký Thư cũng là sau này mới tìm hiểu được những chuyện này. Cơ thể Hạ Ngữ Trì vẫn luôn do bác sĩ ở Giang Thành chăm sóc, chỉ là trùng hợp Giang Kiến Thanh mang Hạ Ngữ Trì tham gia yến hội xảy ra ngoài ý muốn, bệnh viện thủ đô khoa tuyến thể và khoa sản hai khoa cùng khám.
Câu hỏi về tình yêu và tin tức tố
Trên đường trở về, Hứa Niên vẫn luôn tâm sự nặng nề, Thịnh Quan Tuyết không khỏi hỏi: “Làm sao vậy? Từ bệnh viện ra tới liền vẫn luôn rầu rĩ không vui, là bị dọa sao?” Hứa Niên gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, hỏi: “Nếu là thật lòng thích, lại vì độ phù hợp quá thấp liền không thể ở bên nhau sao?” Đại đa số người đều sùng bái tin tức tố tối thượng, tin tức tố độ phù hợp cao không những có thể sống hòa thuận, còn có thể sinh ra hậu duệ càng thêm hoàn mỹ, mà độ phù hợp không cao có nghĩa là ngay cả vượt qua thời kỳ đặc biệt cũng sẽ vô cùng gian nan, rất ít người có thể chịu đựng được, trừ phi là thật lòng yêu nhau, tình yêu có thể chống đỡ muôn vàn khó khăn, nhưng rốt cuộc có bao nhiêu người có thể chân chính làm được điểm này đâu.
Đầu ngón tay Thịnh Quan Tuyết khẽ động, “Tin tức tố là một bộ phận không thể phân cắt trong cuộc sống, có lẽ không có tuyến thể, biến thành người Beta như vậy, không chịu bất kỳ quấy nhiễu nào của tin tức tố mới có thể thấy rõ bản tâm của chính mình theo ý nghĩa chân chính.” “Có thể vì tin tức tố mà thích một người sao?” Hứa Niên nghi hoặc, lặng lẽ nhìn Thịnh Quan Tuyết: “Còn tôi và Thịnh tiên sinh thì sao, ngài đối tốt với tôi như vậy là vì thích tôi hay là vì tin tức tố đâu? Nếu tôi không phải Omega, hoặc là độ phù hợp rất thấp đâu, Thịnh tiên sinh sẽ làm sao, còn có thể phân rõ không?”
Nếu Hứa Niên không phải Omega, lại càng không phải Omega phù hợp độ cao gì, đời này họ đều không có cơ hội gặp nhau. Không, vẫn có khả năng sẽ gặp, Hứa Niên thành tích tốt ưu tú, Khê Thủy thôn nhỏ bé che lấp không được ánh sáng của cậu, sớm muộn gì cũng sẽ đi đến thành phố lớn, có thể là gặp nhau ở con đường nào đó, công ty hợp tác nào đó, nhưng sẽ không ở bên nhau.
Nghĩ đến đây, Thịnh Quan Tuyết liền có một cục tức tích tụ trong lòng, anh hoàn toàn không thể tưởng tượng nếu thật là nói như vậy sẽ là cảnh tượng gì, Hứa Niên tìm được một nửa kia, nửa kia không hề liên quan đến mình, thoát ly cuộc sống của mình, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của mình, chưa từng xuất hiện qua, mà mình vẫn như cũ là một cái máy móc công việc, qua lại xuyên qua giữa nhà và công ty, cho đến khi tuyến thể bộc phát trục trặc lớn, chết đi trong đêm không người biết đến.
Ngực Thịnh Quan Tuyết như bị đè một tảng đá lớn, hô hấp đều trở nên khó khăn bất thường, hơi nhíu mày, giọng nói hơi trầm xuống: “Hứa Niên, giả thiết như vậy không thành lập, bởi vì chúng ta vốn dĩ đã là hoàn mỹ phù hợp.”