Chương 58
“Được rồi, hôm nay việc đọc sách xin chia sẻ đến đây, mọi người còn có gì muốn nói không?” Một nữ đồng học thu dọn sách vở của mình nói.
Đại học Hoa Dương có câu lạc bộ đọc sách là nơi chuyên dùng để học sinh giao lưu sách vở, sau khi có câu lạc bộ đọc sách, một số văn bản quý giá cũng có thể mượn đọc từ trường, vì vậy số lượng người trong câu lạc bộ đọc sách không ít, hôm nay có mười mấy người tham gia hoạt động.
Nhìn kỹ, Hoàn Mộ Sâm lại cũng ở trong đó.
Bất quá hắn vẻ mặt rảnh rỗi không có việc gì làm, ngửa đầu, nằm dài trên ghế, sắp ngủ rồi.
Hắn bị bạn là Lâm Triệu lôi kéo tới tham gia, bởi vì trong câu lạc bộ đọc sách có một nữ đồng học mà Lâm Triệu muốn theo đuổi, tên là Dư Tuyết.
Hoàn Mộ Sâm dù sao cũng rảnh rỗi không có chuyện gì, gia nhập vào cũng không sao, dù sao cũng không cần chính hắn chia sẻ sách vở.
Tam thiếu gia nhà họ Hoàn, ai sẽ bắt hắn phải đi đọc sách chia sẻ.
Nghe người khác đọc, ngược lại còn có thể thôi miên, chất lượng giấc ngủ của Hoàn Mộ Sâm ở chỗ này còn tốt hơn không ít.
Sau buổi chia sẻ sách hôm nay, Hoàn Mộ Sâm ngáp một cái định rời đi.
Có người nói: “Mọi người khoan hãy đi, cũng đã quen biết nhau một thời gian dài rồi, không bằng nhân lúc rảnh rỗi chúng ta tụ họp một bữa, cùng nhau ăn cơm thế nào?”
“Nhà tôi chính là mở tiệm cơm, tuy không được xem là khách sạn lớn gì, nhưng hương vị cũng không tệ, tôi mời mọi người, thế nào?”
“Hay quá, nhưng sao lại bắt cậu tốn kém, mọi người cùng nhau góp tiền là được.”
“Tôi đồng ý, đều là bạn cùng trường, tụ họp một bữa mọi người cũng dễ hiểu nhau hơn.”
“Nhưng ăn cơm xong thì thời gian đều đã muộn, nhà tôi có người gác cổng……”
“Vậy thế này, ai nguyện ý đi thì giơ tay lên, ai có việc hoặc không tiện thì lần sau lại hẹn.”
Mọi người đều ở câu lạc bộ đọc sách cùng nhau không ngắn, vì vậy cũng nguyện ý đi ăn một bữa cơm tầm thường để tăng tiến tình cảm.
Trừ lác đác mấy người không giơ tay, số còn lại đều có thể tham gia.
Hoàn Mộ Sâm không giơ tay, hắn không muốn đi.
Lâm Triệu lôi kéo hắn: “Sâm thiếu, đi cùng tôi đi.”
Dư Tuyết tính cách hoạt bát, thích xem náo nhiệt, cũng giơ tay.
Lâm Triệu muốn theo đuổi nàng, liền cũng giơ tay đi ăn cơm.
Hoàn Mộ Sâm: “Không đi, lại không phải tôi theo đuổi người ta, ở lại tham gia câu lạc bộ đọc sách với cậu đã là tốt lắm rồi.”
Lâm Triệu là con trai út nhà họ Lâm, phía trên có anh cả và anh hai, hai người họ đã sớm tham gia công việc kinh doanh của Lâm gia.
Lâm Triệu được xem là già có con, cho nên cả nhà đều cưng chiều.
Bất quá hiếm thấy là, lại không cưng chiều Lâm Triệu thành một nhị thế tổ cái gì cũng không biết, ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, ngược lại tính tình Lâm Triệu có chút ôn hòa, phản ứng làm gì cũng chậm nửa nhịp, ngày thường người cũng mơ hồ, hay quên trước quên sau, còn có một chút chứng mù mặt rất nhẹ, loại người không quen thuộc thì không nhớ mặt người ta, khiến người nhà họ Lâm rất không yên tâm để hắn một mình ở bên ngoài, sợ gặp chuyện.
Nhưng người nhà họ Lâm cũng không ngờ, Lâm Triệu lại kết bạn được với Hoàn Mộ Sâm.
Nói đến chuyện này lại cũng vô cùng thú vị, nhờ vào tật xấu mù mặt rất nhẹ của Lâm Triệu, ngay cả tam thiếu gia nhà họ Hoàn hắn cũng không nhận ra, lúc Hoàn Mộ Sâm mất kiên nhẫn còn không chút sợ hãi muốn làm bạn với người ta.
Tính cách Lâm Triệu tốt, đôi khi bị mắng cũng chẳng hề ngại, lâu dần qua lại, Hoàn Mộ Sâm cũng chấp nhận người bạn này.
Mãi đến sau này Lâm Triệu mới phản ứng lại Hoàn Mộ Sâm là tam thiếu gia nhà họ Hoàn, phản xạ hình cung quả thực có thể vẽ một vòng lớn, khiến Hoàn Mộ Sâm vô ngữ chết đi được.
“Tớ, tớ không dám nói chuyện với Dư Tuyết.” Lâm Triệu nói nhỏ.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn thích một người, lần đầu gặp Dư Tuyết, liền cảm thấy nàng như một vệt ánh mặt trời chiếu vào trái tim hắn, ngay cả chứng mù mặt rất nhẹ cũng được chữa khỏi.
Hoàn Mộ Sâm cười nhạo: “Lẽ nào cậu muốn tôi giúp cậu đi tỏ tình? Cẩn thận đến lúc đó cô ấy thích tôi đấy.”
Lâm Triệu: “Cái này chắc chắn không cần, tớ, tớ tự mình……”
Hai người đang nói, nhân vật chính trong lời nói liền đi tới.
Dư Tuyết có mái tóc ngắn ngang tai, dáng vẻ thanh tú xinh đẹp, đôi mắt rất lớn, tính cách hoạt bát rộng rãi.
Nàng nói: “Các cậu đang nói gì ở đây vậy, còn không đi, đúng rồi, Hoàn tam thiếu thật sự không đi ăn cơm cùng nhau sao?”
“Không đi.” Hoàn Mộ Sâm nói.
“Ồ.” Dư Tuyết lại nhìn về phía Lâm Triệu: “Lâm thiếu gia đâu?”
“Tớ đi.” Tai Lâm Triệu đỏ ửng, không dám đối diện với Dư Tuyết.
Hoàn Mộ Sâm: Tên nhóc này được cả nhà độc sủng, rốt cuộc là làm sao nuôi thành cái tính cách này?
Lâm Triệu cuối cùng tự mình đi cùng mọi người ăn cơm, Hoàn Mộ Sâm về nhà.
Ăn cơm xong, có lẽ cũng vì uống chút rượu, mọi người đều rất hưng phấn, vì thế liền có người đề nghị, không bằng chơi một lát rồi hãy về.
“Được thôi, nhưng chơi gì? Mọi người bình thường có trò mê chơi gì không?”
Có người liền chia sẻ trò chơi mình hay chơi ra.
Bất quá những trò chơi này hoặc là không có hứng thú, hoặc là sẽ không chơi, hoặc là không có gì ý nghĩa.
“Thế chơi gì?”
“À đúng rồi, mọi người thích mạo hiểm không?” Có người nói, lấy ra một tờ báo: “Không bằng chúng ta từng người thử một lần Mười phương pháp gặp quỷ trên này?”
“Mười phương pháp gặp quỷ, cái này là gì?”
“Báo chí trên còn có những thứ này à? Nếu làm, thật có thể thấy quỷ sao?”
“Sao có thể, trên đời này căn bản không có quỷ, đây đều là mê tín phong kiến, báo nhà ai đăng vậy? Quay đầu tôi liền khiếu nại đi.”
“Không sai, mọi người đều là thanh niên tân thời, sao có thể làm những thứ mê tín phong kiến kia chứ.”
Dư Tuyết cũng nhìn nhìn tờ báo, cảm thấy thú vị, nàng nói: “Thật đúng là vừa khéo, chỗ chúng ta đây cũng vừa lúc mười người, nếu chơi thì mỗi người thử một biện pháp, ha ha coi như rèn luyện lá gan.”
“Nếu không chơi, mọi người liền về ngay bây giờ đi, dù sao thời gian cũng không còn sớm, ngày mai còn phải đi học đấy.”
Có người không muốn cứ thế về: “Chơi đi chơi đi, tôi đặc biệt tò mò những phương pháp trên này.”
“Hơn nữa đều nói là mê tín, trên đời này căn bản không có quỷ, đã như vậy, thì còn sợ gì, vạn nhất thật dẫn tới quỷ, chúng ta một thân chính khí, lẽ nào còn sợ chúng nó.”
“Có ai muốn chơi không? Giơ tay biểu quyết…… Được, thiểu số phục tùng đa số, vậy chơi thử xem.”
Người lấy ra tờ báo tên là Tiểu Trịnh, hắn nói: “Nếu mọi người muốn chơi, chúng ta trước nghiên cứu những phương pháp trên này.”
“Tôi thấy có rất nhiều cái có thể loại bỏ đi, ví dụ như cái này, tự sát khi mang thai, nghe nói thai phụ tự sát không thành sau, sẽ nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thấy được, ví dụ như quỷ.”
“Chúng ta ở đây không có thai phụ, tự nhiên không làm được.”
“Cái khác thì sao?” Có người hỏi.
“Cái này, dùng tro cốt người chết trộn với nước bôi lên mí mắt là có thể thấy quỷ.”
“Còn có cái này, chơi trốn tìm gặp quỷ lúc nửa đêm, phải ở trong rừng cây hoặc gần nghĩa địa, ôm một con mèo đen chơi trốn tìm, đến lúc đó quỷ sẽ gia nhập vào, chơi cùng chúng ta, nó sẽ chặn một người trong đó, làm chúng ta không tìm thấy người ấy, cho đến khi thả mèo đen ra, để mèo đen dẫn chúng ta tìm thấy quỷ, người bị bỏ lại kia mới có thể xuất hiện.”
“Cái này là ăn cơm cúng tế phẩm của người chết, còn có cái này, đi đến nơi âm khí nặng quay chụp, những cái này quả thật đều có thể hoàn thành ở một chỗ.”
Lâm Triệu nghe, đối với việc làm những chuyện này, trong lòng có một loại sợ hãi vô cớ.
Nhưng hắn nhìn những người khác, không có ai nói không chơi, cũng không có ai muốn rời đi, vì thế hắn liền cũng không mở miệng.
“Tiếp theo nói, còn những biện pháp còn lại nào?”
“Đừng nóng vội, nghe tôi đọc tiếp đây.”
“Còn có đốt chậu than ở ngã tư đường hình chữ thập, sau đó vào thời gian nửa đêm chuẩn bị tam món ăn một mâm cơm, lại lấy ra một cái chén không dùng đũa gõ liên tục, đến lúc đó quỷ chết đói sẽ xuất hiện đến ăn đồ ăn bạn chuẩn bị, nhưng phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể ngừng gõ chén, nếu không dừng lại, quỷ chết đói liền sẽ thấy bạn, tới nhập vào thân bạn.”
“Còn có là khom lưng, nhìn về phía sau qua giữa hai chân, mở dù trong nhà, mặc áo liệm đã từng mặc trên người người chết ngủ, chải đầu đối diện gương lúc nửa đêm.”
“Hiện tại thời gian còn sớm so với nửa đêm, không bằng chúng ta đi đến nghĩa địa trước đi.”
“Được, vậy đi, đúng rồi, chỗ này cách nhà tôi không xa, tôi đi lấy cái máy ảnh, vừa lúc, mở dù trong nhà ha ha.”
“Thế chúng ta không có mèo đen thì làm sao đây.”
“Mọi người có ai nuôi mèo không?”
“Có nuôi, nhưng không phải mèo đen a.”
“Vậy nếu không có, liền không thử phương pháp này.”
Không lâu sau, bọn họ cầm máy ảnh, tiện thể mở dù một chút trong phòng, không có chuyện gì xảy ra.
Cả nhóm càng không cảm thấy làm những việc này có gì, nhưng mọi người cùng nhau đi đến nghĩa địa, liền có một loại cảm giác mạo hiểm kích thích.
Ngày thường họ đều là chia sẻ sách vở, tư thái văn nhân tĩnh lặng, ít khi có loại cảm xúc làm càn vào hơn nửa đêm này nảy sinh, dâng cao, trong nhất thời hưng phấn chiếm lĩnh đầu óc, trong đầu toàn là xúc động hành vi nổi loạn, hứng thú bừng bừng.
Người trẻ tuổi hành động nhanh chóng, chỉ lát sau liền đến một nghĩa địa.
Nghĩa địa này không lớn, quy mô nhỏ, quản lý tự nhiên cũng không tốt, không có người thường xuyên dọn dẹp, mặt đất mọc đầy cỏ dại, mộ bia bày biện cũng không được ngăn nắp đẹp đẽ, lại không có đèn, đen kịt một mảnh, có vẻ âm u trầm trầm.
Gần nghĩa địa không có nhà ở, đương nhiên cũng không có người đi lại.
Vừa đến nơi này, xung quanh liền có vẻ hết sức yên tĩnh, một chút âm thanh cũng sẽ phóng đại rất nhiều.
Lâm Triệu có chút sợ hãi, muốn rời đi, bước chân chậm lại.
Dư Tuyết dường như chú ý tới cảm xúc của hắn, bật đèn pin cũng đi theo chậm lại bước chân, đi đến bên cạnh hắn, nói nhỏ: “Cậu làm sao vậy, có phải sợ hãi không? Cậu nếu sợ thì không bằng đi trước?”
Lâm Triệu há miệng: “Tớ, tớ không sợ.”
Dư Tuyết dường như nhìn ra hắn đang gồng mình, cười nói: “Không sao đâu, nói nhỏ cho cậu biết, thật ra tớ đến đây cũng hơi sợ.”
“Tớ cũng nhát gan, cậu nếu không muốn chơi, không cần bận tâm mặt mũi, tớ đi cùng cậu.”
Dưới ánh đèn pin, Dư Tuyết cười với hắn, trông thật đẹp.
Lâm Triệu đột nhiên cảm thấy có Dư Tuyết đi cùng, hắn liền không còn sợ hãi nữa, vì thế lại một lần nữa lắc đầu.
Dư Tuyết: “Được, cậu nếu muốn chạy, thì nói với tớ một tiếng, tớ đưa cậu về nhà.”
“Được.” Lâm Triệu theo bản năng trả lời.
Chờ nói xong, hắn lại cảm thấy hình như có chỗ nào không được thích hợp.
Ừm? Dư Tuyết đưa hắn về nhà? Không đúng nha, không phải nên là hắn đưa Dư Tuyết về nhà sao?
Lâm Triệu gãi gãi đầu.
Trùng hợp lúc này, phía trước đột nhiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
“Làm sao vậy?”
Người đi tuốt đằng trước vỗ vỗ ngực nói: “Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng là cái gì, hóa ra là có một con mèo ngồi xổm trên mộ bia, à, vẫn là một con mèo đen.”
Giọng nói vừa dứt, một tiếng mèo kêu dài vang lên.
Ánh đèn pin chiếu vào mộ bia, mèo đen ung dung nằm bò, coi thường liếc mắt một cái những phàm nhân ngu xuẩn, vươn móng vuốt liếm liếm.
“Nha, thật là mèo đen.” Có nữ sinh kinh hỉ nói.
Nàng cẩn thận tiến lên, muốn ôm mèo đen một cái.
“Đừng sờ, cẩn thận nó cào cậu.”
“Tôi thử xem, bé ngoan, không biết có cho ôm không.”
“Nếu nó cho ôm, chúng ta có mèo đen, quả thật có thể thử một lần phương pháp kia.”
Con mèo đen kia nhìn không dễ chọc, lại ngoan thật sự, bị nữ sinh sờ sờ, liền để bế lên.
“Ngoan quá đi.” Nữ sinh kinh hỉ nói.
Tiểu Trịnh nói: “Vậy chúng ta có thể thử một lần phương pháp chơi trốn tìm kia, hiện tại thử cái nào trước?”
“Dùng tro cốt người chết trộn nước rồi bôi lên mí mắt, có phải không được tôn kính với người chết không, cái này chúng ta vẫn là không nên thử đi.”
“Đúng vậy, chúng ta tổng không thể đi đào mộ người khác chứ, không tốt không tốt.”
“Vậy cái này trước, ăn tế phẩm của người chết, tôi tìm một chút…… Y, cái trái cây này hỏng hết rồi.”
“Chỗ này có, còn coi như tươi mới, ăn tượng trưng một miếng là được, ai tới?”
Bọn họ nhìn nhau, Tiểu Trịnh nói: “Tôi làm đây, dù sao cũng là tôi đề nghị chơi trước.”
Hắn gặm một miếng quả táo rồi liền bỏ xuống, trong lòng rốt cuộc vẫn có chút kiêng kị đối với việc ăn đồ cúng cho người chết.
“Xong rồi xong rồi, cái này qua rồi.” Tiểu Trịnh vội vàng nói.
Có người cười nói: “Ha ha hương vị quả táo thế nào?”
“Tôi nhanh chóng nuốt xuống, đều không nếm ra được mùi vị gì.”
“Máy ảnh đâu?”
“Đây nè, tôi chụp mấy tấm ảnh.” Người cầm máy ảnh tên là Tiểu Đào.
Hắn răng rắc răng rắc chụp nhanh mấy tấm về phía nghĩa địa, sau đó lại chụp ảnh các đồng học.
Có người hỏi thế nào.
Tiểu Đào: “Đen thui à, cái gì cũng không thấy, ngày mai tôi đi rửa ra, đúng rồi, mọi người chơi trốn tìm đi, tôi tiện thể cũng chụp mấy tấm ảnh, tôi thì không tham gia.”
“Được, Hứa đồng học cậu ôm chặt mèo nhé.”
Hứa đồng học chính là nữ đồng học vừa rồi ôm mèo đen, nàng ừ một tiếng.
“Tiểu Đào cậu cứ đứng ở chỗ này, mọi người lấy cậu làm trung tâm, tìm được người thì đứng bên cạnh cậu.”
Tiểu Đào gật gật đầu.
“Thế ai tìm?”
Tiểu Trịnh nhìn nhìn, nói: “Lâm đồng học, cậu tìm thế nào?”
Lâm Triệu sững sờ, gật đầu: “À, được, không thành vấn đề.”
“Vậy mọi người đi trốn trước.”
Vì thế, mọi người tản ra.
Lâm Triệu đứng bên cạnh Tiểu Đào che mắt, đếm đến 50 rồi mở ra.
Hắn xoay người, nhìn trái nhìn phải, sau đó nuốt nước miếng, nghĩa địa này thiếu ánh đèn pin, càng có vẻ tối đen như mực, âm u trầm trầm, buổi tối còn thường thường có gió thổi qua, thổi đến người lạnh sống lưng, mà bóng cây xung quanh lay động, cành khô tứ tung ngang dọc, dường như vươn ra những cánh tay khô gầy cùng quỷ thủ vậy, khiến người ta sợ hãi thật sự.
Giọng Tiểu Đào từ phía sau truyền đến: “Lâm thiếu gia, cậu còn không đi tìm?”
“Này, đây đi ngay.” Lâm Triệu nói.
Hắn hít sâu một hơi, trước hướng bên trái đi, vừa rồi nhắm mắt lại, nghe tiếng bước chân bên này nhiều hơn một chút.
Tiểu Đào nhìn bóng lưng hắn, giơ máy ảnh lên quay chụp, thầm thì nói, phim ảnh hình như không còn bao nhiêu, vừa lúc chụp hết ở chỗ này luôn.
Nghĩa địa trống trải, chỗ có thể giấu người cũng chính là sau mộ bia hoặc là sau cây, cho nên Lâm Triệu tìm người còn coi như nhanh chóng, chỉ lát sau, phần lớn mọi người đều đã bị hắn tìm thấy, tụ tập ở bên cạnh Tiểu Đào, Tiểu Đào vừa quay chụp, vừa đếm người.
“Chỉ còn thiếu một người chưa tìm thấy, là A Hoa.”
“Lâm đồng học, cậu tìm thấy A Hoa chưa?”
“Chưa, bên này không có ai.” Lâm Triệu chạy tới, lắc đầu.
Dư Tuyết: “Bên kia thì sao? Tớ cùng cậu đi tìm một chút.”
“Được.” Lâm Triệu gật đầu.
Hai người hướng về phía gần rừng cây bên kia đi đến.
Lâm Triệu sưu tầm khắp nơi, đột nhiên nhìn thấy sau một ngôi mộ bia dường như có gì đó, như là nửa khuôn mặt người lộ ra trộm nhìn.
Nhưng dưới bóng đêm, nửa khuôn mặt kia rất mơ hồ, vị trí mũi mắt lờ mờ, nhìn lên quỷ dị.
Đột nhiên thoáng nhìn nửa khuôn mặt mơ hồ, làm Lâm Triệu hoảng sợ, đèn pin vội vàng chiếu về phía đó.
Sau đó nửa khuôn mặt kia dường như cũng bị dọa đến, né tránh về phía sau mộ bia.
“Làm sao vậy?” Dư Tuyết hỏi.
Lâm Triệu phản ứng lại: “Không có gì, A Hoa hẳn là trốn ở chỗ đó.”
Hắn nghĩ thầm, nửa khuôn mặt kia hẳn chính là A Hoa.
Chỉ còn hắn là chưa bị tìm thấy.
Nhưng là hai người đi qua nhìn, sau ngôi mộ bia này thế mà không có gì cả, không có bóng dáng A Hoa.
Lâm Triệu lập tức toát mồ hôi lạnh, nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn vừa rồi nhìn nhầm rồi?
Vẻ mặt Dư Tuyết cũng không được tốt, nàng nói: “Lâm Triệu, chúng ta đi về trước, hình như có chút không được thích hợp.”
“Được.” Lâm Triệu cảm thấy giọng nói mình căng cứng.
Thấy hai người họ trở về, Tiểu Trịnh hỏi: “Không tìm thấy A Hoa?”
Dư Tuyết lắc đầu: “Không có, bên kia chỉ có một chút chỗ, tớ và Lâm đồng học đều xem qua, không có bóng người A Hoa.”
“Kỳ quái, vừa rồi A Hoa là cùng tớ trốn ở bên kia, không có lí gì có thể tìm thấy tớ, lại không tìm thấy A Hoa chứ.” Có đồng học nói.
“Cậu ta tổng không thể trốn ra khỏi nghĩa địa đi?”
“Sẽ không.” Tiểu Đào nói: “Tôi cũng thấy A Hoa trốn qua bên kia, cậu ta nếu ra khỏi nghĩa địa thì tôi sẽ không không biết.”
Nơi này chỉ có Tiểu Đào không tham gia chơi trốn tìm, hắn cứ đứng ở đây, ai trốn ở hướng nào thì rõ ràng.
“Vậy, vậy A Hoa ở đâu?” Có người nuốt nước miếng.
“Không thể nào, cái phương pháp kia……”
“Meo ——” lúc này, mèo đen đang được Hứa đồng học ôm trong lòng đột nhiên phát ra một tiếng kêu gào sắc nhọn.
Con mèo này trước kia rất ngoan, lúc Hứa đồng học ôm đi trốn, mèo đen cũng không lên tiếng, ngay cả một chút âm thanh cũng chưa từng phát ra.
Chính là hiện tại, tiếng mèo đen thê lương, dường như trẻ con khóc thét, làm tất cả mọi người kinh hãi.
Sau đó mèo đen liền nhảy ra khỏi lòng Hứa đồng học, thoáng chốc biến mất trong nghĩa địa.
Mọi người nhìn nhau, trong lòng chột dạ phát lạnh.
Lúc này, một bóng người từ hướng vừa rồi Lâm Triệu và Dư Tuyết tìm kiếm đi ra, chính là A Hoa: “Mọi người sao lại ở chỗ này đợi, cũng không có người đi tìm tớ, tớ trốn nửa ngày rồi.”
“A Hoa, cậu, cậu trốn chỗ nào?”
A Hoa chỉ về phía sau: “Sau một cái cây bên kia chứ đâu.”
Cố tình là mèo đen chạy mất rồi, A Hoa mới đi ra.
Đây là trùng hợp hay là……
Tóm lại, nếu A Hoa đã được tìm thấy, bọn họ cũng không dám ở nghĩa địa lâu nữa, lập tức đi ra ngoài.
“Còn muốn chơi không?”
“Chơi, vừa rồi đều chơi qua rồi, cũng không có gì.”
“Đúng vậy, đừng tự mình hù dọa mình, mọi người đều không sao mà.”
“Không bằng, không bằng về nhà đi.” Dư Tuyết nói.
Lâm Triệu: “Đúng vậy, tớ không muốn tiếp tục.”
Nhưng có người lại không muốn về ngay bây giờ.
“Đừng lo lắng như vậy chứ.”
“Dư Tuyết, cậu không phải rất thích tham gia các loại hoạt động sao, thế này đã sợ hãi?”
“Tớ thích lại không phải loại này, không sai, là sợ hãi, làm sao vậy?” Dư Tuyết cũng không sợ thừa nhận, nàng nói: “Các cậu nếu còn muốn chơi, thì tiếp tục, dù sao tớ phải về, nếu không quá muộn, cha mẹ tớ sẽ mắng tớ, Lâm đồng học, đi, tớ đưa cậu.”
Lâm Triệu gật gật đầu, đi theo Dư Tuyết đi rồi.
Số người còn lại người nhìn tôi, tôi nhìn người, cũng có một người muốn rời đi trước.
“Vậy chúng ta còn chơi không?”
“Dù sao cũng phải thử hết những cái còn lại chứ, chơi.”
Lâm Triệu cùng đường với Dư Tuyết.
Lâm Triệu lấy hết can đảm nói: “Dư, Dư đồng học, tớ đưa cậu đi trước.”
Dư Tuyết cười khúc khích: “Sau đó tớ lại đưa cậu à?”
Lâm Triệu đối diện với ý cười của nàng, mặt đỏ lên.
Dư Tuyết: “Được rồi, vậy để cậu đưa tớ trước đi, tớ mang theo tiền, ngồi xe kéo về.”
“Ừm, được.”
……
Ngày hôm sau, Hoàn Mộ Sâm như cũ đi đến câu lạc bộ đọc sách.
Sau đó đã bị Lâm Triệu kéo cánh tay, hưng phấn chia sẻ trải nghiệm tối qua.
Hoàn Mộ Sâm ban đầu không quá để ý, sau đó càng nghe càng không thích hợp: “Cậu khoan đã, các cậu ăn cơm xong đều làm gì?!”
“Mười phương pháp gặp quỷ? Ngọa tào, cậu đừng nói với tôi là các cậu đều làm theo những thứ trên đó thử một lần nhá?”
Lâm Triệu sững sờ, trọng điểm của hắn chủ yếu là ở việc hắn và Dư Tuyết có bước phát triển tiếp theo, ai ngờ lực chú ý của Hoàn Mộ Sâm lại ở phương pháp gặp quỷ.
Hắn gật gật đầu, sau đó lại ngay lập tức lắc đầu: “Không, không thử hết đâu, tớ cũng không biết, tối qua chơi một lát, tớ và Dư Tuyết liền đi trước.”
“Sâm thiếu, tớ muốn nói là, tối qua tớ đưa Dư đồng học về nhà.”
“Ai quan tâm cái đó.” Hoàn Mộ Sâm đỡ trán, nói nhỏ: “Thảo, đừng đùa đã xảy ra chuyện.”
“Ê, những ai chơi, tối qua không xảy ra chuyện gì chứ?”
Hai người họ nói bị những người còn lại nghe thấy.
Có người nói: “Có thể xảy ra chuyện gì, đều là thời đại mới rồi, Hoàn tam thiếu gia, đừng quá mê tín.”
“Đúng vậy, trên đời này làm gì có quỷ, chỉ là chơi cái trò chơi thôi mà, nhìn cái sắc mặt cậu kìa, hay là bị dọa sợ rồi.”
“Ha ha, Hoàn tam thiếu cậu lại không tham gia, sợ cái gì.”
Đang nói, có người đi vào, là Tiểu Trịnh, khuôn mặt thần thái cũng không được tốt.
Lâm Triệu hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Có người tối qua cũng rời đi trước, hỏi sau đó họ đã thử những gì.
Tiểu Trịnh mím môi, liền kể với họ.
Tối qua họ cảm thấy mặc áo liệm người chết không được tốt, liền loại bỏ phương pháp này.
Sau đó chỉ thử hai cái, một cái là gõ chén xin cơm ở ngã tư đường, một cái là khom lưng nhìn về phía sau qua giữa hai chân.
Họ tìm được một tiệm cơm nhỏ kinh doanh đến nửa đêm, mua tam món ăn một mâm cơm, còn mua một bộ chén đũa.
Sau đó là do Hứa đồng học, người ban đầu ôm mèo đen, gõ chén, họ thì trốn ở một bên, phim ảnh của Tiểu Đào dùng chưa hết, còn muốn chụp ảnh.
Thời điểm này, trên đường hầu như không có người.
Ngã tư đường đen như mực một mảnh, cách đó không xa sáng lên ánh đèn đường tối tăm, nhưng lại cũng không chiếu tới được nơi này.
Hứa đồng học đặt đồ ăn ở giữa ngã tư đường, sau đó đi đến ven đường bắt đầu gõ chén.
“Cộc cộc cộc” —— mép chén phát ra âm thanh sứ thanh thúy, Hứa đồng học không biết vì sao có chút căng thẳng, tay nắm đũa hơi đổ mồ hôi.
Một cơn gió thổi qua, thổi bay rác rưởi trên mặt đất, đại khái là có người mua điểm tâm ăn ở cửa hàng ven đường, giấy gói điểm tâm bị xé ra, sau đó ném xuống đất, trên tờ giấy vàng còn dính một ít dấu vết của điểm tâm, lưu lại một vệt vết dầu, nhẹ nhàng uyển chuyển bị gió thổi tới bên cạnh đồ ăn.
Mắt Hứa đồng học trừng nhìn chằm chằm tờ giấy dầu kia.
Đột nhiên, tờ giấy dầu kia lại nhúc nhích, lại không phải bị gió thổi, ngược lại như là bị cái gì đó dẫm một cái vậy, mép giấy nhếch lên cong cong.
Tim Hứa đồng học đập mạnh, sống lưng bỗng nhiên tê dại.
Ngón tay nàng cũng hơi cứng đờ lên, lại không dám dừng lại, chỉ là tiếng gõ càng lúc càng mạnh.
Trước mắt vẫn là cái ngã tư đường đó, cơm đặt ở giữa giao lộ vẫn là nguyên dạng.
Nhưng nàng chính là nhịn không được mà phác họa ra trong đầu có một con quỷ chết đói lúc này liền ngồi xổm ở mép chén, đang ăn ngấu nghiến mâm cơm.
Lúc Hứa đồng học gõ chén, các đồng học trốn ở một bên đề nghị, có muốn nhân lúc này khom lưng, nhìn một cái qua giữa hai chân không.
“Ha ha vạn nhất thật nhìn thấy quỷ thì sao.” Có người miệng mở lời đùa, trong lòng lại không lo thật.
“Thử xem đi.”
“Vậy tôi làm.” Một nam đồng học gan lớn muốn thử.
Hắn quay lưng lại ngã tư đường, sau đó khom lưng, nhìn về phía sau qua giữa hai chân.
Hắn vốn dĩ không coi là chuyện gì, nhưng lại có thể ở lúc khom lưng nhìn về phía sau, bỗng nhiên kêu lên một tiếng, tiếng nói vang vọng ngã tư đường, cũng chứa đựng sự kinh hoàng và sợ hãi.
“Có quỷ, có quỷ!”
Thật sự có quỷ!
Chân hắn mềm nhũn, cả người ngã về bên cạnh, sắc mặt trắng bệch.
Mà liền ở lúc nam đồng học này kêu xong, Hứa đồng học cũng là một tiếng kêu to sợ hãi.
Nàng bị tiếng la đột ngột của nam đồng học dọa sợ, theo bản năng liền dừng đánh đũa.
Kết quả, trước mắt bỗng nhiên hiện ra một cái bóng quỷ.
Con quỷ kia toàn thân trắng bệch, không mặc bất kỳ quần áo nào, tứ chi đặc biệt thon dài, đầu da bọc xương khô khốc, nhưng lại cố tình cái bụng rất lớn, vừa tròn vừa phồng, toàn bộ con quỷ giống như là bốn chiếc đũa cắm trên một cái bánh bao tròn tròn lớn, mà miệng nó cũng rất lớn, đôi mắt lồi ra, trong miệng lộ ra răng nanh vô cùng sắc nhọn.
Ở khoảnh khắc chiếc đũa ngừng gõ chén, động tác ăn ngấu nghiến vốn có của con quỷ dừng lại, đột nhiên nhìn về phía Hứa đồng học.
Ngay sau đó, Hứa đồng học đã bị sợ đến kêu to, đợi các đồng học còn lại chạy đến bên cạnh nàng, Hứa đồng học bị dọa đến nói không nên lời.
“Nhiên, sau đó đâu?” Những người trong câu lạc bộ đọc sách nghe Tiểu Trịnh nói cũng có chút sợ hãi.
Tiểu Trịnh cười khổ: “Hứa đồng học nói gặp phải quỷ chết đói, nhưng sau khi chúng tôi đi qua, quỷ chết đói lại không thấy.”
“Nàng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, tóm lại, sau đó chúng tôi không dám chơi nữa, liền về nhà.”
Hoàn Mộ Sâm lạnh lùng nói: “Các cậu thật là tìm đường chết, còn có cậu!”
Hắn quay đầu, vỗ vào lưng Lâm Triệu một cái: “Bình thường xem cậu lá gan không lớn, còn dám đi nghĩa địa thử gan.”
Lâm Triệu ấp úng nói: “Cũng, cũng không có gì đi.”
Mọi người không phải đều không sao sao.
Có người nói: “Đúng vậy, trên đời này không có quỷ, Hoàn tam thiếu gia, hóa ra lá gan cậu bé như vậy à.”
“Không có quỷ vậy bọn họ nhìn thấy cái gì?”
“Ưm, có lẽ là nhìn nhầm đâu, cậu nói đúng không?” Người kia hỏi Tiểu Trịnh.
Tiểu Trịnh trong lòng bất an, hắn cũng không xác định.
Nhưng chuyện làm hắn bất an hơn lại còn ở phía sau.
A Hoa hôm nay thế mà không tới đi học, mà cha mẹ hắn tìm đến trường, nói đêm qua, A Hoa căn bản không trở về.
“Sao lại thế……” Tiểu Trịnh kinh ngạc.
Lúc này, một nữ đồng học tìm tới, kinh hoảng nói: “Không ổn, các cậu, các cậu mau đi xem một chút, Hứa đồng học cũng không biết làm sao vậy, nàng, nàng ăn rất nhiều đồ ăn, không được thích hợp!”
“Chúng tôi khuyên cũng không khuyên được, lại không ngừng lại, bụng nàng đều sắp nứt vỡ rồi, làm sao bây giờ.” Nữ đồng học này sắp khóc đến nơi.
Hoàn Mộ Sâm đứng dậy: “Thảo, thật sự đã xảy ra chuyện, các cậu chờ, tôi tìm người tới.”
Thất ca, mau tới cứu mạng đi!
Bạn học một hồi, hơn nữa còn có Lâm Triệu, hắn nếu gặp phải, thế nào cũng không thể mặc kệ.
Vì thế Hoàn Mộ Sâm nhanh chóng chạy ra khỏi trường học, đi tìm Giản Sơ Thất cứu mạng.