Chương 48
Hai người tâm sự nặng nề mà trở về nhà, đến buổi tối Hứa Niên theo lệ thường ăn uống xong tắm rửa xong đi phòng Thịnh Quan Tuyết tiến hành thông tin tức tố. Lần này Thịnh Quan Tuyết phá lệ mà cái gì cũng không làm, chỉ là lặng lẽ nhìn Hứa Niên, ngược lại khiến Hứa Niên cả người không tự nhiên, từ đầu đến cuối đều cúi đầu, không dám đối diện với anh.
“Ngày mai tôi muốn đi nhà Vinh thúc thúc chơi.” Hứa Niên phá vỡ sự yên tĩnh trong không khí. Thịnh Quan Tuyết như cũ nhìn chằm chằm cậu, biểu cảm hơi trầm xuống: “Em quen thân với chú ấy từ khi nào.” “Chúng ta gặp nhau ở tiệc rượu a, chú ấy mời tôi đi xem phố hoa hồng.” Hứa Niên không giỏi quen thân với người mới gặp một lần, nhưng cậu lại có thiện cảm với Vinh Đường. “Không được đi.” Thịnh Quan Tuyết trầm giọng nói. Mặc dù hai nhà Thịnh Vinh là thế giao, nhưng sau chuyện hạ dược lần trước, Thịnh Quan Tuyết đối với Vinh Thị ngoài lễ tiết cơ bản ra thì không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, ai biết lần này lại sẽ xảy ra chuyện gì.
“Vì sao?” Hứa Niên giật mình. “Tôi đã đồng ý rồi, không thể thất hứa.” Thịnh Quan Tuyết trầm mặc không nói, chỉ là lạnh lùng nhìn cậu, ánh mắt trầm tĩnh như nước, lại cuồn cuộn sóng to gió lớn, lại lạnh lẽo giống như băng sơn. Hứa Niên quá quen thuộc Thịnh Quan Tuyết như vậy, đây là điềm báo tức giận. Nếu cãi lại tiếp, điềm báo liền sẽ biến thành sự thật sự sinh khí. Hứa Niên chu môi không muốn nói nữa, vành mắt nháy mắt đỏ lên, khóe mắt đều không tự chủ mà phim ra nước mắt trong suốt, ngay cả cúi đầu cũng có thể thấy rõ ràng. Trong không khí tin tức tố độc quyền Omega đã xảy ra thay đổi rất nhỏ, hương khí hoa hồng tươi mát vốn có trở nên chua xót, kéo theo tâm trạng đều hạ xuống.
Thịnh Quan Tuyết chú ý tới hành động nhỏ lén lau nước mắt của tiểu Omega, không khỏi dừng lại, ngay sau đó thở phào nhẹ nhõm: “Để tài xế đưa em đi.” Hứa Niên quay mặt đi, không tính toán để ý đến anh, gương mặt đều nghẹn đến mức đỏ rực, miệng cắn chặt, không muốn để mình rớt hạt châu nước mắt không tiền đồ.
Thịnh Quan Tuyết đau lòng chết đi được, ngồi xuống bên cạnh Hứa Niên ôm người vào lòng: “Đừng khóc, thực xin lỗi, không nên hung em.” Vốn là không muốn khóc đến thế, chính là bị Thịnh Quan Tuyết dỗ dành như vậy, trong lòng liền càng thêm ủy khuất, hạt châu nước mắt nhỏ bé liền giống như không cần tiền vậy “xoạch xoạch” mà rơi xuống, chạm vào lòng bàn tay, bắn lên một chút bọt nước, cầm lòng không đậu mà phát tiết: “Vì sao tôi làm chuyện gì cũng phải trải qua sự đồng ý của ngài đâu, vì sao tôi không thể tự mình làm chủ đâu, tôi chỉ là muốn ra ngoài chơi thôi, lại không phải nơi nguy hiểm gì.”
Đây là dục vọng khống chế nhất quán của Thịnh Quan Tuyết thân là người ở vị trí cao, muốn đem tất cả mọi thứ thuộc về mình đều trong phạm vi quy hoạch, một bước cũng không thể sai. Thậm chí vừa rồi lời nói Hứa Niên nói trong xe làm anh sợ hãi tiểu Omega sẽ thật sự thoát ly sự khống chế của mình, biến mất không còn tăm hơi, làm anh phân không rõ hiện thực và ảo ảnh, chỉ có chặt chẽ nắm trong lòng bàn tay mới là an toàn nhất, nhưng lại xem nhẹ cảm thụ của Hứa Niên. Nước mắt của tiểu Omega giống như vỡ đê vậy lưu không ngừng, khiến Thịnh Quan Tuyết đau lòng muốn chết, siết chặt vòng eo cậu vỗ nhẹ lưng, giọng nói mềm đến không thể mềm hơn mà dỗ dành: “Được được, ngoan bảo không khóc, là tôi sai, tôi về sau không như vậy nữa.” Từ giờ trở đi, Thịnh Quan Tuyết phải học được ức chế dục vọng khống chế và quyền khống chế đối với Hứa Niên.
Sáng sớm hôm sau, Vinh Đường liền tới đón Hứa Niên. Anh ấy vừa lúc đang giảng bài ở Đại học A, hai ngày này đều ở thủ đô, tiện đường mang Hứa Niên về cùng. Hứa Niên vô cùng cao hứng, vội vàng chào Thịnh Quan Tuyết một tiếng xong liền xuống lầu, động tác đều nhanh ra tàn ảnh. Ở đối mặt với Vinh Đường ý cười trên mặt đều sắp ức chế không được. Nếu không phải Vinh Đường là trưởng bối, là một Omega, Thịnh Quan Tuyết tuyệt đối sẽ không thả cậu rời đi.
Từ thành phố thủ đô đến Dung Thành phải mất ba giờ thời gian, đến Vinh Trạch thì đã gần trưa. “Không biết em thích món ăn gì, mỗi loại đều chuẩn bị một chút, ăn thử đi.” Vinh Đường gắp thức ăn vào chén Hứa Niên, toàn thân tản ra ánh sáng mẫu tính, tựa như chăm sóc đứa trẻ tuổi nhỏ của chính mình vậy. Mâm của Hứa Niên đều sắp xếp thành núi nhỏ, mỗi món đều nếm một ngụm: “Tôi đều thích ăn.” Trên bàn cơm chỉ có Hứa Niên và Vinh Đường. Chu Đình Tranh bận rộn công ty sự tình, hôm nay không kịp trở về ăn cơm cùng Vinh Đường. Vinh lão gia tử sức khỏe không tốt, cũng không ăn cùng với họ, ở tiểu viện tử của mình. Hứa Niên ban đầu còn hơi câu nệ, nhưng trò chuyện dần dần lá gan liền lớn hơn, cả người đều thả lỏng, giống như còn ở Khê Thủy thôn khi mỗi ngày tan học trở về đều ríu rít kể chuyện thú vị ở trường cùng bà nội vậy, chia sẻ với Vinh Đường, trong bất tri bất giác bụng nhỏ mình đều ăn đến tròn xoe.
Ăn xong, Vinh Đường mang Hứa Niên đi vườn hoa của anh ấy. Không thể dùng vườn hoa để hình dung, tựa như một vương quốc hoa hồng, diện tích chiếm đại khái có bốn năm trăm bình, liếc mắt một cái đều không nhìn thấy đầu. Các loại màu sắc hoa hồng kiều diễm ướt át tranh kỳ khoe sắc, ngay cả hoa hồng không ứng mùa cũng nở rất tốt. Hứa Niên đều xem đến ngây người, há hốc mồm mà nhìn vườn hoa hồng xinh đẹp. “Đây là hoa hồng Juliet tôi mang về từ Anh Quốc, thuộc về họ tường vi…” Vinh Đường cẩn thận giới thiệu những chủng loại Hứa Niên chưa từng gặp qua.
“Vườn hoa của thúc thúc giống như hoa hồng sơn dã xinh đẹp kỳ lạ.” Hứa Niên phát ra cảm thán kinh ngạc, cậu không quen hoa hồng trong hoa viên Vinh Đường, đồng dạng cũng không gọi hết tên được tiểu hoa vô danh ở sơn dã. “Nhà em ở nơi nào?” “Khê Thủy thôn, là một cái tiểu sơn thôn xa xôi, tuy rằng kinh tế tương đối lạc hậu, nhưng mà phong cảnh vẫn không tồi. Tôi thích ngồi ở giữa sơn dã xem trời xanh mây trắng, xem khắp núi đồi tiểu hoa tiểu cỏ…” Hứa Niên hồi ức cuộc sống ở Khê Thủy thôn, xem nhẹ ký ức gian khổ chua xót, chỉ nói ra hình ảnh tốt đẹp. Hứa Niên thích sơn dã, nơi đó tràn đầy hương vị tự do, chỉ có thân ở trong đó mới có thể chân chính cảm nhận được ý nghĩa tồn tại của mình.
“Nhất định là em lớn lên trong đống hoa hồng từ nhỏ, tin tức tố mới có hương vị hoa hồng, xinh đẹp giống như hoa hồng.” Vinh Đường trìu mến lại nhu thuận mà xoa xoa mái tóc quăn nhỏ xù xù của tiểu Omega. Theo tóc quăn bị vén lên lộ ra sau tai một nốt ruồi đỏ nhỏ, đồng tử màu trà của Vinh Đường run rẩy. Hứa Niên vì lời khen và hài hước của Vinh Đường mà đỏ mặt: “Tin tức tố là trời sinh.” “Niên Niên ngoan như vậy, ba ba mụ mụ em nhất định rất thích em đi?” Vinh Đường thu hồi tay. Hứa Niên dần dần thu liễm nụ cười, đầu cũng rũ xuống, khó khăn nói: “Ba ba mụ mụ tôi rất bận, hơn một năm mới có thể gặp một lần. Bọn họ giống như không đặc biệt thích tôi, bất quá tôi cũng không thích bọn họ…” “Bảo bối tốt như vậy đều không thích, bọn họ còn muốn thích dạng gì đâu.” Vinh Đường đau lòng mà ôm lấy Hứa Niên, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu. Ôm ấp của Omega lớn tuổi thơm tho lại ấm áp, giống như lọt vào ngực mềm mại của mụ mụ vậy. Ôm ấp của mụ mụ hẳn là như vậy đi, Hứa Niên trước nay đều không cảm giác qua, hướng tới lại khát cầu. Tại khoảnh khắc này liền coi Vinh Đường giống như mụ mụ của mình vậy đối đãi, cầm lòng không đậu mà ôm chặt Vinh Đường, tham luyến sự ôn hòa của mẫu thân.
Không lâu sau, quản gia nói Chu Đình Tranh trở về. Vừa dứt lời, Alpha liền không biết từ đâu đi tới, không coi ai ra gì mà ôm Vinh Đường vào lòng, hôn hôn thái dương anh ấy, áy náy nói: “Không thể cùng em ăn cơm trưa thật là xin lỗi.” “Còn có hài tử ở đây.” Vinh Đường vỗ vỗ cánh tay Chu Đình Tranh, oán trách mà nhìn anh một cái. “Em là Hứa Niên đi, chúng ta gặp nhau trong yến hội rồi. Hôm nay cảm ơn em, bằng không mà nói Đường Đường đều không ăn cơm ngon.” Chu Đình Tranh phong độ có lễ mà cảm ơn Hứa Niên, nghiễm nhiên một bộ dáng vẻ gia trưởng, nhưng trước mặt Vinh Đường lại có vẻ vô cùng thuận theo.
Vinh Đường cưỡng chế di dời Chu Đình Tranh lưu luyến không rời, mang theo Hứa Niên tiếp tục dạo hoa viên: “Còn chưa chúc mừng em thu hoạch hạng nhất trong thi đấu Toán học của Đại học Dung Thành đâu. Lần này là phụ thân tôi cố ý tổ chức, dùng để khảo sát năng lực của sinh viên mới, có hay không tiềm chất trở thành tinh tính sư. Không nghĩ tới em sẽ lợi hại như vậy, đây mới là năm nhất thôi, tương lai sẽ có ngôi cao lớn hơn chờ em lựa chọn, nhất định phải ưu tiên suy xét Vinh Thị a.” “Sợ là sẽ phụ lòng ý tốt của Vinh thúc thúc, tôi tạm thời còn chưa có năng lực như vậy.” “Người là không ngừng lớn lên, không cần tự coi nhẹ mình a.” Vinh Đường xoa đầu nhỏ cậu, cười nói.
Một trận gió nhẹ ập tới, truyền đến từng trận mùi hoa, thấm vào ruột gan. Hứa Niên vuốt hoa hồng kiều diễm, ngón tay không cẩn thận bị gai nhọn cắt qua, toát ra chút huyết châu. Vết thương vô cùng nhỏ, Vinh Đường lại căng thẳng không thôi. Muốn xem vết thương Hứa Niên lại sợ sẽ chạm vào làm đau cậu, ngay cả sự ôn hòa và trang trọng nhất quán đều không rảnh lo, trở nên sốt ruột hoảng hốt: “Nhanh chóng gọi bác sĩ đến!” “Không cần bác sĩ!” Hứa Niên sợ tới mức ngậm đầu ngón tay vào miệng, không lâu sau liền không chảy máu nữa. Vết thương nhỏ xíu như vậy còn muốn gọi bác sĩ, thật sự là quá làm lớn chuyện. Dưới sự yêu cầu mọi cách của Vinh Đường vẫn dán lên băng dán, nhẹ nhàng thổi thổi: “Đau không a.” “Không đau.” Một chút cũng không đau, thậm chí có một dòng nước ấm chảy vào trong lòng. Trừ bà nội và Thịnh Quan Tuyết ra, chưa từng có ai quan tâm cậu như vậy. Ngay cả một vết thương nhỏ xíu cũng lo lắng không thôi, cảm giác được người để ý và quan tâm thật tốt a.
Vinh Đường tiễn Hứa Niên đi, Chu Đình Tranh liền đón anh ấy: “Khó khi em thích thằng bé như vậy.” Vinh Đường nở nụ cười, nhưng nụ cười buồn bã lại thoáng qua, trên mặt nổi lên sự xót xa áy náy và thương tâm khổ sở, ngay cả giọng nói cũng nghẹn ngào: “Em tổng cảm thấy thằng bé giống Mặc Mặc của chúng ta, sau tai thằng bé cũng có một nốt ruồi đỏ nhỏ.” Con của Vinh Đường và Chu Đình Tranh là Vinh Mặc mới sinh không được mấy ngày liền bị người nhà họ Chu cố ý trả thù trộm đi. Chờ tìm về được thì chỉ có thi thể nhỏ xíu của em bé. Vinh Đường chịu không nổi đả kích bệnh nặng một hồi, suýt nữa không gắng gượng được. Vinh Đường luôn cảm giác em bé trong tã lót kia không phải Mặc Mặc của mình, cho rằng con trai mình vẫn còn sống trên thế giới này. Mặc dù chân tướng tàn khốc như thế, Vinh Đường vẫn lựa chọn quên đi có chọn lọc và không thừa nhận, cho dù đã mười mấy năm trôi qua vẫn không từ bỏ tìm kiếm. Lời này Chu Đình Tranh không biết đã nghe bao nhiêu lần, nhưng vẫn không đành lòng đánh vỡ sự tưởng niệm và ảo tưởng của vợ đối với con cái: “Ân, tiểu thiếu gia của tôi, vậy chúng ta liền thử lại một lần.”